Giai Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt, cơn đau buốt từ trên đỉnh đầu khiến cô nhíu mày. Đây là đâu? Cô đang làm gì ở đây?
Đầu óc choáng váng, trước mắt mờ ảo, cô ra sức lắc đầu, đôi mắt cuối cùng cũng lấy lại được tiêu cự, đưa mắt quan sát xung quanh.
Chỗ này nhìn giống một nhà máy bỏ hoang, xung quanh chỉ có những thùng xăng dầu bị móp méo và giấy rác, mùi hôi thối ẩm mốc vờn quanh mũi khiến cô thấy trong bụng sôi sục muốn nôn. Cô bất giác đưa tay lên che mũi theo phản xạ, tự dưng nhận thấy có điều gì đó không ổn, lại nhìn bản thân mình, tay chân đều bị trói vào ghế gỗ, miệng bị bịt kín bằng băng dính.
Xung quanh ngoài giấy rác thì còn có 20 tên côn đồ, xăm kín mình, thuốc lá phì phèo.
"Két két két két!" những âm thanh ghê rợn vang lên khiến cô nổi da gà. Máy móc quay đầu nhìn phía bên cạnh, cô nhất thời kinh hoàng, một cô gái quyến rũ mặc bộ đồ bó sát, mái tóc dài màu nâu tây uốn sóng nước thả xõa, tay đang cầm một con dao, ra sức mài, lưỡi dao sắc bén được mài xuống vang lên những âm thanh chói tai, khóe môi cô ta nhếch lên nhìn con dao sắc trong tay. Không ai khác, chính là Phương Dư Khả!
Nhận thấy được ánh mắt đang nhìn mình, Phương Dư Khả quay sang bên cạnh, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Giai Kỳ, cô ta nhất thời sung sướng, đôi tay dừng động tác, khóe môi kéo ra một nụ cười quỷ dị, đôi mắt cô ta đầy tia máu, cứ xoáy vào mắt cô.
Giai Kỳ muốn kêu lên nhưng không được, lại nhìn thấy Phương Dư Khả đang đứng dậy và từ từ tiến tới chỗ mình, khuôn mặt như điên dại của cô ta khiến cô sỡ hãi, cố gắng thoát khỏi đám dây thừng trói buộc mình, nhưng có vùng mãi vùng mãi cũng không được.
Chỉ sau mấy bước, Phương Dư Khả đã tới trước mặt cô, con dao trên tay sắc bén tới mức khiến cô nghĩ chỉ cần chạm nhẹ cổ vào lưỡi dao cũng có thể mất mạng.
"Sao vậy? Muốn nói chuyện à?" Phương Dư Khả nhướng mày, nụ cười trên môi càng sâu, cô ta đưa bàn tay trắng nõn lấm tấm vết bẩn ra cởi băng dính cho cô.
"Soạt" một cái, băng dính được bóc ra, miệng cô vì lực bóc mà đau xót, cảm tưởng như bị xé mất lớp da trên môi vậy.
"Cậu muốn làm gì?" Giai Kỳ trừng mắt nhìn Phương Dư Khả.
Phương Dư Khả nhoẻn miệng cười, con dao đưa tới gần khuôn mặt phúng phính trắng hồng của Giai Kỳ, dùng lưỡi dao vuốt qua vuốt lại, giọng nói từ tốn: "Cậu nói xem, tôi sẽ làm gì?"
Giai Kỳ mím môi, mồ hôi to như hạt đậu trên trán chảy xuống, con dao này rất sắc bén, bị cứa chắc chắn sẽ để lại sẹo. Nếu là trước kia cô sẽ không quan tâm tới vẻ bề ngoài của mình, nhưng mà bây giờ là vợ Mạc Thiệu Khiêm, con dâu Mạc gia, sẽ chẳng ai muốn vợ và con dâu mình trên mặt có một vết sẹo vừa dài và sâu cả.
"Cậu...cậu..." Giai Kỳ sỡ hãi, mồ hôi chảy ướt hết áo, cả người đều run lên.
"Tôi?" Phương Dư Khả nhướng mày nhìn cô, môi lại bất giác cong lên: "Tôi làm sao?"
Nói rồi cô ta lại lấy con dao vuốt ve đôi má mũm mĩm của cô, nụ cười càng quỷ dị hơn, gằn giọng nói từng chữ từng chữ một: "Giai Kỳ, tôi hỏi cô, cô có chỗ nào hơn tôi? Cô nhìn tôi xem, tôi muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn gia thế có gia thế. Thế mà bao nhiêu đàn ông tốt đều vây quanh lấy cô, còn tôi thì sao? Hừ! Cô nhìn lại bản thân mình đi, cô có cái quái gì mà khiến bọn họ yêu sâu đậm? Đứa con gái nghèo kiết xác như cô đến cả đứng ngang hàng với tôi còn không bằng. Vậy mà hết lần này đến lần khác cô ôm được cái đùi to. Cô nhìn xem, nhìn xem! Cô xem cô đã làm những gì?? Công ty nhà tôi phá sản, ba tôi vào tù, tôi đến cả một đồng cũng không có. Cô hài lòng lắm đúng không? Đúng ý cô rồi chứ?"
