Cô lật chăn, định bước xuống giường giảng hòa.
Thấy cô vợ nhỏ chuẩn bị xuống giường, Mạc Thiệu Khiêm vội chạy tới ấn cô, kéo chăn đắp cho cô.
"Ngoãn ngoãn nằm im." anh vừa kéo vừa nhắc nhở, quên luôn rằng chân mình cũng đau.
Hà Dung Chỉ cũng vội vàng đi tới, xem xét cái trán của cô: "Tiểu Kỳ à! Sao lại thành ra thế này? Là ai đã đẩy con?"
"Có đau không con? Ai đẩy con cứ nói thẳng ba nghe." Mạc Sùng Quang lo lắng nhìn cô con dâu nhỏ nhà mình.
Ông nội chống quải trượng đi tới, nhìn Mạc Thiệu Khiêm: "Đã điều tra là ai làm chưa?"
"Chưa ạ." Mạc Thiệu Khiêm đáp.
Giai Kỳ cười haha, tại sao mọi người không nghĩ đơn giản rằng cô chỉ bị trẹo chân ngã hoặc không cẩn thận bị ngã, mà lại suy luận theo lối có uẩn khúc thế này?
"Giai Kỳ, đây là ba của ba, tức là ông nội con." Mạc Sùng Quang giới thiệu.
"Ông nội." cô cười ngọt ngào chào ông.
Ông gật gật đầu, hình như rất vừa mắt cô cháu dâu này.
"Cháu dâu, thằng oắt này dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông, ông sẽ dạy dỗ nó một trận." Mạc Cửu Chương nói, quay sang lườm Mạc Thiệu Khiêm cảnh cáo.
"Anh ấy đối xử với cháu rất tốt, ông yên tâm. Nếu anh ấy có đánh có mắng cháu, cháu nhất định sẽ gọi cầu cứu ông đầu tiên." Giai Kỳ cười đến đáng yêu.
"Tiểu Kỳ! Đây là chút hoa quả ba mẹ và ông mang tới, còn có canh gà mẹ vừa nấu xong, con uống nhanh kẻo nguội." Hà Dung Chỉ vừa nói vừa lấy chiếc hộp giữ nhiệt đựng canh gà ra cho cô.
"Con cảm ơn mẹ." cô nheo mắt cười, ôm canh gà uống ngon lành. Uống xong còn liếm liếm môi: "Mẹ nấu là ngon nhất."
Hà Dung Chỉ cười nhéo má cô: "Cái miệng thật khéo."
Mọi người ở chơi hơn 30 phút mới ra về, mặc dù Hà Dung Chỉ rất luyến tiếc nhưng Mạc Thiệu Khiêm không đồng ý, nói rằng cả ngày nay cô rất mệt, cô cần được nghỉ ngơi, bà cũng đành nghe theo ý con trai, theo chồng về nhà.
- ---
Cô tắm xong liền trèo lên giường, dựa vào trong lồng ngực anh, ngáp ngáp mấy cái liền chìm vào giấy ngủ.
Anh vuốt vuốt mái tóc cô, mùi thơm nhẹ của sữa tắm tỏa ra, lởn vởn quang mũi anh, chiếc váy ngủ màu trắng bị cô cựa quậy lệch sang một bên, để lộ bờ vai trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp.
Anh cúi xuống cổ cô, mùi hương dễ chịu chui vào mũi, quyến rũ anh. Anh đưa miệng tới gần hơn, cắn mút.
Cô bị nhột, đưa tay đẩy anh, bên dưới cảm thấy có cái gì đó đang nghịch ngợm chọc chọc vào mình, cô liền tỉnh ngủ, mặt bỗng chốc đỏ như nồi than.
"Anh...anh..." cô ấp úng, khống dám cử động bừa, sợ kinh động tới thứ nghịch ngợm kia.
"Anh làm sao?" anh nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.
"Anh...có...có phản ứng kìa."
"Anh là đàn ông, có phản ứng cũng là điều bình thường."
Cô mím môi, đưa tay che mặt, xấu hổ quá đi mất!
Anh cười, kéo tay cô ra: "Em bị thương, tạm thời tha cho em, ngủ đi." nói rồi anh ấn đầu cô dựa vào lòng ngực rắn chắc của mình. Mặc dù rất xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh gục, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
- ---
Sáng hôm sau Mạc Thiệu Khiêm mua cháo cá, bón cho cô ăn xong rồi dặn mấy điều cần thiết mới lái xe tới công ty. Một lúc sau Phương Dư Khả cũng tới.
"Giai Kỳ! Có còn đau không?" Phương Dư Khả quan tâm sờ sờ băng gạc trên trán cô.
"Không đau nữa rồi." Giai Kỳ cười.
Hai người nói chuyện một lúc liền thấy Từ Hạo Hiên mở cửa đi vào.
"Chào buổi sáng." anh cười, đi tới chiếc ghế để cạnh giường.
Thấy cơ hội đã đến, cô vui vẻ lấy trong chiếc túi to mình mang làm quà ra một chai nước ngọt, rót vào ba cốc rồi đưa mỗi người một cốc.
Thấy Giai Kỳ và Từ Hạo Hiên đã uống, cô khéo léo nói rằng mình có việc liền ra về.
Ngồi nói chuyện một lúc, thuốc liền có tác dụng.
"Hình...hình như trời hôm nay hơi nóng thì phải." cô cười ngượng, lấy chiếc điều khiển điều hòa điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng.
"Đúng là có hơi nóng thật..." Từ Hạo Hiên lau lau mồ hôi trên trán, trước mắt hơi quay cuồng, đầu lâng lâng.
"Em...ưm.." cô khó chịu, nóng tới mức đầu óc không được minh mẫn, chỉ muốn giải phóng sức nóng của cơ thể, cởi 3 cúc áo của mình, để lộ ra lần da trắng đẹp đẽ.
Từ Hạo Hiên nuốt nước miếng, cố gắng gượng dậy: "Anh..anh về phòng đây."
"Anh...đừng đi.." cô níu tay anh lại, giọng nói nghẹn ngào.
Tim Từ Hạo Hiên đập liên hồi, yết hầu lên xuống liên tục, cả người nóng lên, đầu óc mông lung, lúc sắp bị đánh gục thì cánh cửa liền mở tung ra, giọng một người đàn ông vang lên:
"Dừng lại!"