Các chiến nô đi đã nửa ngày, dần nhận ra đó là tường thành, không giống với tường đá của bộ lạc Đại Hồ, đó là dùng khối băng xây lại thành tường thành, óng a óng ánh dưới mặt trời, nguy nga không mất đi xinh đẹp.
Các chiến nô trên đường về phía bắc gặp được một vài người và bộ lạc sống ven sông, do ngôn ngữ trở ngại và bộ lạc Trường Hà không hề nổi danh như họ đã tưởng tượng, nên họ vẫn không nghe ngóng được nơi ở của bộ lạc Trường Hà. Nhưng họ không nản chí. Khó khăn lắm mới phát hiện được thêm một bộ lạc, hơn nữa trông hình như còn là một bộ lạc vô cùng lớn, các nô lệ lập tức vực tinh thần, sau một phen thương lượng, thuyền trưởng A Man mang theo tín vật Ngô Nặc cho hắn, cùng với mấy chiến nô trẻ tuổi khỏe mạnh, trước tới bộ lạc nghe ngóng tin tức, người khác thì tìm chỗ tạm thời nghỉ ngơi, nếu tình huống không đúng, thì mang theo vật tư bỏ chạy.
Hiện tại bọn họ còn chưa xóa bỏ thân phận nô lệ, cho dù vết xăm nô lệ trên mặt họ đã được Ngô Nặc dùng vu dược tẩy đi, nhưng nếu bị người phát hiện ấn ký nô lệ ở ngực họ, họ sẽ bị xem là đào nô, một là thề chết kháng cự nghĩ biện pháp chạy trốn, hai là phải khuất phục chủ nhân mới, do đó họ phải cẩn thận.
A Man gan dạ kỹ tính, những chiến nô hắn dẫn theo đều là người có lực chiến đấu khá mạnh, trên người họ đều có giấu đồ sắt Ngô Nặc cho họ phòng thân, cho dù thật sự đối đầu chiến sĩ thú nhân, họ cũng có lực chiến đấu. Hơn nữa họ chỉ đi nghe ngóng tin tức bộ lạc Trường Hà, không vào thành, không gây chuyện, nếu thật sự phát sinh tình huống gì, đánh không lại họ cũng có thể chạy.
Cho dù mấy người họ chạy không thoát bị bắt, chỉ cần qua ba ngày họ chưa trở lại, chiến nô còn lại sẽ mang theo vật tư rời đi, tiếp tục nghĩ cách tìm bộ lạc Trường Hà, đợi tương lai hoàn thành nhiệm vụ của Vu Nặc đại nhân rồi, họ không lo không có cách trở lại dẫn những người bị bắt đi.
Khả năng tệ nhất cũng chẳng qua là thế, A Man cùng các chiến nô khác đều cảm thấy không có gì đáng sợ, đợi những người khác tìm được nơi tạm thời lẩn trốn, họ liền tiếp tục bất chấp hết thảy đi tới hướng tường thành.
Nhưng tường thành so với tưởng tưởng của họ còn cao lớn hơn, sau khi trời nắng ngắn ngủi kết thúc, xung quanh nghênh đón đợt tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông, bầu trời âm trầm cùng tuyết lớn cuồng vũ, gần như khiến họ không nhìn thấy được tường thành ở tận cuối màn trời.
May mà A Man nhớ bộ lạc đó nằm ở cạnh Trường Hà, hắn dẫn người men theo con sông đã bị đóng băng, bị băng tuyết từng chút một phủ lên, trên đường tìm tòi qua, đi hơn nửa ngày, cuối cùng họ lại lần nữa nhìn thấy tường băng.
Lần này, tường băng trông còn cao lớn hơn nhiều.
Họ đơn giản ăn qua chút cá khô đã nướng từ trước, cá khô lạnh cứng chỉ có một chút vị mặn nhàn nhạt, cùng tuyết lạnh lẽo nuốt vào bụng, thật sự không thể tính là ngon, hơn nữa bụng chưa lắp đầy, chỉ có một chút hơi nóng rồi cũng tan liền, để không bị đông thành trụ băng, A Man và các chiến nô tiếp tục lên đường.
Vất vả lắm cuối cùng họ mới đến được dưới góc tường thành băng trước khi trời hoàn toàn tối, một đội chiến sĩ thuần nhân cầm vũ khí cản họ lại.