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp được phóng to kia, Giai Kỳ bất giác run lên, cô ta vì đố kỵ, vì ganh ghét mà làm ra những điều không nên làm, vậy mà bây giờ cô ta lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô, cứ như tất cả mọi việc xảy ra với cô ta là do cô gây ra vậy.
Đột nhiên Phương Dư Khả túm lấy tóc cô, điên cuồng hét lên: "Cô! Cái con đĩ chết tiệt này! Tôi sẽ hủy hoại khuôn mặt cô! Để xem cô có còn quyến rũ đàn ông được nữa không!!"
Cô ta nắm chặt con dao, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, đôi mắt đỏ quạch toàn tia máu, con dao trên tay dùng lực hạ xuống.
Giai Kỳ kinh hãi, sợ tới mức không hét được lên, chỉ có thể nhắm mắt chờ lưỡi dao sắc bén kia hạ xuống mặt mình.
Lúc cô nghĩ khuôn mặt mình sẽ bị hủy, thì bỗng "RẦM!" cánh cửa bị một lực đá văng ra.
Một người đàn ông bước vào, mái tóc màu nâu khói nhiễm bụi bẩn, trên khuôn mặt tuấn tú và quần áo là những vết máu chưa kịp khô, có thể nhìn ra là anh vừa đánh nhau. Cái dáng người cao gầy kia, khuôn mặt tuấn tú kia, mái tóc kia, không ai khác chính là Mạc Tử Đồng!
Hơn 20 tên côn đồ lập tức nhanh chóng dàn hàng, kẻ cầm côn, kẻ cầm dao vây quanh lấy anh.
Anh phóng ánh mắt về phía sau Phương Dư Khả, cô gái ấy bị dây thừng trói chặt vào ghế, khuôn mặt nhọ nhem, tóc tai rối bù, nếu nhìn kĩ sẽ thấy người cô đang run. Tim anh bỗng quặn đau, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Dư Khả, đôi mắt đầy sát khí, tóe ra tia lửa.
Giai Kỳ mím môi nhìn Mạc Tử Đồng, nước mặt chẳng biết vì sao lại rơi. Cô bị đánh, mặc dù rất đau nhưng không khóc, cô bị dọa, mặc dù rất sợ nhưng không khóc, thời khắc cô sắp bị hủy dung, mặc dù ngàn vạn lần không muốn nhưng không khóc, nhưng khi nhìn thấy anh, nỗi ấm ức trong lòng cô bỗng tuôn trào, nước mắt vì thế cũng không ngừng rơi.
Anh đau lòng nhìn cô, ánh mắt anh làm cô nhớ tới vài năm trước đây.
Lúc ấy cô chưa quen biết với Từ Hạo Hiên và Phương Dư Khả, luôn bị mọi người vô cớ bắt nạt. Cô còn nhớ lần đầu tiên cô và Mạc Tử Đồng gặp nhau là vào một ngày mùa đông, cô bị lôi tới phòng vệ sinh, liên tục bị một đám nữ sinh đánh rồi chửi rủa, lại còn bị dội một chậu nước lạnh vào người. Cô run lên, cắn môi nhẫn nhịn, cố kiềm chế cho nước mắt không rơi.
Tự dưng cánh cửa WC bị đá văng, người con trai bước vào có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, đeo tai phone, miệng nhai kẹo cao su. Anh nheo mắt nhìn cô, lại quét ánh mắt nhìn đám nữ sinh đang bắt nạt cô rồi buông một câu: "Biến đi!"
Đám nữ sinh bị anh nhìn tới run rẩy người, vội vàng lủi mất.
Cô từ dưới đất lồm cồm bò dậy, đưa tay lau nước trên mặt, cố gắng đứng dậy nói cảm ơn. Lúc ấy nhìn cô rất thảm hại, quần áo ướt nhẹp hôi hám, tóc tai bù xù rỏ nước, thế mà anh vẫn không ngại, đi tới ôm ngang cô lên, bế ra chiếc xe thể thao Porsche mui trần màu trắng của mình.
Anh đưa cô về căn hộ của anh - cũng chính là căn hộ bây giờ anh đang sống - đợi cô tắm rửa mặc quần áo xong, anh bê hòm thuốc vừa mua trên đường ra băng bó vết thương cho cô, đôi mắt nhìn cô không phải thương hại hay tội nghiệp, mà lo đau lòng và xót xa. Cô nghiêng đầu nhìn một loạt động tác của anh, trong lòng nghẹn ngào, đã lâu lắm rồi cô không nhận được sự quan tâm từ người khác, đã rất lâu rồi....
Cũng từ lúc ấy, anh hay tới lớp tìm cô, ngoài thời gian vào học ra thì chỗ nào có cô chỗ đó đều có anh, anh bảo vệ cô, cô trở nên dựa dẫm vào anh.
Nhìn anh bây giờ, cũng giống như anh lúc đó, chẳng qua cậu thanh niên hồi ấy bây giờ đã trưởng thành, nhưng trong lòng cô, anh vẫn là anh, vẫn là người khiến cô buông lỏng cảnh giác và muốn dựa dẫm.