Vì Đó Là Em

Chương 23

Ban nhạc sống bắt đầu chơi bài “Cô ấy không ngọt ngào sao?” và đội cổ vũ Star Girl tạo thành một đường ống bằng bông cổ vũ màu xanh-vàng để Phoebe bước qua. Khi hướng về phía sân cỏ trong trận đấu tranh chức vô địch AFC, cả thân hình cô lấp lánh trong chiếc áo khoác ngắn bằng nhung được đính hàng ngàn kim sa vảy cá màu xanh da trời, một chiếc áo hai dây màu vàng kim loại đồng bộ đi cùng váy ngắn, đôi tất dài tỏa sáng lung linh, và một đôi giày cao gót đế vuông với những ngôi sao màu vàng được kết lấp lánh trên đầu các ngón chân. Đám đông đón chào cô bằng những tiếng huýt sáo lanh lảnh và những tràng hoan hô vang dội trong khi các cô gái trong đội star Girl rung rung những quả bông cổ vũ và lắc lắc hông.

Trong khi vẫy tay và gửi đi những nụ hôn gió, cô có thể cảm thấy bầu không khí căng thẳng trong đám đông và trên nét mặt dữ tợn của các cầu thủ khi họ chụm đầu vào nhau trên đường biên. Cô tránh nhìn Dan khi bước đến phía cuối băng ghế chỉ đạo để thực hiện những nghi thức trước trận đấu của mình. Rất nhiều các cầu thủ tin rằng cô đem may mắn đến cho họ, và cô buộc phải tham gia vào những nghi thức thường lệ là đấm vào mũ sắt, vỗ lên đệm vai, và nhét đồng xu may mắn vào trong những chiếc giày. Tuy nhiên, Bobby Tom không chịu từ bỏ nụ hôn chúc may mắn của mình.

“Hôm nay bọn tôi sẽ thành công, Phoebe.” Cậu ta hôn đánh chụt lên môi cô và rồi thả cô xuống mặt sân. “Tôi biết là các cậu sẽ làm được. Chúc may mắn.”

Cô quan sát khi đội Sabers gia nhập cùng với đội Stars trong sân cỏ. Cầu thủ tiền vệ công chính thức của họ đã bị chấn thương trở lại trong trận đấu cuối cùng, điều này mang đến cho Stars một lợi thế nho nhỏ, nhưng Ron đã cảnh báo cô rằng dù bị dính chấn thương thì Sabers vẫn cứ là đội bóng vĩ đại.

Khi cú phát bóng sắp được thực hiện, cô không thể tránh nhìn Dan thêm được nữa. Cô thấy những đường gân căng phồng trên cổ anh khi anh quát vào điện đài với các huấn luyện viên và rồi nói vài lời với Jim Biederot lúc này đang đứng ngay bên cạnh anh. Chỉ khi các cầu thủ đã vào vị trí để chuẩn bị cho cú phát bóng thì anh mới quay về phía cô. Mắt họ khóa chặt, nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn trống rỗng, không để lộ bất cứ một cảm xúc nào. Cô mò mẫm thanh kẹo cao su của anh trong túi áo khoác khi anh tiến về phía cô. Cũng không mất nhiều thời gian để các fan hâm mộ trở nên quen thuộc với các nghi thức trước trận đấu của đội Stars, và đám đông nín thở chờ đợi giây phút cầu thủ phát bóng đá mạnh vào quả bóng và Phoebe sẽ chuyển giao thanh Wrigley. Khi Dan hiện ra bên cạnh cô, cô cố gắng nói với vẻ tự nhiên.

“Em không quên kẹo cao su của anh.”

Anh nhìn cô trong một giây, miệng anh siết lại thành một đường thẳng hằn học. “Bobby Tom được hôn bằng cả tấm lòng còn anh thì nhận một thanh kẹo cao su ư? Anh không nghĩ thế.”

Mắt cô vụt mở lớn khi anh giật phăng tai nghe ra. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã cúi xuống và trao cho cô một nụ hôn trừng phạt thật dài.

Ánh sáng lóe lên liên hồi và đám đông gầm lên với những tiếng cười, tiếng huýt sáo, và tiếng hoan hô. Khi Dan lùi lại, Phoebe cố ép mình mỉm cười. Khán giả nghĩ rằng đó là chuyện đùa, nhưng cô biết không phải thế. Nụ hôn của anh đầy nỗi tức giận và có dụng ý làm cô đau. Anh đang để cô biết rằng anh sẽ không tha thứ cho cô vì đã sỉ nhục anh.

Anh bất ngờ quay đi và chuyển toàn bộ sự chú ý vào trong sân cỏ khi quả bóng bay vọt lên không trung. Cầu thủ trả bóng của Sabers bắt được nó sâu trong khu cấm địa của Stars.

Bất chấp những cảm xúc hỗn loạn của bản thân, cô nhanh chóng cuốn mình vào bầu không khí kích động của trận đấu. Nhờ Ron, cô biết rằng một phần chiến thuật của Dan là ép đội Sabers phải bị mất bóng, và lối chơi hung hãn của hàng phòng ngự đã thực hiện điều đó trong vòng chưa tới bốn phút sau tiếng còi khai cuộc, khi Elvis Crenshaw húc tung quả bóng ra khỏi cầu thủ hậu công của đối thủ. Đội Stars nhanh chóng thiết lập sự kiểm soát và vào cuối hiệp đấu, họ đã ghi được bảy điểm trong khi Sabers chưa được điểm nào.

