Đại miêu giận rồi.
Ngô Nặc cảm giác rõ được khí áp thấp trên người đại miêu phía trước truyền tới, nhưng, giận thì giận, đại miêu vẫn không bỏ lại y trong khu rừng tối thui này. Trong lòng Ngô Nặc xác định, nhưng bất an sâu trong nội tâm lại càng lúc càng thêm nặng theo thời gian.
Cho nên dù y quen thuộc kết cấu thân thể mèo, nhất thời cũng không chú ý đến, kết cấu sinh lý của đại miêu căn bản không giống với những con mèo y đã biết.
Còn về đại miêu, nó chưa từng thấy qua thuần nhân, ừm, to gan phóng túng như thế. Đúng là, đúng là… hồi vị lại cảm giác bị chạm vào vừa nãy, đôi mắt băng lam của đại miêu thất thần trong thoáng chốc, nhưng, sau đó nó lại hoàn hồn, phẫn nộ trong mắt càng đậm, vô cùng bực bội quật quật đuôi.
Nó mới khinh thường tính toán với tiểu thuần nhân yếu ớt chưa thành niên này ╭(╯^╰)╮.
Một người một mèo ôm tâm sự khác nhau, không dừng một khắc chạy tới trước. Ngô Nặc trẻ tuổi, trường kỳ lao động và đấu trí đấu dũng cùng thành quản đã luyện ra được thân thủ nhanh nhạy, đương nhiên, đây chỉ là so sánh với những người ở bên cạnh y trước kia, chứ trong mắt đại miêu, Ngô Nặc không chỉ tốc độ chậm còn không có chút cảnh giác nào, nếu không phải nó đi trước Ngô Nặc, đừng nói thứ khác, chỉ với những hoa cỏ ăn thịt người trong rừng đã có thể lấy mạng y mấy lần, khỏi nói đến những con trùng có độc.
Có điều, Ngô Nặc không giống như đại miêu nghĩ, không chút phát giác nguy hiểm xung quanh. Cuộc sống tiện lợi của niên đại hòa bình đã mài mòn cảnh giác của phần lớn người hiện đại, nhưng Ngô Nặc thì khác, nghề nghiệp của y đã định cho dù vào lúc bận rộn nhất y cũng phải phân một phần tâm lực chú ý hoàn cảnh xung quanh, để đề phòng đại quân thành quản xuất quỷ nhập thần, lâu dần, y đã luyện được một loại cảnh giác với nguy hiểm đặc thù.
Nếu dùng tiếng cảnh báo để đánh giá lòng cảnh giác này, bình thường thành quản ra vào, nhiều lắm chỉ là tiếng còi bình thường, mà hiện tại sâu trong khu rừng tối tăm này, Ngô Nặc cảm thấy trong đầu quả thật có một khẩu pháo công suất lớn đang cố sức kêu gào nguy hiểm.
Đừng nói lông tơ trên người, y cảm thấy mỗi một tế bào của mình đều đang căng chặt.
Duy chỉ có đại miêu màu bạc luôn không xa không gần dẫn đường phía trước là có thể mang tới cho y một chút cảm giác an toàn.
Dù bây giờ Ngô Nặc đã hối hận chạy theo đại miêu vào rừng, nhưng cũng gồng mình chạy theo đại miêu. Ngay cả y cũng không biết mình rốt cuộc lấy lòng tin từ đâu ra, cho rằng con mèo này nhất định có thể dẫn y ra khỏi khu rừng.
Khu rừng âm u không ánh sáng, đến đâu cũng là lá mục cành khô thật dày, lá mục còn có vô số khóm cây khô chồng chéo, chỉ cần hơi không chút ý sẽ bị ngã xây xước.
Ngô Nặc đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình bị nhã, áo chữ T mỏng manh cùng quần bò trên người sắp bị cành cây xé thành mảnh vải, giày mô phỏng giày đá bóng mua ở bên đường cũng đã bắt đầu há miệng, buổi tối bận bày hàng còn chưa kịp ăn cơm tối, từ lâu đã đói đến mức da bụng dính da lưng kêu ọt ọt không ngừng.
Y cảm thấy chân mình nặng như bị người đổ mấy chục cân chì vào, đã sắp không thể bước nổi, nhưng y căn bản không dám dừng lại, vì một khi mất dấu đại miêu đang dẫn đường cho mình, rất có thể y sẽ không cách nào ra khỏi khu rừng này nữa, mà kết quả ở lại đây không cần nghi ngờ chỉ có một __ trở thành chất dinh dưỡng.
Đương nhiên, trong quá trình này, Ngô Nặc không phải không suy nghĩ chuyện báo cảnh sát cầu cứu, nhưng điện thoại chỉ còn gần nửa pin cho y biết, trong rừng không có bất cứ tín hiệu nào.
