Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 18: Nguy cơ

Bộ lạc Hàn Nham, nằm ở đầu kia Hắc Sắc sâm lâm, bộ lạc xây trong một thung lũng đá cỏ dại mọc không nổi, địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công. Bộ lạc Hàn Nham là một bộ lạc cỡ nhỏ chỉ có trên trăm người, nhưng lại vô cùng nổi danh gần đó.

Bộ lạc Hàn Nham là một bộ lạc thuần thú nhân, lúc ban đầu bộ lạc này là do một kẻ làm phản thất bại ở bộ lạc lớn tạo nên, sau đó họ lại lục tục thu nhận một vài thú nhân sa ngã vì đủ các nguyên nhân mà làm phản hoặc bị trục xuất, bọn họ cho rằng chỉ có thú nhân mới là chủng loài cường đại nhất, thuần nhân, bán thú nhân, nguyên thú đều là giống xấu bị thần thú vứt bỏ, chỉ có thể làm nô lệ, thức ăn của thú nhân.

Thú nhân bộ lạc Hàn Nham tàn bạo, hung ác, so với thành thật săn mồi, bọn họ càng thích cướp đoạt, gần đó trừ đi ba bộ lạc lớn ra hầu như mỗi đội đi săn của các bộ lạc khác đều từng giao thủ với họ, khi đến mùa đông, thậm chí bọn họ còn đi vây công một vài bộ lạc nhỏ. Không chỉ cướp sạch thức ăn người khác vất vả để dành, còn mang những tù binh trở về bộ lạc mình, xem là công cụ và lương thực dự trữ, sau khi bắt những tù binh đó chịu đủ giày vò như địa ngục, mới giết họ xẻ thịt, bỏ xương họ trên đỉnh núi Hàn Nham của bộ lạc, năm rộng tháng dài, trên đỉnh núi Hàn Nham xương cốt đã sớm chất thành núi nhỏ.

Bộ lạc Hàn Nham, giống như  linh cẩu, kên kên, tiếng thối vang xa, khiến rất nhiều bộ lạc nghe đến là biến sắc.

Bộ lạc Hàn Nham vào nhiều năm trước từng tấn công bộ lạc Trường Hà, khi đó bộ lạc Hàn Nham cường đại hơn bây giờ nhiều, là bộ lạc lớn thứ ba gần đây, bộ lạc Trường Hà bỏ ra cái giá cực kỳ thảm thiết mới đuổi được bọn ác đồ này.

Mẹ của Bạch đã chết trong trận chiến đó.

Về sau, đại vu của bộ lạc Trường Hà ra mặt, liên hợp ba bộ lạc lớn khác, vây công bộ lạc Hàn Nham. Ngặc nỗi, địa thế nơi ở của bộ lạc Hàn Nham hiểm yếu dễ thủ khó công, bốn bộ lạc lớn liên thủ cũng bỏ cái giá cực lớn mới đánh vào được đại bản doanh. Khi đó, thủ lĩnh bộ lạc Hàn Nham khổ chiến mà chết, con của gã lại dẫn một tốp thủ hạ chạy trốn.

Gã ở bên ngoài trằn trọc nhiều năm, rồi trở về núi Hàn Nham, xây dựng lại bộ lạc Hàn Nham, trở thành thủ lĩnh hiện giờ.

Thủ lĩnh của bộ lạc Hàn Nham, trừ tàn nhẫn hệt như cha của gã, còn có thêm một phần gian xảo. Gã lấy con gái của thủ lĩnh bộ lạc Mục Nguyên, được bộ lạc Mục Nguyên âm thầm giúp đỡ, trong mấy năm ngắn ngủi, từ hơn ba mươi thú nhân, phát triển tới hiện tại hơn một trăm thú nhân, thế ngày càng thịnh.


Bộ lạc Mục Nguyên là bộ lạc lớn thứ nhất quay đây, có nó âm thầm che chở, dưới tình huống nước sông không phạm nước giếng, hai bộ lạc lớn khác đều không muốn lại tấn công bộ lạc Hàn Nham. Mà bộ lạc Hàn Nham đương nhiên cũng sẽ không ngứa tay đi động vào người của ba bộ lạc này, các bên sống bình yên vô sự, duy trì sự hòa bình ngoài mặt.