Cô quay trở lên phòng VIP, nơi bầu không khí cũng căng thẳng không kém gì trên sân cỏ. Đội Stars đã tạo được đà trong khi Sabers đang phải vật lộn để bắt nhịp được với trận đấu, nhưng vẫn còn quá sớm để có thể thả lỏng. Mười phút sau, khi đội Stars bị chặn một cú chuyền bóng ba mươi yard, Phoebe biết cô không thể chịu đựng được sự căng thẳng đó thêm nữa. Họ đang chơi cực kỳ xuất sắc, nhưng lỡ họ vỡ trận thì sao?

Cô lẩm bẩm với Ron là sẽ ra ngoài đi dạo một chút, rồi quàng sợi dây xích của chiếc túi xách qua vai và rời phòng VIP. Cô gật đầu với nhân viên an ninh ở phía ngoài, rồi bắt đầu rảo bước dọc khu hành lang vắng tanh phía bên kia. Khi một tràng reo hò nổ tung lên từ phía sau những cánh cửa đóng chặt, cô rẽ sang góc cua ở phía cuối hành lang.

Cô ước gì Molly ở đây với cô thay vì ngồi bên ngoài với bạn bè của con bé. Mấy ngày vừa rồi đã vô cùng kỳ diệu với hai chị em họ khi Molly hót líu lo không ngừng suốt ngày, quyết tâm nhồi nhét cô chị gái của mình với tất cả mọi chi tiết trong cuộc đời của nó. Phoebe mỉm cười. Cho dù có hối tiếc về bất kỳ điều gì trong vài tháng vừa rồi, cô cũng sẽ không bao giờ hối tiếc cái quyết định giữ Molly lại bên cạnh mình.

Cô quá bận tâm với những suy nghĩ của riêng mình đến mức gần như không nhận ra cô đã đi xa thế nào cho đến khi một cánh cửa của căn phòng VIP gần đó bật mở, kích lên âm thanh của một tràng reo hò khác. Ngón tay cô siết chặt trên túi xách khi Reed bước ra. Điều cô không mong muốn nhất vào giây phút này là chạm mặt với hắn, nhưng hắn đã nhìn thấy cô, vì vậy cô không thể rút lui.

Chiến thắng vừa rồi của Stars đã đặt một dấu chấm hết cho thái độ lịch sự giả dối của hắn, và giờ không còn gì ngoài sự thù địch. Khi bước đến chỗ cô, hắn giơ cái bật lửa vàng châm một điếu thuốc và nheo mắt nhìn cuộn khói.

“Chán xem trận đấu rồi à?”

Cô không tha thiết một cuộc đối đầu khác, và nhún vai với vẻ thờ ơ.

“Không. Chỉ căng thẳng thôi. Anh thì sao?”

“Tôi ra ngoài để hút thuốc, thế thôi.” Đám mây khói đã tràn ra ngoài đường luồng khi hắn mở cửa phòng VIP vẫn chưa hoàn toàn tan biến hết. “Anh cũng không chịu đựng được chuyện ngồi xem.”

Ngay lập tức cô ước gì mình đã giữ im lặng. Mặc dù cô không có ý làm câu nói của mình trở thành một sự thách thức, nhưng đó là cách hắn ta nhìn nhận.

“Thậm chí còn chưa hết nửa trận đấu. Tôi sẽ chưa bắt đầu ăn mừng đâu!”

“Tôi không ăn mừng.”

Họ nghe thấy một tràng reo hò khác, và hắn rít vào một hơi nhanh và giận dữ. “Cô đã gặp may trong suốt cuộc đời của mình. Cô là người duy nhất tôi từng gặp lại có thể bước qua một đống cứt và rồi biến nó trở thành vàng ròng.”

“Tôi đã luôn nghĩ rằng anh mới là người may mắn.”

Hắn khịt mũi.

Cô siết chặt quai túi. “Sau tất cả những năm qua, anh vẫn ghét tôi, đúng không? Khi tôi còn nhỏ, tôi đã không thể hình dung ra vì sao. Anh đã có tất cả những gì tôi mơ ước.”

“Chắc chắn rồi,” hắn nhạo báng. “Tao lớn lên trong căn hộ tồi tàn với một bà mẹ loạn thần kinh và không có cha.”

“Anh có một người cha. Anh có cha tôi.”

Môi hắn mím lại thành vẻ khinh bỉ. “Phải, tao có cha mày. Bert quan tâm đến tao nhiều hơn quan tâm đến mày, tính cho đến ngày ông ta chết. Ông ta chỉ muốn dạy mày một bài học. Ông ta luôn nói rằng mày là nỗi thất bại duy nhất của mình, và ông ta đã nghĩ mày sẽ thuần tính lại nếu như ông ta có thể kéo mày ra khỏi bọn đồng tính mà mày luôn đi theo đó.” Reed cắm điếu thuốc vào trong một chiếc gạt tàn đầy cát treo trên tường. “Bert không định để mọi chuyện thành ra thế này. Không ai có thể đoán trước được tất cả những điều may mắn đã xảy ra trong mùa giải này. Sabers mất Simpson và McGuire, Chargers thua Wyzak, Bills và Dolphins sụp đổ. Chúa ơi, nếu ông ấy có bất cứ ý tưởng nào về chuyện Stars có thể đi đến trận play¬off, ông sẽ không bao giờ để mày đến gần đội bóng, dù chỉ là một ngày!”

