Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 39

Mâu thuẫn trong hôn nhân, cãi nhau là chuyện bình thường thôi. Cái bất thường ở đây là ba Hến cứ có khúc mắc gì là y như rằng đi tìm người cũ để giải khuây.

Chị Liên nhìn thấy anh Hậu thì vui vẻ hẳn lên. Căn bản hàng vẫn còn chuyến cuối đang ngại lắm, giờ anh có xe thì tốt quá rồi.

Kể ra cái ông này đúng là ga lăng, không những phụ chị sắp xếp dọn dẹp các thứ đâu ra đấy mà toàn bộ tiền mấy đợt khất chưa trả cho người ta anh cũng thanh toán hộ.

Xong xuôi thì đêm muộn rồi, hai người nhìn nhau cười khúc kha khúc khích. Thật giống hồi sinh viên quá, nhớ đợt ấy cùng đi buôn hoa nhân dịp ngày quốc tế phụ nữ thì phải, ôi dồi ôi cái tội chiếm vỉa hè, bị bảo vệ đuổi mà chạy bán sống bán chết.

-“Uống chút không anh?”

Mẹ Bi hỏi, ba Hến gật đầu. Chai rượu vang bật nắp, hai tâm hồn cô độc bên nhau, thân thiết tâm sự mọi muộn phiền trong cuộc sống.

-“Kể cũng nhọc quá, em ước sau này mở được cái spa chăm sóc sắc đẹp của riêng mình.”

-“Có gì khó đâu, tuần sau anh tìm địa điểm cho. Cứ làm từ từ, ban đầu nhỏ rồi về sau mình mở rộng dần.”

Anh Hậu đề xuất, chị Liên bĩu môi nhõng nhẹo.

-“Ứ ừ, ứ thích. Thích có đất sổ đỏ của riêng mình cơ, rồi xây cái biệt thự bảy tầng, lắp cả thang máy nữa. Em với Bi ở tầng cao nhất còn sáu tầng còn lại để kinh doanh.”

Ai đó nghe mà bật cười.

-“Gớm nỡm ạ, cái gì cũng muốn ngay và luôn thì làm sao nổi? Tính em mãi cũng chẳng lớn được.”

-“Không phải em không lớn được, mà là em có hoài bão. Em bảo này, anh có mảnh đất mấy trăm mét vuông ở quận Đống Đa phải không? Hay đằng ấy để rẻ cho em đi.”

Ba Hến rót thêm ly rượu rồi phân trần.

-“Đất đó là của ba vợ anh cho, anh định khi nào Hến Sò lớn thì sang tên thôi chứ anh không thích động tới.”

-“Thế còn mảnh ở Đông Anh mà xây mấy cái trung tâm thượng mại ý? Khu đấy chắc không phải của ông già bên kia chứ?”

-“Ừ không phải. Chỗ đấy lúc đầu là anh với bác Đăng hùn vốn, anh chỉ có 2 phần thôi còn của bác là 8 phần. Sau đó hai anh em bận quá nên đưa cho bác Vân quản lý với làm giấy tờ. Kể ra bác dâu cũng thoáng tính, lúc góp là một chuyện, lúc phân chia lại vẫn để 5-5, chỉ có điều xong xuôi thì mẹ bé Khôi vứt sổ đỏ cho Hà nhà anh cầm luôn. Mà sao em biết nhiều thế?”

Anh Hậu thắc mắc làm cô người yêu cũ giật nảy. Bây giờ mà bảo em tò mò nên xem trộm tài liệu lúc anh không để ý thì chắc ba Hến giận lắm.

Chị chẳng dại đâu, nên là ngay lập tức tươi cười như hoa đổi chủ đề.

-“Ớ anh kể cho em mà, anh quên rồi hả?”

-“Vậy à? Ừ, chắc nhiều việc quá nên anh chẳng nhớ gì cả.”

-“Anh để bà xã quản hết tiền nong mà không sợ có ngày em ấy đá anh ra đường à?”

Anh Hậu xua tay bảo Hà không phải loại người như thế. Chị Liên không đồng tình, hỏi vặn không phải loại như thế, thế thì thế nào mà làm anh đêm hôm tức tối đến mức như vậy?

Ba Hến nhớ tới chuyện ban tối lại giận sôi người, uống liền tù tì mấy ly rượu sau đó mới chầm chậm tâm sự. Mẹ Bi nghe mà ức thay cho anh, giọng điệu bực bội thấy rõ.

-“Chán người quá, người dạy vợ như thế thì có ngày nó trèo lên đầu người nó ngồi ấy. Em đã bảo rồi mà, đời này làm gì có loại hiền đụt như thế, giả tạo thôi.”

-“Anh cũng đang lo cô ấy lấn át mình, nhưng có phải hôm nay anh hơi nặng lời không?”

