Sheeta bán đi mấy thanh vũ khí laser, đổi được một miếng kim loại vô cùng hiếm ở vị diện của hắn, giao dịch tệ trên tài khoản cũng có thêm 50000.
Mua đồ của hắn là một gương mặt xa lạ, nhìn cách ăn bận chắc là đến từ một vị diện khoa học kỹ thuật cấp thấp, nếu chênh lệch giữa hai vị diện quá lớn, hệ thống sẽ phán định giao dịch tích phân cần càng nhiều, có thể một hơi mua năm cây súng laser loại bị đào thải, một thanh kiếm laser từ hắn, đẳng cấp khoa học kỹ thuật của thế giới người mua này tất nhiên không thấp lắm. Không ngoài dự liệu của hắn, người mua này quả nhiên cảm thấy rất hứng thú với đồ trên tinh cầu hắn, Sheeta nhân cơ hội tiêu thụ một vài thứ, cùng với lưu lại thời gian và địa điểm gặp mặt lần sau.
Dù sao đã trở thành giao dịch giả cấp ba, đã giao dịch rất nhiều lần, ánh mắt nhìn người của Sheeta càng lúc càng chuẩn.
Trong khu giao dịch tự do, giao dịch giả rất nhiều, nhưng không phải ai lần nào giao dịch cũng có thể mua hoặc bán được thứ gì, một mặt là do bản thân mặt hàng đó, mặt khác thì vì bị hệ thống giới hạn.
Ví dụ rất đơn giản, nếu Sheeta đưa mấy thanh vũ khí mạch xung, vũ khí hạt vân vân lên hệ thống tiêu thụ, những ký chủ của vị diện binh khí lạnh chắc chắn hận không thể lập tức ôm về nhà, tiếp theo sau một giây xưng bá xưng vương thống trị toàn thế giới, nhưng hệ thống không cho phép loại cục diện phá hoại cân bằng vị diện này xuất hiện.
Đương nhiên, hệ thống cũng sẽ không phải thật sự hoàn toàn không để ký chủ bán những món đồ này, chỉ cần ký chủ bỏ ra được tích phân giao dịch hệ thống đã định, thích mua bao nhiêu hệ thống cũng sẽ không quản.
Nhưng mấu chốt là, nếu chêch lệch giữa vị diện càng lớn, thì cho dù ký chủ có liều cái mạng già làm nhiệm vụ, cũng chưa chắc có thể mua được những thứ này.
Đương nhiên, cũng không thiếu tình huống như này, hai vị diện có trình độ sản xuất khoa học kỹ thuật chênh lệch rất lớn, nhưng tinh cần cư trú của ký chủ lại có hoàn cảnh tương tự, cùng có một vài vật chất tự nhiên tương đồng tương tự, chẳng hạn một loại khoáng thạch đặc biệt nào đó, chẳng hạn một loại thực vật quý hiếm nào đó vân vân, ở chỗ tôi nhiều một chút, ở chỗ anh ít một chút, lúc đó, hệ thống sẽ thả lỏng rất nhiều giới hạn giao dịch.
Cho nên, thay vì đi mơ tưởng những thứ căn bản không thể nào mua được, không bằng đi mua những thứ mình thật sự cần hơn nữa có thể gánh được giá cả đó, đây là kinh nghiệm các giao dịch giả thâm niên tổng kết ra.
Cho nên, tìm được giao dịch giả thích hợp, ký kết quan hệ giao dịch trường kỳ ổn định, mới là chuyện mà giao dịch giả thâm niên thích nhất.
Tìm một giao dịch giả thích hợp, vừa nghe giống như một chuyện rất đơn giản, nhưng lúc chân chính làm, với kinh nghiệm giao dịch của Sheeta, hắn cảm thấy rất nhiều lúc thật sự phải nhờ vào vận may.
Thành công bán được hàng tải lên hôm nay, Sheeta quyết định tiếp tục đi dạo trong khu giao dịch thử vận may, xem thử có thể gặp được con chim non đã bán quả nham đó không.
Trong khu giao dịch cấp một nhân số nhiều nhất chim non cũng nhiều nhất, loại chim già như Sheeta, đều thích lúc rảnh rỗi qua đây thử vận may nhặt của rơi gì đó, nếu may mắn, có thể mua được không ít hàng tốt giá rẻ.