Nhưng, vì cuộc chiến năm đó, bộ lạc Hàn Nham đã kết tử thù với bộ lạc Trường Hà, hai bộ lạc này một khi gặp nhau bên ngoài, thì tất nhiên sẽ phát sinh tranh đấu. Vì thế, bộ lạc Trường Hà tổn thất rất nhiều chiến sĩ ưu tú, bộ lạc Hàn Nham đồng dạng cũng hao binh tổn tướng.

Có một con rắn độc luôn ở bên cạnh lăm le rình mồi như thế, thỉnh thoảng lại cắn cho một phát, thời gian lâu dần, bộ lạc Trường Hà từ bộ lạc lớn thứ hai dần rớt xuống hạng chót bây giờ.

Thù oán lẫn nhau, càng kết càng sâu.

Bạch và Thạch Hổ vốn chỉ dự định bắt chút mồi trong Hắc Sắc sâm lâm, thậm chí hai người còn không đi vào quá sâu, không ngờ vậy mà lại đụng phải người của bộ lạc Hàn Nham.

Một tiểu đội sáu thú nhân, tiểu phân đội cướp giật tiêu chuẩn của bộ lạc Hàn Nham, mỗi thú nhân đều cường tráng hung hãn.

Thạch Hổ và Bạch, Thạch Hổ là tiểu đội trưởng đội đi săn, là một trong những người ứng tuyển thủ lĩnh bộ lạc Trường Hà, lực chiến đấu cực mạnh, dùng một địch ba không thành vấn đề. Bạch chỉ là một thú con còn chưa hóa hình, có lẽ so với những thú con khác, lực chiến đấu nổi trội, nhưng so với thú nhân thành niên, căn bản không thể nào thắng được.

Thú nhân bộ lạc Hàn Nham thích nhất chính là nhìn con mồi giãy dụa trước khi chết, nhìn chúng lảo đà lảo đảo chạy loạn khắp nơi, nhìn chúng vỡ đầu chảy máu đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Con mồi chết đi trong giãy dụa và tuyệt vọng, mùi vị ngon lành nhất.

Đây chính là nhận thức chung của thú nhân bộ lạc Hàn Nham.

“Chạy!” Ngay lúc phát hiện đội ngũ thú nhân này, Thạch Hổ liền gầm lên một tiếng phẫn nộ, hắn dùng một địch hai cản được hai thú nhân, tranh thủ thời gian quý báu cho Bạch chạy trốn.

Trong nội tâm, Bạch khinh thường làm một đào binh, nó rất muốn ở lại giúp đỡ Thạch Hổ giải quyết bọn cường tặc đáng ghét này, nhưng lý trí cho nó biết, nó ở lại trừ trở thành gánh nặng cho Thạch Hổ, căn bản không giúp được cái gì.


Bạch quả đoán quay đầu bỏ chạy.

Những thú nhân khác không vì nó là một ấu thú nhân mà bỏ qua, ngược lại, Bạch còn có chút danh tiếng ở bộ lạc Hàn Nham, gần như tất cả thú nhân đều biết nó.

Hình dáng Bạch giống hệt như cha nó lúc nhỏ, dực hổ màu trắng bạc vô cùng quý hiếm, bọn họ dường như được thần chiếu cố, trời sinh đã hiểu chiến đấu, thông minh và cường đại, một khi trưởng thành, không ai không phải là chiến sĩ cường đại thanh danh hiển hách.

Cha của Bạch là chiến sĩ cường đại nhất bộ lạc Trường Hà lúc đó, khi ấy ông cực kỳ nổi danh ở năm bộ lạc lớn, là chính tay ông giết chết thủ lĩnh bộ lạc Hàn Nham, cũng chính là cha của thủ lĩnh bộ lạc đó hiện giờ, hai người gần như là đồng quy vu tận.