Anh Hậu băn khoăn, chị Liên máu nóng rừng rực, vừa vỗ vai anh vừa giảng giải.

-“Nặng cái gì mà nặng? Thế là còn tử tế chán. Cái Hà nhà anh sướng chẳng biết đường hưởng. Ở đâu có cái kiểu đàn bà con gái lại đi so bì với đàn ông như thế không? Em đây này, em tuy có nóng tính nhưng chồng nói một chưa bao giờ dám cãi hai, nữa là cái kiểu giả hiền như nó, nói chung người ta nói cấm có sai, vẻ ngoài càng tao nhã bao nhiêu thì càng thâm bấy nhiêu.”

-“Anh chẳng rõ nữa, công nhận lòng người khó lường.”

-“Khó cái gì mà khó, cái Hà nhất định là gian gian díu díu với tên Thanh rồi. Anh nghĩ mà xem, bọn mình nói chuyện bao lâu em ấy có ý kiến gì đâu, đùng một phát bị anh bắt gặp lại giở chứng chứ. Cái loại đã sai lè ra méo nhận còn đổ lỗi cho người khác đúng là khốn nạn.”

Mặc dù chị Liên hơi quá lời nhưng anh Hậu phải công nhận rằng điều chị nói giống y hệt những gì anh suy luận. Có thể Hà vẫn còn tính đàn bà dám làm chưa dám chịu, nhưng chị chắc không biết được chiêu trẻ con đó làm sao qua được mắt anh và mẹ Bi.

-“Thế bao giờ ra toà?”

Anh Hậu nhìn chị Liên cười khổ.

-“Điên à, nóng giận thì nói vậy chứ toà án quái gì. Lấy con gái nhà người ta rồi thì sướng khổ gì cũng phải chịu trách nhiệm. Với cả khi xưa anh với bác Đăng khó khăn ba vợ cũng cho vay vốn không ít.”

Ai đó nêu quan điểm rành mạch làm mẹ Bi ngậm ngùi chua xót. Chị nhấp ngụm rượu rồi khẽ rút chiếc nơ nơi cổ áo, nhích vào anh gần thật gần. Tay chị âu yếm khoác qua vai người ta, khoé môi đỏ mọng ghé sát môi anh khơi gợi.

Từng là người cũ, hơn ai hết chị hiểu rất rõ phản ứng cơ thể của anh.

Cứ ngỡ sẽ là một đêm mặn nồng thắm thiết, chẳng ngờ ba Hến lại một mực trốn tránh.

-“Đừng em, thế này không đúng đâu.”

-“Có gì mà không đúng chứ? Vui vẻ chút thôi mà, yên tâm em không phải là gái mới lớn, nhất định không mè nheo ràng buộc anh.”

Có người vừa đon đả vừa e ấp nép vào lòng người kia. Anh không nỡ làm chị đau, chỉ dịu dàng đỡ chị xuống rồi trầm ngâm tâm sự.

-“Phụ nữ mà phải dùng chung đàn ông là rất đáng thương em à, anh không muốn vợ anh bị như vậy, càng không muốn em cũng thế. Chẳng phải ban đầu lúc mới liên lạc em nói chỉ làm bạn tâm giao thôi mà? Cho dù chúng ta yêu nhau tới thế nào cũng không thể được, em căn bản không phải vợ anh. Và anh, quan trọng là anh còn có một gia đình trên vai, Hến Sò mà biết thì anh không có mặt mũi nhìn con đâu, em hiểu không? Cuộc đời anh đến bây giờ chẳng mong gì cả, chỉ mong con gái mãi coi anh là người ba tuyệt vời nhất là được. Còn vợ chồng không hợp thì về già anh sang nhà các cô ấy bế cháu là xong.”

Ba Hến kiên quyết như vậy làm chị chỉ biết mím môi cay đắng. Tự hỏi chàng trai nhiệt huyết năm xưa đi đâu rồi?

Thời gian đúng là liều thuốc tàn độc nhất, cái gì cũng có thể thay đổi được.

Ngày ấy anh thấy chị là lao tới ôm ấp hít hà, nay đêm đến đang vui vẻ cùng nhau lại bỏ vào phòng con trai chị nghỉ ngơi, đúng là nực cười.

Anh Hậu ở trên giường bé Bi lăn qua lăn lại cũng không sao chợp mắt được. Kể cũng lạ, nhà là do anh chọn, ký hợp đồng thuê ba năm liền. Chính anh là người lựa giấy dán tường rồi sang sửa linh tinh, ban ngày trông thấy hài lòng lắm mà cớ sao ban đêm nằm chẳng thoải mái gì cả.

Cảm giác này giống hệt mọi lần đi công tác xa, phải chăng là lạ nhà? Cứ tưởng chỉ có chim chóc mới nhất quyết phải bay về tổ, thì ra loài người cũng kỳ quặc thật đấy.