“Thực tế là đội Stars đã đi đến trận play-off. Và từ những tiếng reo hò đó thì họ vẫn đang chiến thắng.”

Gương mặt hắn tối sầm lại với vẻ tức giận. Tay doanh nhân thành đạt đã biến mất, và thay vào đó là tên côn đồ tàn nhẫn trong thời thơ ấu của cô. “Mẹ kiếp, mày đang hả hê, đúng không?

“Tôi không...”

Nhưng câu phủ nhận của cô đến quá trễ bởi vì hắn đã ép cô vào tường bằng cơ thể của hắn. Cô nhăn mặt khi vai đập vào tường và túi xách của cô rơi xuống đất.

“Mày hủy hoại tất cả mọi thứ của tao! Mày luôn luôn như thế!”

Hoảng hốt, cô áp lòng bàn tay xô mạnh vào ngực hắn. “Thả tôi ra không tôi sẽ hét lên đấy.”

“Hét đi! Nếu ai đó thấy chúng ta, họ sẽ nghĩ rằng mày đang tán tỉnh tao như mày đã từng tán tỉnh tất cả những người khác thôi.”

“Tôi nói thật đấy, Reed! Thả tôi ra.” Cô đông cứng lại khi cảm thấy tay hắn mò mẫm trên ngực cô. Hắn siết chặt. “Mày đã là một cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn nóng bỏng hồi mày mười tám, và giờ mày vẫn thế.”

Cơn sốc làm cô trở nên bất động.

“Bỏ tay ra khỏi người tôi.”

“Khi nào tao sẵn sàng đã.”

Cô vùng vẫy để thoát khỏi sự đụng chạm ghê tởm của hắn, nhưng cô đã bị cơ thể hắn khóa chặt, vẻ mặt của hắn làm cô hoảng sợ. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy sự ham muốn, nhưng thay vào đó cô thấy một thứ nguy hiểm hơn. Cô thấy sự hận thù và cái nhu cầu muốn sử dụng quyền lực của hắn để điều khiển cô giống như hắn đã luôn làm như thế.

“Cuối cùng mày có thể sẽ có Stars, nhưng trước khi mày bắt đầu tin rằng mày có được tiếng cười cuối cùng, thì vẫn còn một điều mà mày nên biết.”

Niềm vui chiến thắng trên vẻ mặt của hắn làm nỗi khiếp đảm kinh hoàng xuyên qua người cô như thuốc độc. Cô trở lại là một đứa bé, đứng nhìn hắn cầm tấm ảnh của mẹ cô giơ khỏi tầm với. Có thể họ được vây quanh bởi 80.000 người, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy đơn độc hơn lúc đó.

Môi hắn cong lại. “Đêm hôm đó trong căn nhà kho...”

“Không! Tôi không muốn nghe chuyện này!” Tất cả những cơn ác mộng xưa cũ ùa về. Cô có thể nghe thấy tiếng sấm sét, cảm thấy hơi nóng nhớp nhúa, nóng bức. Một lần nữa cô cố gắng thoát ra khỏi hắn, nhưng hắn không thả cô ra.

“Nhớ cơn bão không? Trời mới tối đen làm sao!”

“Dừng lại!” Cô bắt đầu khóc nấc lên. Hắn siết bầu vú cô chặt hơn.

“Tối đến mức mày không thể nhìn thấy bàn tay của mày ngay trước mặt...”

“Đừng làm điều này!”

“Tối hôm đó khi Craig hiếp mày...”

“Xin anh đấy...”

“Đó không phải là Craig.”

Dạ dày cô nhộn nhạo, và một tiếng thút thít buột qua đôi môi cô khi những lời của hắn tống thẳng vào cô như một cú đấm. Phổi cô như thể đã vỡ vụn và cô đang bị ngạt cho đến chết.

“Tao mới là người đã tìm thấy mày trong căn nhà kho đó.”

Cô sắp sửa nôn mửa. Có phải cô đã luôn nghi ngờ điều này trong những khoảng lặng sâu lắng của tiềm thức hay nó là một nhận thức hoàn toàn mới? Cô bịt miệng trước mùi nước hoa của hắn.

Hắn thả ngực cô ra để rồi xoắn một lọn tóc quanh các ngón tay của hắn. Cô cắn chặt môi để không hét lên khi hắn kéo thật mạnh.

“Và phần tuyệt nhất là, mày không thể làm bất cứ điều chết tiệt nào về chuyện này, Quý Cô Cao Giá và Vĩ Đại, bởi vì nó đã xảy ra rất nhiều năm rồi. Nó sẽ chỉ là lời của mày chống lại tao, và trong khi mày đang lang chạ với mọi thằng, thì tao đã là một Quý Ông Trong Sạch. Vì thế bất cứ khi nào mày bắt đầu hả hê về đội Stars, hãy biết rằng tao sẽ nhớ lại cái cách mày hét lên khi tao chọc vào cái màng trinh nhỏ bé ngọt ngào đó của mày.”