Sheeta một đường đi đi dừng dừng, thấy không ít thứ tâm đắc nhưng căn bản mua không nổi, có chút chán nản, được rồi, căn bản không chỉ một chút, mắt thấy ‘phí online’ trả trước chỉ còn lại hơn mười phút, hắn quyết định không dạo nữa, thoát ra về nhà với mẹ và em gái.
Lúc hắn đang chuẩn bị đi, đột nhiên một tên ăn mặc dơ bẩn thu hút ánh mắt hắn.
Người đó mặc là… da thú?
Cái bộ đồ vừa rách vừa bẩn rõ ràng có dấu hiệu chắp vá kia, không giống với mấy tác phẩm lập dị khác người của chuyên gia thời trang.
Rất thú vị.
Sheeta lặng lẽ gật đầu, lại nhìn những thứ người đó bán, hình như đều là một vài rau dưa, hình dạng trông rất bình thường, chắc không mắc. Không thì đi xem thử, nếu không mắc thì mua về một chút cho em gái ăn vặt.
Ngô Nặc ngồi chồm hổm hồi lâu trước sạp, y chiếm vị trị tốt, người tới xem nhiều, nhưng không một ai ra tay. Phần lớn mọi người đều không cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng có một hai người hứng thú, nhìn tin tức hệ thống đưa ra xong đều chán nản bỏ đi.
Lần đầu tiên dọn hàng cả nửa ngày cũng chưa mở hàng, trong lòng Ngô Nặc ít nhiều cũng thấy không tự tin, còn có một chút thất vọng.
“Nè, cậu nhóc, trái này cậu bán thế nào?” Sheeta bước qua, cầm một quả đỏ thẫm lên, vừa nhìn tin tức hệ thống đưa ra, vừa hỏi Ngô Nặc. Đợi sau khi nhìn rõ giá niêm yết hệ thống đưa ra, sắc mặt Sheeta liền không tốt lắm.
Trong giới thiệu căn bản không có công hiệu đặc thù gì, vậy mà hệ thống còn có mặt mũi thu 2500 tích phân một cân, chết tiệt, sao nó không đi cướp đi?!
Cuối cùng lại có người hỏi, Ngô Nặc vực tinh thần, lại thấy người tới cư nhiên là một đại soái ca không hơn không kém, không sai, soái ca theo thẩm mỹ quan của nhân loại trái đất! Trời biết nhìn thấy nhiều người ngoài hành tinh kỳ lạ cổ quái như thế, trong lòng Ngô Nặc sớm đã có chút e dè.
Cuối cùng cũng tới một ‘người’ bình thường.
Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt Ngô Nặc mỉm cười cực kỳ vô hại, không chút dấu tích đánh giá Sheeta.
Chiều cao ước chừng trên 1m85, đường nét gương mặt sâu sắc, dung mạo tinh xảo, làn da trắng nõn, chỉ nhìn riêng ngoại hình thì hơi giống người Âu Mỹ. Quần áo cũng giống người Âu Mỹ, áo sơ mi màu hồng quần tây đen, chất liệu rất tốt, áo sơ mi còn thêu viền hoa. Trong vẻ rực rỡ còn lộ ra một hương vị hoa lệ phục cổ. Sau khi nhìn đồ của y, tuy trong mắt người đó có một chút quái dị, nhưng không giống như những người khác quay người bỏ đi ngay.
Tên này tuyệt đối không thiếu tiền, hơn nữa nếu không ngoài dự liệu, chắc tên này có thể mua được những thứ của mình.
Ngô Nặc không trực tiếp báo giá, mà khen ngợi đồ của mình trước: “Mùi vị quả đỏ thẫm ngon hơn phần lớn trái cây tôi từng ăn, vừa giòn vừa ngọt, có tác dụng điều hòa dạ dày và an thần, làm thành súp trái cây vị đạo cũng không tồi.”
Sheeta nhíu mày: “Điều hòa dạ dày? An thần? Trong giới thiệu của hệ thống không có nói hai công hiệu này.”
Ngô Nặc là ai, người bán hàng quanh năm bày sạp nha!