Cha Bạch đã chết, thủ lĩnh bộ lạc Hàn Nham muốn thay cha báo thù, chỉ có thể xuống tay với Bạch.

Từ rất sớm, thủ lĩnh bộ lạc Hàn Nham đã hạ lệnh, nếu có người có thể bắt sống Bạch của bộ lạc Trường Hà, có thể trực tiếp được ứng tuyển thủ lĩnh, nếu giết chết nó còn mang thi thể nó về, cũng có thể nhận được phần thưởng thức ăn phong phú.

Tin tức này bộ lạc Trường Hà sớm đã nhận được, Bạch cũng biết.

Tuy nó thường xuyên hành động một mình, nhưng Hắc Sắc sâm lâm rộng lớn vô cùng, một ấu thú nhân nhỏ bé như nó, thật sự rất khó dẫn tới chú ý, đại khái là trời sinh luôn gặp nhiều may mắn, nó ra ra vào vào Hắc Sắc sâm lâm mấy năm rồi, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp phải thú nhân bộ lạc Hàn Nham.

Bạch nhờ vóc dáng nhỏ linh hoạt của mình nhẹ nhàng leo lên đại thụ trong rừng, nó linh hoạt chạy nhảy vun vút giữa cành nhánh dày phủ cả trời, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt các thú nhân. Nhưng các thú nhân dựa vào khứu giác nhạy bén, ngửi mùi nó, đuổi sát không buông.

Thạch Hổ bị hai thú nhân cản trở, chìm vào triền đấu gian khổ.

Bạch liều mạng lao đi giữa cành cây, phía dưới là bốn thú nhân hóa về nguyên hình, truy đuổi không buông, dã thú to lớn không ngừng kinh động động vật trong rừng, từ bốn phương tám hướng không ngừng truyền đến tiếng gầm của các loại dã thú, dần hình thành một loại áp lực bức người.

Bạch không biết mình đã chạy bao lâu, tứ chi dần trở nên nặng nề, độ linh hoạt của cơ thể càng lúc càng thấp, có vài lần suýt dẫm phải khoảng không rớt xuống đất, vất vả ổn định thân hình, tốc độ lại càng lúc càng chậm, kẻ đuổi theo càng lúc càng gần…


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tim Bạch dần chìm vào đáy cốc.

Lẽ nào phải kết thúc thế này sao?

Có một thoáng ngắn ngủi, trong đầu Bạch hiện lên nụ cười rực rỡ của Ngô Nặc, giống như hoa thủy tinh nở rộ dưới ánh trăng giữa đêm, khiến người ta lưu luyến…

Không, nó không thể cam chịu, nó là thú nhân được sứ thần chọn lựa, nó đã được định sẽ trở thành thú nhân mạnh nhất!

Nếu, nó có thể hóa hình thì tốt rồi.

Hóa hình, hóa hình, hóa hình!

Trong lòng Bạch nổi lên khát vọng cường liệt chưa từng có, nếu nó có thể hóa hình, nó nhất định sẽ xé đám linh cẩu đáng chết này thành mảnh vụn. Dục vọng cầu sinh mãnh liệt đi kèm với sát ý cuồng bạo lao thẳng lên đầu, đáy mắt trong vắt như bầu trời của Bạch dần phiếm lên ánh máu đỏ thẫm, lông màu trắng bạc trên người vậy mà bắt đầu lóe lên một tầng sáng bạc nhàn nhạt, tia sáng càng lúc càng đậm, cuối cùng Bạch chú ý đến dị thường trên thân thể mình.

Nó còn chưa kịp cao hứng, trên lưng đã truyền đến cơn đau đớn, bộ mặt mèo mập không kịp phòng bị lộ ra vẻ dữ tợn, xương trên người truyền đến tiếng rắc đáng sợ.

Nó thật sự sắp hóa hình rồi.