“Cô không sao chứ, cô Somerville?”

Reed nhảy ngược lại khi một nhân viên an ninh tiến đến từ phía bên trái. Phoebe ấn chặt các ngón tay trên miệng.

“Cô Somerville? Mọi chuyện ổn cả chứ?”

Cô cố lên tiếng. “Không, tôi...”

“Gặp lại em sau, Phoebe.” Reed chỉnh lại cà vạt, rồi băng qua hành lang về phía phòng VIP. Hắn quay lại và cười khẩy. “Cảm ơn vì miếng bánh sơ ri[64] đó.” Hắn mở cửa ra, biến mất vào bên trong.

[64] Để ám chỉ đến việc Reed đã làm khi hắn sử dụng cụm từ “pop the cherry” ở câu trên, một cách nói về việc phá trinh.

Cô ấn mạnh tay lên bụng. Gã nhân viên an ninh nắm lấy cánh tay cô. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thưa cô. Để tôi giúp cô.”

Cô bước đi như một con rô bốt bên cạnh ông ta khi ông ta dẫn cô xuống đường luồng. Những ký ức về cái đêm kinh hoàng đó ùa về. Không có khung cửa sổ nào trong kho hàng đó, và hơi nóng hầm hập bên trong dày thịch và nặng nề. Khi hắn mở cửa, cô chỉ có thể nhìn thấy hình bóng một người đàn ông to lớn ở trong màn mưa đen ngòm trơn trượt. Cô đã cho rằng đó là Craig, nhưng cô không hề nhìn thấy mặt hắn.

Hắn đã ập vào cô trước khi cô kịp cử động. Hắn xé áo cô và lao vào ngấu nghiến ngực cô như một con thú. Cô nhớ sự gồ ghề của sàn nhà bê tông gập ghềnh làm xây xát cái mông trần của cô khi hắn kéo ngược chiếc váy lên và xé tan quần lót. Đầu cô đã va mạnh vào một thùng hóa chất khi hắn giạng chân cô ra. Hắn đã thốt lên một âm thanh gầm gừ từ trong yết hầu khi hắn thọc vào trong cô, nhưng sau đó, âm thanh duy nhất cô có thể nhớ được là những tiếng thét của chính mình.

Sàn nhà biến mất phía dưới và cô ngẩng phắt lên. Trong một giây cô cảm thấy mất phương hướng, và rồi cô nhận ra gã nhân viên an ninh đã dẫn cô vào trong một chiếc thang máy. “Chúng ta đang đi đâu thế?”

“Tôi dẫn cô đến phòng sơ cứu.”

“Tôi ổn cả. Tôi không cần sơ cứu.”

“Cô trắng bệch như tờ giấy ấy. Tôi không biết gã đàn ông đó cố gắng làm gì, nhưng có lẽ cô nên nằm xuống vài phút cho đến khi cảm thấy khỏe hơn.”

Cô định kháng cự lại nhưng rồi nhận ra mình không thể quay trở lại phòng VIP trong tình trạng này được. Một vài phút tránh khỏi những con mắt tò mò sẽ cho cô cơ hội định thần lại. “Thôi được. Chỉ một lúc thôi đấy.” Khi thang máy tiếp tục hạ xuống, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên bộ đồng phục của người bảo vệ, và một cơn buồn nôn khác ập xuống bởi vì nó nhắc cô nhớ đến Reed. Cô chìm trong cảm giác bất lực. Hắn sẽ thoát khỏi chuyện này. Hắn nói đúng. Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi nên cô không thể đưa ra bất cứ lời buộc tội nào.

Người nhân viên an ninh bắt đầu ho khan. Đó là một người đàn ông béo ú, có lẽ mới ngoài năm mươi, với mái tóc hoa râm và làn da đỏ ửng. Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đọc tên ông ta được in bằng chữ in hoa trên tấm bảng tên bằng nhựa. “Ông nên bỏ thuốc đi, ông Hardesty.”

“Phải rồi.”

Cửa thang máy mở ra. Cô nhìn thấy những chiếc ống ở trên đầu và nhận ra rằng họ đang ở trong một loại tầng hầm nào đó. “Chúng ta đang ở đâu thế?”

“Có một phòng sơ cứu dành cho nhân viên ở dưới này. Tôi sẽ giữ cô tránh khỏi đám đông.”

Cô đi theo người bảo vệ ra khỏi thang máy vào trong một hàng lang hẹp được sơn màu xám lờ nhờ như tàu chiến. Những ống dẫn kêu xì xì phía trên đầu và cô nghe thấy một âm thanh nhắc cô nhớ đến tiếng sấm vọng từ xa. Cô nhận ra mình đang nghe thấy tiếng gầm rú nghèn nghẹt của đám đông trong sân vận động ở phía bên trên họ.

Họ vòng sang một lối rẽ đột ngột. “Ở đây.” Người bảo vệ túm lấy khuỷu tay cô và xoay nắm đấm trên một cánh cửa không đề tên.