Mũi tên cảnh cáo cắm trước mặt đám người A Man, mũi tên gỗ cứng đã bôi vu độc ghim mạnh vào tầng băng tuyết.
“Dừng lại, các người là ai?” Tinh nhíu mày, đi lên lớn tiếng hỏi.
Để dùng vũ khí triệt để đè ép và chấn khiếp bộ lạc xung quanh, Vu Quyền một hơi phái ra bốn quân đoàn thú nhân, rời khỏi bộ lạc đi nghênh chiến, chỉ để lại quân đoàn thuần nhân do Tinh thống lĩnh phòng thủ.
Chiến sĩ tiền phương tạm thời còn chưa đánh trận, nhưng phòng thủ bộ lạc thì nhất định phải mạnh thêm một bước.
Tường băng cao lớn dày chắc, bao trọn bảo vệ cả bộ lạc, chỉ để lại một cánh cửa lớn cho mọi người ra vào, không hề nghi vấn, lối ra vào duy nhất này, tự nhiên trở thành nơi trọng điểm cần phòng thủ.
Đám người A Man vận khí không tồi, đánh bậy đánh bạ trực tiếp lại gần cửa lớn, người canh gác cảnh giới trên tường thành phát hiện họ, ngay lập tức thông báo cho Tinh.
Vì họ chỉ có vài người, lữ trình dài đăng đẳng và gian khổ khiến toàn thân họ đầy thương tích, trạng thái không tốt mấy, thậm chí có thể nói là tồi tệ, nhưng bước chân họ đi tới vô cùng kiên định.
Đương nhiên, chỉ là như thế, còn chưa thể đả động được Tinh.
Bộ lạc Trường Hà không để ý thu lưu mấy thuần nhân hoặc thú nhân tới góp sức, Tinh là đoàn trưởng quân đoàn thuần nhân, hắn căn bản không cần đích thân ra ngoài để tiếp xúc đám người A Man, sở dĩ hắn ra mặt, là vì hắn nhìn thấy một thứ quen thuộc trên người đám A Man__ Một túi da bò thật lớn dùng chỉ gai may lại, phía trên cư nhiên có văn tự, hơn nữa rõ ràng là hai chữ ‘Trường Hà’.
Tinh không giống đám nhóc bộ lạc mỗi ngày có một đống thời gian học tập văn tự, nhưng thủ lĩnh Bạch táng tâm bệnh cuồng yêu cầu những quân quan cấp đại đội trở lên là họ bắt buộc phải lợi dụng thời gian rảnh rỗi học văn tự, nghe nói sau này sẽ còn kiểm tra, kết quả kiểm tra liên quan đến lên chức.
Đầu óc Tinh luôn thông minh, cho dù nhiều công việc, tốc độ học văn tự cũng không chậm hơn đám nhóc bao nhiêu, giáo trình em trai A Uy mang về nhà hắn vừa xem vừa đoán cũng có thể hiểu được bốn năm phần, chỉ đáng thương đại ca Lực và em gái Văn mỗi lần học với A Uy, đều chọc A Uy tức giận xù lông dậm chân, mỗi lần đều chạy tới chỗ hắn tìm an ủi__ sao em có thể có đại ca chị gái ngốc như thế chứ (sư tử con)!
Tinh học tập khắc khổ, hắn nhận biết được đầu tiên chính là hai chữ ‘Trường Hà’ của bộ lạc, sau đó mới là tên của cả nhà, cho nên, khi nhìn thấy trên da bò có viết hai chữ ‘Trường Hà’ vô cùng quen mắt, Tinh lập tức dẫn người ra ngoài.
A Man không biết thân phận người tới, thấy đối phương tuy không thân thiện (bắn tên), nhưng cũng không vừa tới đã đòi đánh đòi giết, hắn khẽ quát một tiếng dùng tiếng Đại Hồ ngăn cản động tác cầm vũ khí của các chiến nô khác, tiếp đó đặt nắm tay phải lên ngực, khẽ gật đầu đơn giản hành lễ, rồi dùng mỗi một câu tiếng Trường Hà mình biết, hỏi: “Các người… biết… bộ lạc Trường Hà không?”
Sở dĩ A Man bị phái ra nghe ngóng tung tích bộ lạc Trường Hà, còn có một nguyên nhân là vì hắn là người nói tiếng Trường Hà giỏi nhất trong tất cả các chiến nô _(:3ゝ∠)_.