Có thể là tâm linh tương thông, chồng khó chịu ở nơi nào đó thì vợ ở nhà cũng thức trắng đêm. Sáng ra mắt sưng vù như gấu trúc mẹ lại phải nói dối Hến Sò là bị muỗi đốt.

Rồi mẹ Hà sợ ra trường điều tiếng không hay nên đưa bọn trẻ đi học thôi rồi gọi điện báo cậu Hợp nghỉ một ngày. Vừa mới đặt lưng vào giường nghỉ một lát đã thấy có người bất thình lình xuất hiện trước mặt làm chị sợ tưởng rớt tim ra ngoài.

-“Bác Vân, em cứ nghĩ tuần sau bác mới về? Sao bác vào được đây?”

Mẹ bé Khôi ném một lô lốc cái loại túi váy hàng hiệu vào tủ áo quần rồi cũng nhảy lên giường đắp chăn thủ thỉ.

-“Mua cho thím đó, không mặc được thì cho cái Hợi. Thím có khoá đâu mà tôi chả vào được. Tôi sốt ruột về sớm, máy bay vừa hạ cánh lúc năm giờ sáng, có gì thím nói lại ngọn ngành xem nào, từ hôm đó tới giờ tiến triển ra sao rồi?”

Chị Hà nghe mà rơm rớm, bác Vân rất cẩn thận trong việc gìn giữ sắc đẹp, mọi lần bác đi Nam Phi về thì toàn trốn trong spa cả mấy ngày liền thôi, giờ lại lao thẳng tới đây làm chị thực sự rất cảm động.

Mọi chuyện mà kể về nhà ngoại thì sợ ba mẹ lo, dì Hợi cậu Hợp lại nóng tính hay gây sự nên chị Hà ấm ức bao lâu mà chẳng có ai chia sẻ, nay có chị Vân về thì như nắng hạn gặp mưa rào, hai chị em dâu ôm nhau nức nở tâm tình.

Mẹ Cún nghe mà nẫu nề hết cả.

-“Ôi dào kể cũng khó nhỉ? Giá cứ như lão Đăng chơi bời một vài hôm là xong, đằng này bạn tâm giao nó mới chết chứ.”

-“Bác bảo em làm sao bây giờ? Người ngoài cuộc thường tỏ hơn mà.”

Chị Vân thở dài, ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo.

-“Nói thì thím đừng giận tôi nhé. Là tôi thương nên tôi mới khuyên thật lòng đấy, thím không tự tin giành được tình yêu của chú thì tốt nhất chia tay tìm bến đỗ mới. Thím còn trẻ nên mọi thứ dễ dàng chứ không như tôi, Hến Sò cũng còn nhỏ tuổi nên dễ thân lắm. Ví dụ bây giờ thím tìm được người thương thím thật lòng thì chỉ cần dăm bữa nửa tháng là hai con bé hoà hợp được rồi, còn anh Khôi thì khác, càng lớn càng khó thím à. Với lại nếu thím muốn tái giá sinh con với người ta bắt đầu cuộc sống khác thì tôi sẽ nuôi Hến Sò cho.”

Mẹ Hà mới chỉ nghĩ tới việc xa hai cục bông nhỏ thôi mà đã đau quặn thắt cả ruột gan rồi, mẹ Cún thấy vậy liền an ủi.

-“Thím lấy chồng sớm thôi chứ tính ra thím vẫn còn trẻ mà, chẳng nói ngoa chứ con bồ mới của ông Đăng nhà tôi, cái gì mà nữ hoàng nhạc bốp đó, con ấy còn hơn thím mấy tuổi lận cơ, có ba đời chồng rồi nó vẫn cứ nhơn nhơn đấy thôi. Nói chung giờ bọn mình cũng phải học tập các em ấy thím ạ, ích kỷ một tý cho nó dễ sống, cứ nghĩ tới người khác hoài nhưng người ta lại chẳng bao giờ chịu hiểu.”

-“Nhưng bác cũng có bỏ bác Đăng đâu?”

-“Ối thím so với tôi thì so làm sao được? Tôi già xừ nó rồi, với tôi không còn tình cảm với lão Đăng nữa thím à, không còn nên không buồn không quản. Tôi nói rồi, tôi và lão giờ là đôi bên lợi dụng lẫn nhau. Thím mặt dày được như tôi không? Hay chú Hậu quan tâm tới con Liên một chút thôi là thím cũng đau lòng? Nếu mặt dày được như thế thì thím cứ sống tiếp như này, cho nó tức lồng lộn lên.”