Cảm thấy cơn rùng mình lo lắng đầu tiên, cô do dự. Với một cú đẩy thô bạo, y tống cô vào bên trong.

“Ông đang làm gì thế?” Cô há hốc miệng.

Mắt cô mở lớn với vẻ kinh hoàng khi thấy y rút ra một khẩu súng và chĩa thẳng vào cô. Một cảm giác không thực quét qua cô. Reed là kẻ thù của cô, chứ không phải người đàn ông mà cô chưa bao giờ gặp này. Trên đầu cô, đám đông gầm rú như một con quái vật trong chiếc chuồng khóa kín, trong khi cô bị mắc kẹt giữa cơn ác mộng khi mà cô vừa thoát ra khỏi một nỗi kinh hoàng này chỉ để bị sa vào một nỗi kinh hoàng khác.

Y đóng sập cửa lại. “Bước qua đây!”

“Tại sao ông làm điều này?”

“Bước!”

Cô luống cuống lùi lại, dần dần nhận ra rằng y đang đẩy cô vào trong một căn phòng có vẻ như vừa là văn phòng của nhân viên vệ sinh vừa là kho hàng. Cô nhìn thấy một chiếc bàn sắt màu xám lồi lõm, một tủ lưu hồ sơ và một bức tường với một dãy giá đựng bằng kim loại chứa những hộp bìa cứng và các linh kiện máy móc.

Y chỉ khẩu súng về phía chiếc ghế thư ký không tay có một vết rách nhỏ hình chữ V trên mặt ghế làm bằng nhựa dẻo màu đen. “Ngồi xuống.”

Hai chân cô run lập cập khi cô vụng về ngồi xuống ghế. Lưng ghế tựa hình ô van kêu cọt kẹt và hơi ngả ra khi cô tựa lưng vào. Cô nhìn chằm chằm như bị thôi miên vào khẩu súng đen ngòm kinh khủng đang chỉ vào giữa tim mình. Nó không hề dao động khi y cúi xuống và kéo ra một đoạn dây phơi quần áo từ phía sau một hộp đồ đặt trên một ngăn giá kim loại đối diện với chiếc bàn.

“Ông là ai?” cô thều thào.

Thay vì trả lời, y giơ chân đạp vào mặt ghế ngồi, xoay nó một vòng sao cho cô đối mặt với bức tường. Cô bất giác giơ tay ra để chống vào đó, nhưng rồi y túm lấy hai cánh tay cô và kéo giật về phía sau. Cô hét lên một tiếng báo động.

Y thở khò khè trong lúc trói hai cổ tay của cô, siết chặt chúng vào thanh kim loại thẳng đứng giữ phần lưng ghế. Nó lúc lắc một cách báo động ở phần bản lề rạn nứt, siết chặt cánh tay cô hơn làm cô nhăn mặt. Khi cô đã bị trói lại, y đạp một phát nữa vào chiếc ghế, làm nó bay vọt về lối ra của căn phòng chật hẹp. Cô chống hai chân dừng nó lại trước khi tông sầm vào tường, và rồi trong trạng thái hoảng loạn sợ hãi, cô đẩy mình quay lại để có thể đối mặt với y.

Cô cố gắng cảm thấy biết ơn vì y đã không trói hai chân cô lại, nhưng sợi dây thừng nhỏ đang cứa vào cổ tay cô, gây ra một cơn đau buốt chạy ngược lên trên. Y nhặt khẩu súng lên từ một ngăn giá kim loại nơi y đã để nó xuống trong khi trói cô và nhét vào trong bao súng da trên thắt lưng.

Sẽ mất bao nhiêu thời gian để Ron nhận ra cô đã mất tích? Cô cố đè nén cơn hoảng loạn đang dâng lên trong người, biết rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn phải giữ tỉnh táo. Cô dần nhận thức được tiếng nhạc vọng lại từ xa và nhận ra rằng giờ nghỉ giải lao đã bắt đầu. Cố gắng phớt lờ cơn đau nhức trên cánh tay và cổ tay, cô bắt mình quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết trong căn phòng.

Chiếc bàn màu xám lồi lõm đặt tựa vào bức tường bừa bộn với hàng đống sổ tay góc quăn tít, những bản catalogue và một ít giấy tờ. Một chiếc ti vi bỏ túi nhỏ, cái hộp màu nâu ệch của nó trông bẩn thỉu bởi những dấu tay đầy dầu mỡ, đặt trên đỉnh một chiếc tủ lưu trữ hồ sơ bốn hộc thẳng ngay trước mặt cô. Bìa kẹp hồ sơ có móc hình chữ L treo trên tường phía sau bàn, cùng với một tờ lịch hình một người đàn bà khỏa thân đang ôm một quả bóng bãi biển sặc sỡ. Tay bảo vệ châm một điếu thuốc và kẹp nó giữa hai ngón tay mập ú vốn đã ố màu vì chất nicotin. “Mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này, thưa cô. Chừng nào thằng bồ của mày làm theo những gì tao bảo, thì mày sẽ không phải lo lắng gì cả.”

“Tôi không biết ông đang nói đến chuyện gì.”