Nghĩ đến có lẽ mình đang ở chỗ kỳ quái nào đó, nếu ra khỏi rừng vẫn không thấy bóng người, điện thoại sẽ là công cụ cầu cứu cuối cùng của y, vì thế, trên đường Ngô Nặc lấy điện thoại ra xem giờ đều đặc biệt cẩn thận__ hết cách rồi, ai bảo điện thoại thông minh hàng nhái rẻ tiền trong nước tự xưng sạp pin mười phút có thể nghe gọi hai tiếng, sau khi dùng mấy tháng, trên thực tế tình huống lại đảo ngược. Một nửa lượng pin như thế này, nếu không dùng nó, ước tính có thể chống đỡ hơn nửa ngày, nếu chốc mở chốc đóng, bảo đảm còn chưa ra khỏi rừng, pin đã hết sạch.
Từ lúc tỉnh lại đi vào rừng đến bây giờ, tổng cộng Ngô Nặc chỉ nhìn điện thoại ba lần.
“… Đã mười hai giờ rưỡi, chạy gần bốn tiếng, khó trách ông đói thế này.” Ngô Nặc cẩn thận nhét điện thoại vào túi bên hông, quay nhìn xung quanh, khu rừng tối thui không thấy điểm cuối, thấp giọng lầm bầm: “Mẹ nó, rốt cuộc khu rừng này lớn cỡ nào chứ, đừng nói còn chưa ra khỏi đây ông đã chết đói trước rồi chứ, phi phi phi, ông mới không chết. Đi theo đại miêu, nhất định… đợi đã, má nó, mèo đâu?!”
Chẳng qua chỉ rời mắt chút xíu, con mèo luôn chạy phía trước y đâu?
Trong hai hơi thở ngắn ngủi, Ngô Nặc cảm thấy chất vải trên lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.
“Đại miêu, đại miêu, mày mau ra đây, đại miêu, đại miêu…” Cho dù Ngô Nặc đã mười tám mười chín, cho rằng mình đã là nam nhân gánh được trách nhiệm, lúc này trong giọng nói cũng không khỏi mang theo chút run rẩy.
Không xa đó, đại miêu nghe tiếng y, trên gương mặt trong đầy lông lộ ra một tia tức giận nhân tính hóa __ thuần nhân ngu ngốc này, lẽ nào y muốn gọi hết dã thú trong rừng ra mới cam tâm sao? Đúng là ngu chết!
Dường như nghiệm chứng suy nghĩ của đại miêu, sâu trong rừng liên tiếp truyền ra mấy tiếng gầm khiến người ta rợn tóc gáy, làm mấy con chim đậu trên cành bị dọa bay đi.
Tiếng vang thình lình dọa Ngô Nặc giật nảy, tiếng kêu đáng sợ của dã thú càng khiến hai chân y mềm đi__ nếu y không nghe lầm, đó hình như là sói tru?
Sói, sói hình như sống theo bầy…
Nghĩ thế, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Ngô Nặc cũng biến sạch, cứng đờ tại chỗ nín thở, đại não liều mạng vận chuyển cũng không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào chạy thoát.
Đại miêu linh hoạt nhảy vọt giữa cành cây và mặt đất, nhanh chóng trở về, sau khi về liền thấy tiểu thuần nhân nó nhặt được đang bày bộ dạng sợ bóng sợ gió trông gà hóa cuốc, đương nhiên, những thành ngữ đi kèm điển cố này nó không hiểu, nó chỉ cảm thấy dáng vẻ tiểu thuần nhân trợn mắt thật to, đáy mắt ứa lệ mím chặt khóe môi muốn khóc mà không dám khóc đó, thật sự đáng thương cực điểm.
Sau đó, giây tiếp theo, khi tiểu thuần nhân ngu ngốc nhìn thấy nó xuất hiện, mắt lập tức sáng lên, trên mặt để lộ kinh hỉ thật lớn…
Không biết tại sao, tính cách nó vốn không mấy tốt, thế mà lửa giận nổi lên vừa rồi dưới gương mặt tươi cười của tiểu thuần nhân bây giờ đã biến mất sạch sẽ, thậm chí không chỉ là biến mất thôi.
Để che giấu cảm xúc khác thường của mình, đại miêu ngửa đầu, cất bước ưu nhã, ngậm một cành cây gãy, nhẹ nhàng đặt cành cây đó trước mặt tiểu thuần nhân.
“Đại miêu, mày về rồi! Vừa rồi mày đi đâu, có biết tao lo lắng cho mày thế nào không!” Ngô Nặc lần này học thông minh rồi, y sợ lại dẫn tới chú ý của dã thú trong rừng, cố ý hạ giọng thật thấp.
Đại miêu dù không hiểu ngôn ngữ của Ngô Nặc, nhưng rất dễ dàng đoán ra được kinh hỉ trên mặt y lúc này.
Hừ.
Đại miêu hất hất đuôi, chóp đuôi lại đẩy cành cây tới trước mặt Ngô Nặc.
