Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 35

Chị Liên một tay bám eo anh Hậu, tay kia dắt bé Bi, nhìn lên ba mẹ con nhà chị Hà lôi thôi lếch thếch phía trước tự dưng thấy thoải mái ghê gớm.

Người ta nói đầu gối tay ấp cũng thua tình xưa nghĩa cũ, quả không sai.

Mẹ Bi chẹp miệng, có chút thương hại cho mẹ Sò nhưng cũng chẳng biết làm sao cả. Chị đâu phải tiên nữ mà nghĩ cho cả thế gian, sống không vì mình trời chu đất diệt.

Anh Hậu thì tay đỡ người yêu cũ mà mắt không rời khỏi con gái cưng. Ngẫm lại hơi bực bà xã, cứ cố đi nhanh thế làm gì không biết? Chẳng để ý tới Hến chân ngắn phải chạy tíu tít đằng sau gì cả.

Đó, đàn bà đó, kể cả người cẩn thận chu toàn nhất thì nhiều khi cũng sơ ý quá cơ. Chồng lo cho cục bông nhỏ, đang định gọi với dặn vợ đi chầm chậm thôi mà chưa kịp cất lời thì đã thấy con mình vấp phải đá ngã dúi dụi.

Ba sợ xanh mặt, hoảng hốt chạy tới đỡ Hến, có người đang yếu ớt dựa vào anh bị bất ngờ, trượt chân một phát chổng vó ngay giữa bãi biển, hại bé Bi cũng lăn lóc theo chị. Hai mẹ con bị đau điếng, ôm nhau đứng dậy mà dở khóc dở cười.

Phía kia sếp Hậu vừa bồng con xoa xoa nịnh nịnh vừa tức tối mắng sếp bà.

-“Mình vội ăn cướp hả mà bước nhanh thế? Hến nhỏ xíu à, đuổi làm sao được mình?”

Mẹ thấy em đầu gối tìm bầm thì xót lắm, cộng thêm bao ức chế tích tụ đâm ra mắt cũng rơm rớm. Sò tròn mắt nhìn mẹ, nhìn sang ba cáu rồi lại nhìn chị Hến mếu thì tự dưng cũng sụt sà sụt sịt.

Chồng thấy vợ khóc con hờn thì tim gan mềm nhũn, hạ giọng dỗ dành mấy mẹ con nhà nó, dắt về khách sạn thay đồ rồi đưa đi ăn sáng.

Hến Sò mới đó thôi mà đã cười toe toét rồi, chị Hà ngồi ăn mà bị chồng khoác tay qua vai thì thấy hơi ngại ngại, chẳng hiểu sao nơi công cộng mà ông xã cứ làm như chỗ vắng người không bằng.

-“Mình à…mình ăn đi…”

Vợ nhắc khéo, sống với cái người này bao nhiêu năm anh Hậu lại quá hiểu đi. Cũng vì quen rồi nên không bực, chỉ là ghé tai thì thầm trêu chọc bà xã.

-“Mình mắc bệnh ngôi sao nặng quá rồi đấy, đất Thái này biết ai với ai đâu mà phải giữ hình tượng.”

Đoạn anh quay sang giỡn với lũ trẻ, ra sức đố các nàng.

-“Con gì ăn cỏ?”

-“Con biết, con trâu ạ.”

Sò nhanh nhảu trả lời, Hến bên cạnh thì ra vẻ hiểu biết hơn.

-“Ối dồi ôi, đâu chỉ con trâu đâu, con bò nữa nè, con ngựa, con voi, con tê giác…bao nhiêu là con á…cả con người nữa…”

-“Êu êu, chị Hến sai rồi nhé, con người đâu có ăn cỏ đâu.”

-“Có mà, thi thoảng ba mẹ vẫn ăn hành với lá hẹ đấy thôi, chẳng qua là chúng mình không ăn được.”

Bé chị bĩu môi giải thích, bé em tỏ vẻ không phục.

-“Hành với hẹ là rau thơm ý, không phải là cỏ, chị nhầm rồi.”

-“Đâu, cũng tính là cỏ mà, em Sò không biết thì thôi á, đúng không ba mẹ?”

Các nàng bắt đầu chí cha chí choé, chị Hà phì cười, anh Hậu phải hỏi câu khác làm phân tán sự chú ý của chúng.

-“Ở nhà mình ba Hậu đẹp hơn hay mẹ Hà đẹp hơn?”

Ca này khó, nhiều lúc sếp bà thấy sếp ông cũng trẻ con kinh khủng luôn, cứ rảnh rỗi là mang tụi nhỏ ra chọc thôi. Hai cục bông nhỏ ngơ ngác, mắt to tròn long lanh hết ngó ba lại ngó mẹ, mãi lâu sau bé Hến mới rụt rè phát biểu.

-“Ba Hậu đẹp trai hơn…nhưng mẹ Hà lại đẹp gái hơn ạ…”

Em Sò thấy hay hay cũng thích chí bổ sung.

-“Vâng vâng đúng rồi, ba Hậu đẹp trai nhất quả đất, mẹ Hà đẹp gái nhất hệ mặt trời, hí hí.”

Hai đứa con gái này cứ như thiên thần ông trời ban tặng vậy, khôn khôn với đáng yêu ghê gớm, ba mẹ có thể ở nhà cả ngày với các em cũng không chán.

Anh Hậu chị Hà đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chung một cảm xúc, ấy chính là tự hào.