Hôm ấy hai mẹ nói chuyện mãi tới tận ba giờ chiều mới rủ nhau đi ăn. Tranh luận phân tích cả buổi rốt cuộc mẹ Sò quyết định cho hôn nhân của mình thêm hai chục ngày nữa. Sau đó nếu cảm thấy có thể khống chế cảm xúc và chịu đựng được thì chịu đựng, trong trường hợp tù túng bức bối quá thì chị sẽ tự cho mình lối thoát.

Chị cũng tưởng ba Hến giận thì chắc phải bốn năm hôm nữa mới về nhà cơ, chẳng ngờ năm rưỡi đã thấy chuông kêu.

Hai con hớn hở chạy ra mở cửa cho anh, còn vợ thì vẫn lầm lì trong bếp.

Chồng về không những không nhảy ra xin lỗi mà đến một câu chào hỏi cũng chẳng có, còn ra cái thể thống gì nữa đây? Xem ra bà xã được chiều quá hoá rồ rồi.

Ông xã tất nhiên giữ sĩ diện nên không mở lời trước, trong nhà người lớn làm mặt lạnh với nhau, chỉ có tiếng trẻ con ríu rít.

-“Ba Hậu ơi sao sáng nay Hến không thấy ba, mẹ Hà bảo ba bận đi làm à? Ba mệt không ba?”

-“Ừ, ba bận lắm. Ba Hậu mệt quá Hến Sò à.”

Hai đứa nghe ba kêu nhọc liền tíu tít lao vào mở tủ lạnh, chị Hến cẩn thận bê đĩa hoa quả sắt nhỏ dầm sữa chua, em Sò lếch thếch mang cốc nước cam mát lạnh ra cho ba yêu.

Anh Hậu nhìn con mà sống mũi cay cay, con thế mới là con chứ. Chẳng bù cho vợ, mà không biết là vợ hay là cái của nợ đây?

Ba kiệu hết đứa chị đến đứa em vi vu từ phòng khách qua phòng ngủ rồi vòng tới ban công. Hến Sò sướng quá cười ha hả rộn ràng gọi mẹ Hà.

-“Mẹ Hà ơi xem này, xem Sò làm máy bay này.”

-“Ớ lúc nãy Hến cũng được làm nha, ba Hậu tuyệt vời nhất quả đất.”

Mọi khi nghe em gọi là mẹ ngẩng lên khen ba Hậu giỏi với ba Hậu thật là cường tráng rồi cười âu yếm lắm cơ, lần này mẹ chỉ bảo hai đứa dễ thương quá rồi lạnh lùng cúi xuống nhặt rau.

Hến Sò được khen tất nhiên vui tít cả mắt lên rồi, chỉ có ai đó bị bơ là ngứa ngáy bức bối thôi. Có người vừa chơi với con vừa cố ý kể chuyện to thật to.

-“Ngày xửa ngày xưa trong khu rừng nọ có một cô bé quàng khăn tím tên là Hờ. Bé Hờ ở với bé Hắt trong ngôi nhà gỗ nhỏ, vui ơi là vui. Hàng ngày bé Hắt đều đi hái hoa quả và mang nước suối về cho bé Hờ. Thế nhưng bé Hờ được nuông quá sinh hư, nửa đêm nửa hôm chẳng ở nhà ngủ mà lại chạy sang đú đởn với sói già gian ác tên là Thâm. Bị bé Hắt bắt gặp nhưng bé Hờ không chịu nhận lỗi hối cải mà còn ương bướng cãi lại bé Hắt…”

Lũ nhóc mắt to tròn lắng nghe chăm chú. Ba hỏi các con thấy bé Hờ hư không, em Sò thơm ba một cái rồi ngoan ngoãn gật đầu. Chị Hến đăm chiêu ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng tán thành.

-“Đúng rồi ạ, bé Hờ hư ơi là hư ý. Sang nhà sói già để mà bị ăn thịt à, thật là ngốc nghếch. Cuối tuần chắc không được phát phiếu bé ngoan đâu, ôi chao đáng buồn ghê á.”

-“Uầy Hến của ba mới nhỏ xíu mà đã hiểu chuyện thế nhỉ? Theo Hến thì bé Hờ phải làm gì bây giờ?”

-“Bé Hờ phải xin lỗi bé Hắt nha, rồi thơm bé Hắt làm lành ấy.”

Ba Hậu cười khoái trá, Hến liếc thấy mẹ Hà đi ra ban công hái mấy khóm hành thì bám theo rồi ôm chân mẹ ríu ra ríu rít kể chuyện cô bé quàng khăn tím. Mẹ Hà nghe xong chỉ khẽ cười, xoa đầu em rồi mẹ bảo.

-“Ba Hậu nhớ nhầm chi tiết truyện rồi, bé Hờ chưa từng đú đởn với sói già Hến à. Chỉ có bé Hắt thỉnh thoảng lại qua đêm ở nhà cô cáo Lờ thôi.”