“Phải rồi, nhưng tao nghĩ chuyện đó cũng không sao.” Y bước về phía chiếc tủ hồ sơ và bật ti vi lên. Trên màn hình hiện lên hình ảnh đen trắng của những bình luận viên mặc áo khoác mang logo nhà đài đang ngồi trong phòng phát sóng.

“... đội Stars đã chơi xuất sắc trong hiệp đấu đầu tiên. Hàng tấn công đã sử dụng chiến thuật kết hợp. Họ giữ bóng rất tốt. Đội Sabers sẽ phải chơi chủ động hơn rất nhiều nếu muốn lật lại tình thế trong trận đấu này.” Tỷ số hiện lên ở phía dưới màn hình: Stars 14, Sabers 3.

Tay bảo vệ thốt lên một tiếng chửi rủa tục tĩu và vặn nhỏ volume xuống. Cô quan sát y kỹ hơn khi y vừa bước về góc phòng chật hẹp gần cánh cửa ra vào nhất vừa nhả khói một cách điên tiết. Mắt cô rơi trở lại trên tấm bảng tên bằng nhựa màu đen của y. HARDESTY

Vào giây phút đó, các dữ kiện ùa về trong tâm trí cô. Cô nhớ Dan đã kể cho cô nghe về gã đàn ông đã theo dõi anh, cha của một trong những cựu cầu thủ đội Stars. Tên cậu ta là Hardesty.

Một đoạn quảng cáo bia nhấp nháy một cách câm lặng trên màn hình ti vi. Cô liếm đôi môi khô khốc. “Tay tôi đau quá. Sợi dây quá chặt.”

“Tao sẽ không cởi trói cho mày.”

“Chỉ nới lỏng ra thôi.”

“Không.”

Cô phải làm y nói chuyện. Cô sẽ phát điên lên nếu như không tìm hiểu được y nghĩ gì trong đầu. “Chuyện này là về con trai ông, đúng không?”

Y chỉ điếu thuốc về phía cô. “Tao sẽ nói cho mày nghe một chuyện, quý cô giàu có. Ray Con là hậu vệ chốt xuất sắc nhất từng chơi cho Stars. Không có bất cứ lý do nào để đồ con hoang đó loại nó.”

“Huấn luyện viên Calebow?”

“Hắn đã chỉ trích Ray Con. Hắn thậm chí còn không cho nó một cơ hội.”

“Dan không bao giờ làm việc theo cách đó.”

Những đám mây khói xám xịt bao quanh đầu y, và y dường như không nghe thấy cô nói gì. “Tao sẽ nói cho mày biết tao nghĩ gì. Tao nghĩ thằng khốn đó biết Ray Con là cầu thủ xuất sắc hơn hắn. Tao nghĩ rằng rằng hắn ghen tị. Báo chí cứ làm như thể Calebow vĩ đại lắm ấy, nhưng hắn không là gì cả, không là gì cả nếu so với Ray của tao.”

Cô nhận ra người đàn ông này đang trong cơn điên. Có lẽ y đã như thế này một thời gian dài rồi, hoặc có thể cái chết của con trai y đã trở thành cú đấm cuối cùng. Cô cố gắng che giấu nỗi sợ hãi.

“Các cầu thủ thi thoảng vẫn bị loại. Đó là một phần của cuộc chơi.”

“Mày không biết chuyện đó như thế nào đâu! Hôm nay mày là một người đặc biệt, ấy vậy mà ngày hôm sau không ai còn biết đến tên mày nữa.”

“Ông đang nói đến con trai ông hay chính bản thân ông?”

“Câm mồm!” Mắt y lồi lên và da y chuyển sang đỏ tía.

Cô hoảng sợ không dám dồn y xa hơn, và cô im bặt.

Y xỉa ngón tay về phía cô. “Nghe đây, mày không có ý nghĩa gì với tao cả. Tao không muốn làm mày đau, nhưng tao sẽ làm thế nếu bị bắt buộc. Bởi vì cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, tao cũng sẽ không để đội Stars thắng trận này.”

Ron bước đến đường hầm ngay khi các cầu thủ ùa ra quay trở lại sân cỏ. Anh khiếp sợ trước những gì phải làm. Dan đã trở nên cục cằn suốt cả tuần - tính khí thất thường, không màng lý lẽ, không thể nào xoa dịu được - và anh không hề đoán được Dan sẽ phản ứng thế nào trước mẩu tin xấu này.

Dan hiện ra từ phòng thay đồ và Ron rảo bước bên cạnh anh. “Tôi e rằng chúng ta có rắc rối.”

“Xử lý nó đi. Trong trường hợp cậu không nhận ra, xin được nhắc lại rằng tôi đang cố gắng thắng một trận đấu, và...”

Ron dí chiếc khăn tay gấp gọn lên trán. “Phoebe đã mất tích.”

Dan nhảy dựng lên và khựng lại, mặt tái xanh. “Cậu đang nói cái gì thế?”

“Cô ấy rời khỏi phòng VIP trong hiệp hai và không hề quay lại. Có người nhìn thấy túi xách của cô ấy trong hành lang. Tôi đã gọi về nhà cô ấy và văn phòng. Tôi đã kiểm tra với phòng y tế và cử người đi đến tất cả các phòng VIP. Cô ấy đã biến mất, Dan, và tới thời điểm này, tôi phải tin rằng đây là một trò chơi bẩn.”