Lúc này Ngô Nặc mới chú ý, cành cây mà đại miêu ngậm tới vừa rồi, phía trên còn đu hai trái gì đó lớn bằng nắm tay, hình bầu dục, đỏ au, không biết là chủng loại gì. Vừa rồi đại miêu vội tới xem y, trong quá trình chạy không chú ý giữ gìn trái cây, một trái trong đó đã bị cọ ra một lỗ trên vỏ, hương thơm nồng đậm tràn ra từ đó, Ngô Nặc rất không chịu thua kém nuốt nuốt nước miếng.
“Đây là mày hái cho tao? Cho tao ăn?” Biết đại miêu rất thông minh, nhưng hình như không hiểu lời y nói, Ngô Nặc nhanh trí dùng tay ra dấu.
Trí tuệ của đại miêu còn cao hơn Ngô Nặc tưởng tượng nhiều, nó mất tự nhiên gật đầu.
Ngô Nặc từ lâu đã đói muốn chết, y hận không thể cắn vài phát giải quyết cả hai trái, nhưng lý trí cho y biết, loại trái cây không biết tên vạn nhất có độc thì sao? Con mèo này rất thông minh, nhưng phán đoán của nó thật sự không có vấn đề chứ?
Khi Ngô Nặc đang đấu tranh tâm lý, đàn kiến ngửi được hương thơm và vị ngọt bò tới leo lên cành cây, tốc độ nhanh, đã bò lên trái cây rồi.
“Kiến có thể ăn, trái cây khẳng định không có độc.” Ngô Nặc dùng tri thức sinh tồn dã ngoại ít ỏi đến đáng thương phán đoán, sau đó, lập tức đuổi kiến đi, cũng không bận tâm có sạch hay không, cầm trái cây cọ vài cái lên người, cắn mạnh một phát__
Trái cây mềm mềm, khẩu vị ngọt như nước mật đào, nhưng chua hơn nước mật đào một chút, hương thơm càng thêm nồng, nước nhiều có thể so với dưa hấu, chỉ vài cái, Ngô Nặc đã giải quyết xong hai trái cây không biết tên, y còn thòm thèm liếm môi, dưới sự thúc giục vô thanh của đại miêu, tiếp tục chạy theo sau lưng nó.
Không biết chạy bao lâu, khu rừng tối tăm cuối cùng bắt đầu dần có tia sáng rọi vào, cây rừng cũng càng lúc càng thưa, chậm rãi, Ngô Nặc cuối cùng thấy được một chút dấu tích đại khái là nhân loại hoạt động__
Ngô Nặc gần như không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, cũng không có hơi sức và điều kiện để xem tiết mục thám hiểm sinh tồn, tất cả phán đoán đều dựa vào trực giác.
Chỉ là, không biết tại sao, cuối cùng sắp ra khỏi khu rừng, y nên cao hứng mới đúng, tại sao bất an trong lòng lại càng lúc càng nghiêm trọng chứ?
Ngô Nặc không muốn nghĩ kỹ, cũng không dám nghĩ kỹ.
Y liều mạng chịu đựng cơn mệt mỏi đang không ngừng kêu gào, máy móc theo sát sau lưng đại miêu, không biết lại chạy bao lâu, đột nhiên, y cảm thấy trước mắt sáng hẳn lên, lờ mờ thấy được thái dương to lớn từng chút một hiện lên ở đường chân trời, Ngô Nặc cuối cùng y thức được mình thật sự đã chạy ra khỏi rừng.
“Cuối cùng, cuối cùng chạy ra rồi…” Còn chưa dứt lời, Ngô Nặc đã ngã đầu xuống đất, không còn tri giác.
Đại miêu nghe được động tĩnh sau lưng, quay đầu thì thấy tiểu thuần nhân mềm rũ ngã xuống đất, chỉ thấy bạch quang lóe lên, đại miêu từ bên bờ sông cách xa trăm mét vút tới trước mặt Ngô Nặc, nó nhẹ gầm mấy tiếng với y, Ngô Nặc vẫn không có chút phản ứng nào, trong lòng đại miêu không khỏi dâng lên một cảm xúc nóng nảy xa lạ. Sau đó, nó lao tới bờ sông phát ra một tiếng hú kéo dài kỳ quái, rất nhanh, một con sư tử đực (có lẽ đi) màu vàng thật lớn chạy ra từ trong con đồi nhấp nhô.
Gần như chỉ chớp mắt, nó đã xuất hiện trước mặt đại miêu.
Đứng trước mặt nó, đại miêu nhỏ hơn mèo nhà một chút quả thật giống như thú con nhỏ bé chưa dứt sữa, nhỏ đến đáng thương.
Một mèo một sư tử thấp giọng gầm gừ, không biết giao lưu những gì, sư tử thấp giọng gầm một cái kết thúc giao lưu, sau đó, da lông quanh người nó lóe kim quang rực rỡ, trong ánh sáng, con sư tử chậm rãi đứng lên, vào lúc ánh sáng chói mắt nhất chợt biến mất, đứng ở đó nào còn sư tử gì, thay vào đó, là một nam nhân tráng kiện cao phải hơn hai mét ba tràn đầy khí tức tàn bạo dã man.