Một phần tác dụng y cũng có thể thổi lên thành mười phần, mắt cũng không chớp lấy một cái, bộ dáng nhỏ nhìn còn đặc biệt thân thiết chân thành: “Hệ thống keo kiệt thế kia, trong giới thiệu sao có thể miêu tả kỹ lưỡng vậy được? Thứ này trị táo bón đặc biệt tốt, buổi tối ăn một quả, bảo đảm có thể ngủ thẳng một giấc tới sáng, hơn nữa hôm sau bảo đảm thông suốt.”
Quả đỏ thẫm quả thật có hiệu quả trị táo bón, các thú nhân lấy thịt làm thức ăn chín, không thể tránh khỏi lúc ừm ừm khó khăn, mà lúc này, họ sẽ hái vài quả đỏ thẫm để ăn, thuốc đến bệnh trừ hiệu quả tốt khỏi phải nói.
Còn về Ngô Nặc làm sao biết được, ngày ngày ăn thịt y cũng bị táo bón mà, sau đó Bạch gian tà truyền thụ kinh nghiệm cho y, loại chuyện này vẫn đừng nên nói là hơn.
Mà y cường điện quả đỏ thẫm có công dụng điều hòa dạ dày, là vì nhìn thấy trên hai má của Sheeta rải rác vài hạt đậu, bình thường mà nói mọc đậu ở vị trí này là dạ dày không tốt còn bị táo bón__ Nếu với kết cấu sinh lý của người trái đất.
Lúc trước Ngô Nặc từng trải qua một đoạn thời gian mọc đậu thanh xuân, đặc biệt lên mạng tìm hiểu những tri thức liên quan, lúc này vừa hay đem ra khè.
Sheeta mấy bữa nay sau khi từ tiền tuyến trở về, đi ăn uống với bạn bè, quả thật có hơi táo bón, được rồi, không chỉ hơi thôi. Hắn đã dùng một chút thuốc, vẫn không có tác dụng gì, ngược lại trên mặt còn mọc ra mấy nốt đậu chướng mắt. ← Mọi người trên tinh cầu của Sheeta đều có thói quen vô cùng vô cùng nông cạn, tục xưng là nhìn mặt xem xấu đẹp.
Sheeta cũng không thể thoát khỏi, hơn nữa so với phần lớn mọi người trên tinh cầu thì hắn còn nông cạn hơn.
Có lẽ nên thử xem sao?
Sheeta có chút do dự, 2500 điểm tích phân, hơi mắc, nhưng nếu loại quả này có thể nuôi trồng trên tinh cầu của họ, cũng không thiệt. Đương nhiên, tiền đề là thật sự ngon và có tác dụng như tên nhóc này nói.
Nhóc con nhìn có vẻ tuổi tác không lớn, cười lên giống như đứa bé lớn xác, cảm giác rất ngoan, không giống dạng biết nói dối. Ánh mắt vừa sạch sẽ vừa chân thành, đều khiến hắn không tiện cự tuyệt lắm.
Không thể không nói, gương mặt búp bê thuần lương cực có tính lừa gạt của Ngô Nặc ở một vài lúc rất có ích.
Sheeta còn vài phút nữa phải thoát khỏi hệ thống, hắn không muốn lại lãng phí tích phân để thêm phí dụng online, bèn hỏi Ngô Nặc: “Được rồi, tôi tạm thời tin nó có tác dụng như cậu nói, cậu định bán thế nào, nếu rẻ tôi sẽ mua một chút về nếm thử, thật sự hay như cậu nói thì sau này tôi sẽ tới tìm cậu mua nữa.”
Nụ cười của Ngô Nặc bất biến: “Những trái này tôi không bán.”
“Không bán? Cậu muốn đổi đồ?” Sheeta không hổ là chim già, không phí lời, trực tiếp đoán được ý Ngô Nặc.
“Đúng.”
“Cậu muốn đổi gì?” Muốn đổi đồ? Thú vị, có lẽ nên nhân cơ hội này thăm dò vốn của cậu nhóc. Sheeta đổi chủ ý, bình tĩnh nói trong đầu bảo hệ thống cho hắn thêm 1 tiếng giao dịch.