Trong lòng Bạch không cao hứng như đã tưởng, ngược lại càng trở nên trầm trọng__

Lần đầu tiên ấu thú nhân hóa hình cần rất nhiều năng lượng, trong tình huống thiết yếu, còn phải dùng vu dược, mới có thể thuận lợi hóa hình. Nếu trong quá trình hóa hình bị cắt ngang, rất có thể sẽ hóa hình thất bại, biến thành bán thú nhân trí tuệ thấp thậm chí là nguyên thú không chút lý trí thiếu lực kiềm chế.

Nhất định phải thành công, chỉ có trở thành thú nhân chân chính, nó mới có tư cách đứng bên người tiểu sứ thần!


Bạch lặp đi lặp lại cảnh cáo bản thân, nó căn bản không dám dừng lại, để thú nhân bộ lạc Hàn Nham phát hiện dị thường.

Nó cố nén đau đớn lần đầu tiên hóa hình, liều mạng lao đi giữa cành nhánh, rất nhanh, mồ hôi thấm ướt da lông nó, bộ lông màu bạc bao trùm dưới ánh bạc dần đậm, từng mảng từng mảng dán sát vào người, đại miêu mập mạp thoáng cái co đi rất nhiều, trên lưng có thêm hai cục gồ lên, đang không ngừng co và mở rộng ra như có thứ gì muốn chui ra.

“Nó, nó đang hóa hình kìa! Mau bắt nó! Mau!” Thú nhân đuổi theo phía dưới liếc mắt phát hiện dị trạng của đại miêu, vô cùng hưng phấn gào lên.

Thú nhân lần đầu tiên hóa hình, tuyệt đối là giờ phút yếu ớt nhất trừ lúc sinh ra trong đời họ. Nhưng, một khi bọn họ vượt qua ngưỡng cửa này, bọn họ sẽ trở thành chiến sĩ vô cùng cường đại.

Nhất định phải nhân cơ hội này bắt sống Bạch, hoặc cắt ngang nó hóa hình, nếu không một khi nó thoát biến trở thành dực hổ chân chính, bọn họ cách cái chết không còn xa nữa. Cho dù họ may mắn thoát khỏi truy sát của dực hổ, sau khi trở về, thủ lĩnh biết được, cũng sẽ lấy mạng họ.

Cơ hội và nguy hiểm song song tăng lên đỉnh điểm, truy đuổi trở nên càng thêm kịch liệt điên cuồng.

Có một thú nhân ngoại hình tinh tinh dứt khoát trèo lên cây, linh hoạt xuyên qua cành nhánh tìm kiếm tung tích Bạch, không mất bao lâu, gã đã thấy Bạch.

Mắt thấy truy binh càng lúc càng gần, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng hổ gầm đáng sợ.

Chỉ thấy Thạch Hổ đã hóa về nguyên hình, mang một thân đầy vết máu đuổi theo, hai thú nhân không thể không lưu lại cản trở hắn, hai thú nhân còn lại thì tiếp tục đuổi theo.

Thú nhân tinh tinh càng đuổi càng gần, đã có mấy lần gã duỗi tay ra suýt nữa túm được đuôi Bạch, đều bị Bạch may mắn tránh thoát.

Thú nhân tinh tinh rất không cam lòng, gã nhanh chóng nhìn ‘tình hình giao thông’ phía trước, sau đó vọt qua bên cạnh.

Bạch phải dùng toàn bộ tâm trí mới miễn cưỡng áp chế được đau đớn hóa hình mang tới, đầu óc vì mệt mỏi và thống khổ dần biến thành tê liệt trì độn căn bản không rảnh chú ý tình huống phía sau, đang điên cuồng chạy trốn, phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, một cánh tay lớn hung tợn vỗ về phía nó.


Bạch dừng lại đột ngột, nhưng quán tính lại khiến nó rớt xuống cành cây cao trên trăm mét.

Không, không, tuyệt đối không thể chết như thế!

Trong lòng Bạch hiện lên nỗi không cam chưa từng có, trong lúc rơi, nó điên cuồng gào rú, ánh sáng nhạt trên người đột nhiên sáng bùng lên, ánh bạc chói mắt tựa hồ chiếu sáng cả khu rừng.