Ai đó mải vui với gia đình, tới lúc nhận được điện thoại của người yêu cũ mới sực nhớ ra chuyện ban nãy, vội vàng nhấc máy xin lỗi mẹ Bi.

Cũng may chị Liên là người tính tình xởi lởi tốt bụng nên không hề trách anh, chỉ rủ tẹo nữa đi trung tâm thương mại thì sáu người đi cùng cho vui. Anh Hậu ngay lập tức đồng ý mà chẳng thèm hỏi ý kiến bà xã.

Chị Hà tuy khó chịu nhưng mặt vẫn tươi như hoa. Chị đặt lợi ích của Hến Sò lên trước, chỉ đơn giản nghĩ các bé có quyền được ở cạnh ba, được đi chơi vui vẻ. Mẹ Sò là vậy đó, một khi đã cố ý giả bộ thì đối phương khó mà đoán được chị nghĩ gì.

Mẹ Bi thấy mẹ Sò vẫn cười đùa được thì hơi tức tức, trộm nghĩ thi thoảng người yêu cũ phàn nàn vợ vô cảm quả không sai. Mấy người dạo một vòng thì dừng lại ở shop quần áo hàng hiệu khá to, anh Hậu bảo hai mẹ cứ thoải mái mua sắm đi, anh chịu trách nhiệm dẫn ba bé sang gian trẻ con thử áo quần.

Chị Hà thấy váy áo ở đây hở nhiều quá, không hợp với mình nên đi thẳng qua gian hàng nam lựa đồ cho chồng.

Ngược lại chị Liên chọn được rất nhiều món ưng ý, thường thì nếu đi với người yêu cũ chị sẽ mua sắm thả ga hơn, căn bản anh Hậu rất đàn ông, mọi lần kể cả chị tranh thế nào thì anh cũng nhất định không để phụ nữ trả tiền.

Mẹ Bi nhọc công thay thay thử thử mấy tiếng trời cuối cùng cũng tạm hài lòng, quay sang thấy người bạn đi cùng trong giỏ toàn quần áo nam thì chân thành tâm sự.

-“Hà cũng phải chọn cái gì đi chứ em? Chỗ chị em với nhau chị nói thật lòng, trông em quê quá à. Nếu không vì đi với chị và anh Hậu thì chưa chắc người ta đã cho em bước chân vào cái hiệu quần áo sang trọng như này đâu.”

Thực ra những gì chị Liên nói không hoàn toàn sai, chuyện một vài cửa hiệu hay nhìn cách ăn mặc để đánh giá khách hàng là bình thường. Chị Hà nghĩ vậy nên cũng chỉ cười cười.

-“Vâng cảm ơn chị nhắc nhở. Nhưng mà em cũng toàn đi cùng ông xã chứ chẳng bao giờ tới mấy cửa hàng như này một mình nên chị không phải lo cho em đâu ạ.”

Đúng là cổ hủ khó cải tạo, mẹ Bi chán nản đi lên chỗ thanh toán cùng người cũ. Khổ nỗi thế gian lắm sự khó lường, anh Hậu thấy chị Hà thì phấn khởi ném hết đồ trong giỏ của mình vào cho vợ rồi dắt ba đứa ra ngoài ăn kem.

Tính chị Hà xưa nay đều rất chiều chồng nên dần dần tạo cho anh Hậu thói quen xấu. Cứ gia đình đi mua sắm ở đâu mà mặc định bà xã đứng xếp hàng đợi thanh toán còn ông xã bế hai con ra ngoài chơi trước.

Vợ cũng chưa bao giờ thấy bất mãn vì chuyện đó, anh làm ăn bên ngoài vất vả nên cái gì đỡ được chồng là chị thấy hạnh phúc lắm rồi. Với lại thẻ lương ở công ty của anh, sổ tiết kiệm chung với mấy cái tài khoản ngân hàng chị quản hết mà, biết ba Hến có khoản ngoài nhưng mẹ Sò cũng chưa từng soi mói, căn bản mua sắm chi tiêu trong nhà có bao giờ thiếu đâu.

Chị Liên rơi vào thế bí, chẳng gọi anh Hậu quay lại được mà bảo chị Hà trả tiền thì nhục lắm, rốt cuộc đành rút ví.

Mà số đúng là nhọ, chẳng hiểu sao cái máy dở hơi lại từ chối nhận thẻ của chị. May mà nhân viên ở đây biết nói tiếng anh, họ giải thích qua lại, chị nghe hình như là bảo có thể tài khoản của quý khách số dư không đủ.

Mẹ Bi ngoảnh lại thấy mẹ Sò điềm nhiên như không, từ đầu tới cuối chẳng có phản ứng gì sất, cũng không thèm đề nghị giúp đỡ. Mọi người trong hàng bắt đầu sốt ruột vì phải đợi lâu, chị Liên giữ lòng tự trọng nên thà vứt lại ba phần tư chỗ váy áo cũng nhất định không mở lời xin cứu trợ.

Ra khỏi quầy rồi, chị nhìn bà xã anh Hậu tươi cười thanh toán, còn nói vài câu tiếng anh trơn tru khen dịch vụ tốt cũng như cảm ơn thu ngân thì tức tím mặt tím mày.

Mẹ Bi nghĩ mà thấy bất công, loại đàn bà ích kỷ cổ hủ nhàm chán lại cưới được chồng ngon, còn người phụ nữ tuyệt vời như mình thì vớ phải thằng đại gia dởm, chưa đầy ba năm đã phá sản.

Đúng là hồng nhan bạc phận, các cụ nói cấm có sai bao giờ.