Ron đã từng chứng kiến Dan trong nhiều tình huống cấp bách, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy một nỗi hoảng loạn nguyên sơ như thế trong mắt Dan. “Không! Cô ấy không thể nào... Chúa ơi. Cậu đã gọi cảnh sát chưa?”

“Rồi, nhưng vì sự việc chỉ mới xảy ra nên họ không coi chuyện này nghiêm trọng như tôi. Tôi ghét phải làm điều này với anh vào giữa trận đấu, nhưng tôi chợt nghĩ rằng có thể anh sẽ nghĩ ra nơi nào đó khác mà tôi có thể tìm. Anh có ý kiến nào không? Anh có thể nghĩ đến bất cứ nơi nào khác mà cô ấy có thể đến không?”

Dan đứng chết lặng, đôi mắt hoang dại trên gương mặt tái mét. “Không.” Anh túm lấy cánh tay Ron. “Cậu đã nói chuyện với Molly chưa? Chúa ơi! Gọi Molly xem! Có khi Phoebe đang ở với con bé.”

Ron chưa bao giờ nhìn thấy Dan như thế này, và ngay lúc đó anh biết rằng mối quan hệ giữa bà chủ đội Stars và huấn luyện viên trưởng sâu sắc hơn là anh đã nghi ngờ. “Molly không nhìn thấy cô ấy kể từ trước khi diễn ra trận đấu. Cô bé khá lo lắng. Giờ vợ của Tully đang ở cùng cô bé.”

“Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra với Phoebe...”

“Dan?” Một trong những trợ lý huấn luyện viên xuất hiện ở cửa đường hầm.

Dan quay về phía anh ta, những đường gân trên cổ anh nổi lên như những sợi dây thừng. “Đừng có quấy rầy tôi!”

Ron có thể cảm thấy sự tuyệt vọng của Dan, và anh cuống cuồng túm lấy cánh tay kia của anh chàng huấn luyện viên trưởng. “Anh phải quay trở lại sân cỏ! Lúc này anh không thể làm gì cho Phoebe. Tôi sẽ cho anh biết ngay nếu như chúng tôi tìm thấy cô ấy.”

Dan nhìn Ron bằng đôi mắt thất thần. “Đừng để chuyện gì xảy ra với cô ấy, Ron. Vì Chúa, hãy tìm cô ấy!”

Ron muốn an ủi Dan, nhưng anh chỉ có thể nói, “Tôi sẽ làm hết sức.”

Ở dưới đấy một tầng hầm, Hardesty thò tay vào túi áo và rút ra một gói thuốc mới. Mắt Phoebe đã cay xè vì khói thuốc, cộng thêm sự nhức nhối trên cánh tay và cổ tay. Sự im lặng giữa họ đã làm thần kinh cô căng thẳng đến mức cô phải lên tiếng.

“Văn phòng này là của ai?”

Trong một giây cô đã nghĩ rằng y sẽ không trả lời. Nhưng rồi y nhún vai. “Một kỹ sư. Hắn ta phải trông đám máy phát điện cho đến khi đóng cổng, vì thế hắn sẽ không nhảy vào đây thăm viếng đâu, nếu đó là những gì mày đang hy vọng.”

Màn hình im tiếng chiếu đội Sabers bắt đầu phát bóng. Cô cảm thấy nao núng khi y vặn to volume lên.

“Ông sẽ không thoát được chuyện này đâu.”

“Mày biết gì không? Tao đếch quan tâm. Miễn là Stars mất chức vô địch, còn lại tao đếch thèm quan tâm!” Hardesty liếc về phía ti vi rồi bước tới bàn, nhấc điện thoại lên và bấm bốn nút. Vài giây trôi qua trước khi y nói vào ống nghe.

“Đây là Bob Smith của đội Stars. Tôi có Phoebe Somerville ở đây, và cô ta muốn nói chuyện với huấn luyện viên Calebow. Xin hãy nối máy ra đường biên dọc!” Y dừng lại, lắng nghe. “Cô ta đếch quan tâm cái mẹ gì về thẩm quyền. Cô ta bảo chuyện quan trọng, và cô ta là sếp, nhưng đó là đít mày, nên mày thích làm gì thì làm.”

Cho dù ai đang nghe điện thoại phía đầu dây bên kia thì người đó cũng hẳn là đã quyết định sẽ làm theo lời yêu cầu bởi vì Hardesty chuồi chiếc điện thoại về phía cuối bàn gần nơi cô đang ngồi. Những bánh xe kêu cót két khi y túm lấy lưng ghế của cô kéo cô về phía điện thoại. Y im lặng chờ đợi, tay siết chặt lấy ống nghe, và rồi y trở nên căng thẳng.

“Calebow hả? Tao có một người ở đây muốn nói chuyện với mày.” Y dí ống nghe vào tai Phoebe.

“Dan?” Giọng cô yếu ớt vì sợ hãi.

“Phoebe? Em đang ở đâu? Chúa ơi, em không sao chứ?”