Nụ cười trên mặt Ngô Nặc đột nhiên có chút lung túng, trên má hiện lên hai rặn hồng, âm thanh nhỏ mà hàm hồ: “Đổi… quần lót.”
“Đổi quần lót? Cậu là nói đổi quần lót?” Nhìn gương mặt đỏ bừng giống hệt quả đỏ thẫm của Ngô Nặc, Sheeta nhịn không được bật cười.
Ngô Nặc lúng túng gật đầu, nhưng vì tiết kiệm chút giao dịch tệ, y cũng chỉ có thể gồng mình.
Ai bảo quần lót của hệ thống bán mắc thế chứ, một cái quần lót cotton góc bẹt bình thường, vậy mà nó dám bán 1000 giao dịch tệ, 1000 tích phân, quả thật không thể hố hơn! Bức y chỉ có thể đến khu giao dịch tự do thử thời vận.
“Được, cậu nói xem đổi thế nào!” Cư nhiên dùng loại quả giá 2500 tích phân này để đổi quần lót, một là đẳng cấp khoa học kỹ thuật trên vị diện của cậu nhóc này quá thấp, hai là loại quả đỏ thẫm này ở chỗ họ căn bản không đáng tiền.
Nhưng nhìn quần áo trên người y tuy hơi rách nát, nhưng từ chất liệu và cách làm, cũng không phải thuần thiên nhiên, nếu thế, vậy y không thể nào không mua được quần lót, đặc biệt chạy tới hệ thống giao dịch đổi chứ? Rốt cuộc là tình huống gì đây?
“Một cân quả đỏ, hai cái quần lót cotton.”
Loại quả có thể bán 2500 điểm tích phân, giao dịch tệ thấp nhất cần dùng sẽ không thấp hơn 500 giao dịch tệ. Ở tinh cầu họ, hai cái quần lót cotton, cho dù là hàng hiệu cũng chỉ trăm mười điểm tín dụng. Thứ ở ngoài có thể bán 100 điểm tín dụng, bán cho hệ thống nhiều nhất đổi được 10 giao dịch tệ là quá lắm, loại đồ như quần lót cotton này nhiều nhất là bán được ba giao dịch tệ. Dùng mấy giao dịch tệ đổi lấy thứ giá cả không thấp hơn 500 giao dịch tệ, không khác gì với nhặt không.
“Được, vậy theo giá cậu nói đi. Cậu muốn quần lót cỡ nào, lát nữa tôi sẽ lấy cho cậu.”
Ngô Nặc báo một cỡ, Sheeta huýt sáo, như cười như không nhìn chỗ nào đó của Ngô Nặc, biến mất tại chỗ, làm y lúng túng muốn chết.
Ngô Nặc đợi khoảng hơn mười phút, Sheeta liền cầm hai cái quần lót cotton màu đen xuất hiện trước mặt Ngô Nặc, sau đó hắn đưa ra một phần đơn giao dịch.
Trên giao diện hệ thống của Ngô Nặc lập tức xuất hiện một dòng thông tin:
Thỉnh cầu giao dịch: Đổi 3 quả đỏ thẫm.
Vật phẩm đổi: Quần lót cotton x2 màu đen.
Có đồng ý thỉnh cầu giao dịch.
Ngô Nặc ấn xuống chữ ‘có’.
Sau khi hệ thống của hai người phân biệt trừ đi tích phân giao dịch của cả hai, ba quả đỏ thẫm cộng lại khoảng chừng một cân trong sọt của y và quần lót trong tay Sheeta đồng thời biến mất.
Ngô Nặc nửa ngày cũng chưa tỉnh lại, đại miêu đã đợi đến nóng ruột, đi đi lại lại bên cạnh y, đột nhiên có thứ gì đó rớt từ trên không xuống, phủ lên đầu đại miêu.
Đại miêu dùng vuốt thịt móc quần chip lên, nghiêng cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc lăn qua lăn lại nghiên cứu cả nửa ngày__ đây là cái gì?
Lẽ nào dùng để đội trên đầu? Giống như mũ đại vu đội lúc tế lễ?
Soẹt…
Đại miêu không khống chế tốt lực vuốt, quần chip bị cào thủng.
Hình, hình như gây họa rồi.