“Không, em...” Cô thốt lên đau đớn khi Hardesty thọc tay vào tóc cô và giật thật mạnh.

Trên đường biên dọc, Dan trở nên cứng đờ. “Phoebe! Chuyện gì thế? Em còn ở đó không? Nói với anh đi!” Tim anh đang nện thình thình vào lồng ngực, một giọt mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán. Phoebe đang bị khủng bố, và anh lại không thể làm gì được.

Với sự rõ ràng đến choáng váng, sức mạnh từ nỗi hoảng sợ của anh đã lột bỏ hoàn toàn lớp vỏ bảo vệ bản thân, và anh biết anh yêu cô sâu đậm đến chừng nào. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cô, anh sẽ không muốn sống tiếp nữa. Anh hét tên cô, cố gắng truyền tất cả những gì anh cảm thấy về cô nhưng chưa bao giờ có thể nói ra với cô.

Một giọng đàn ông lào khào truyền qua tai nghe của anh. “Tao đã bắt được cô ả, Calebow. Nếu không muốn cô ả bị đau, mày sẽ phải lắng nghe thật rõ những gì tao sắp nói đây.”

“Ai đấy?”

“Đội Stars sẽ thua trận này. Hiểu tao nói chứ? Cái đội bóng chết tiệt của mày sẽ thua hoặc là quý cô này sẽ chết.”

Dan nghe thấy tiếng khò khè trong giọng nói của gã đàn ông và anh như bị bóp nghẹt bởi một cảm giác nghi ngờ vô cùng khủng khiếp. “Hardesty hả? Là mày, đúng không, thằng điên chó đẻ!”

“Đội bóng của mày sẽ không giành được chức vô địch mà không có con trai tao.”

Chuyện Hardesty không hề cố gắng phủ nhận thân phận của y đã thổi phồng nỗi hoảng sợ của Dan. Chỉ có một kẻ không quan tâm đến chuyện sống chết của mình nữa mới có thể bất cần như thế.

Anh biết anh không có nhiều thời gian, và anh nói thật nhanh, giọng ra lệnh. “Nghe tôi đây. Ray không muốn ông làm điều này.”

“Mày đã ghen tị với nó. Đó là lý do mày loại nó.”

“Đây là chuyện giữa ông và tôi. Phoebe không liên quan gì cả. Thả cô ấy ra.”

“Không được báo cảnh sát.”

Hardesty ho lụ khụ, một âm thanh khô khốc. “Tao đang xem ti vi đấy, và nếu tao nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường diễn ra, mày sẽ phải hối tiếc.”

“Nghĩ lại đi, Hardesty, ông đã bắt một người phụ nữ vô tội...”

“Nếu có thêm bất cứ điểm nào trên bảng tỷ số dành cho Stars, tao sẽ làm bạn gái mày đau đấy.”

“Hardesty!”

Đường dây bị ngắt.

Dan đứng đó, choáng váng. Anh nghe thấy tiếng reo hò của đám đông và gần như chết lặng khi nhớ lại một loạt chiến thuật anh vừa chỉ thị. Anh quay về phía sân cỏ. Đứng đó trong nỗi hoảng loạn câm lặng, anh nhìn quả bóng bay vọt lên không trung và lướt qua chính xác giữa hai cọc gôn làm thành một bàn đá bóng ghi điểm thành công cho đội Stars.

Bảng tỷ số nhấp nháy, và Dan Calebow cảm thấy một bàn tay lạnh giá siết lấy trái tim anh.

Trong tầng hầm của sân vận động, Ray chửi rủa và đạp chân vào chiếc ghế của Phoebe. Cô kêu lên đau đớn khi nó bay ngang qua sàn nhà trơn trượt và tông sầm vào bức tường cuối phòng. Vai cô lãnh trọn cú va chạm và hàng loạt cơn đau nhức bắn xuyên qua người cô. Cô nếm thấy vị máu trên miệng nơi cô đã cắn vào lưỡi mình.

Sợ hãi với những gì y sẽ làm với cô tiếp theo đó, cô cố chống lại cơn đau và đẩy chiếc ghế xoay lại đối mặt với y. Nhưng y không nhìn cô. Thay vào đó y đang nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi và lẩm bẩm với chính mình. Một cảnh quay cận mặt Dan lấp đầy màn hình nhỏ xíu. Anh trông có vẻ hoảng loạn, và bởi vì tỷ số lúc này là 17-3 nghiêng về phía Stars nên các bình luận viên đang nói đùa về chuyện đó. Hình ảnh của anh làm cô cảm thấy như thể cô đang bị xé tan ra. Cô có thể sẽ chết hôm nay. Liệu cô có được nhìn thấy gương mặt anh khi điều đó xảy ra? Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ đó và cô buộc những ngón tay tê cứng bắt đầu mò mẫm các nút thắt đang cột chặt cô vào chiếc ghế. Khi cắn chặt miệng kiềm chế cơn đau mà những cử động của mình gây ra, cô nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng của họ và sự chắc chắn không hề lay chuyển trong giọng anh khi anh nói với cô rằng anh sẽ không bao giờ ném bỏ một trận đấu.

Anh sẽ không làm điều đó, Phoebe. Không vì bất cứ ai. Không thậm chí là vì em.