Đáng tiếc là một người bộ lạc Trường Hà bản thổ bản địa, Tinh chỉ mơ hồ phân biệt ra được hai chữ ‘Trường Hà’, những chiến sĩ thuần nhân khác theo hắn ra ngoài ngay cả một chữ cũng không nghe rõ _(:3ゝ∠)_.
“Các người muốn tìm bộ lạc Trường Hà?” Tinh rất thông minh nói chậm lại.
Bộ lạc Trường Hà!
Đúng đúng đúng, Vu Nặc đại nhân chính là nói như thế!
Đám người A Man lập tức trở nên kích động, chỉ suýt nữa vui quá mà khóc.
Họ cuối cùng đã nghe ngóng được bộ lạc Trường Hà rồi, họ không đi sai lối, họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, họ có cơ hội trở thành cư dân bộ lạc siêu cấp rồi…
Ngôn ngữ đơn giản, rất khó hình dung tâm trạng trời âm chuyển sáng của đám người A Man lúc này.
Rất nhanh, A Man một bên dùng vài từ vựng bộ lạc Trường Hà còn chưa quên sạch cộng thêm ngôn ngữ cơ thể phong phú, biểu thị đoàn người họ muốn đến bộ lạc Trường Hà, trong đó còn nhắc đến Vu Nặc đại nhân, Bạch đại nhân.
Vu Nặc, Bạch, tên họ đơn giản phát âm trực tiếp, ngược lại là từ Trường Hà mà A Man phun ra rõ nhất, lập tức Tinh đại khái đoán được, lai lịch những người này có liên quan đến Vu Nặc và Bạch.
Mắt thấy đại chiến đã sắp bắt đầu, thủ lĩnh Bạch và sứ thần Ngô Nặc chậm chạp chưa về, cho dù đại vu và Kim Đồng an bài tiến hành tuần tự, trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút không vững vàng.
Hiện tại khó khăn lắm có người biết được tung tích của cả hai, Tinh cao hứng vô cùng.
Không nói hai lời, đã dẫn đám người A Man vào bộ lạc, chuẩn bị mang họ đi gặp đại vu.
A Man không dễ gì nghe ngóng được tin tức về bộ lạc Trường Hà, thấy đám người Tinh sau khi nghe được tên của Vu Nặc đại nhân và Bạch đại nhân, trên mặt đều lộ ra biểu tình vô cùng vui sướng rất tự nhiên, hiện tại Tinh mời họ vào bộ lạc, họ không hề do dự, dẫn các chiến nô theo Tinh vào bộ lạc.
Nhưng, sau khi vào bộ lạc, A Man cùng các chiến nô bắt đầu có chút chần chừ__
Bộ lạc này rất lớn, nhưng so với bộ lạc Đại Hồ còn kém rất nhiều, nhưng bộ lạc này trông lại rất giống bộ lạc Trường Hà mà Vu Nặc đại nhân miêu tả__ Nhà gạch ngói đan xen xinh đẹp, đường đất dính rộng rãi sạch sẽ, thức ăn ăn không hết đặt trên xà nhà, gia súc mập béo trong vườn, hầm chứa đầy thức ăn tươi mới, đám trẻ con học tập trong trường, đúng rồi, còn những cửa tiệm có thể dùng tiền mua nhiều loại đồ…
Nếu chỉ có một hai chỗ phù hợp, các chiến nô sẽ không quá để ý, nhưng thứ Vu Nặc đại nhân nói gần như phù hợp toàn bộ, các chiến nô sao có thể không ý thức được có điều không đúng nữa__
Bộ – lạc – siêu – cấp đã nói đâu!?
Lừa đảo!!! (╯‵口′)╯︵┻━┻
Sắc trời đậm dần, kẻ lừa đảo Ngô tiểu Nặc và Bạch đại miêu tìm được một hang động làm nơi đặt chân tối nay cho họ.
Ngô tiểu Nặc sắp đông thành trụ băng sau khi vào hang đầu tiên luyện [Thể thuật căn bản] hai lần, xua đi hàn khí trong người, lúc này, Bạch đại miêu cũng mang con mồi tươi mới về. Ngô tiểu Nặc đã ngán ăn thịt nướng đồng thời gần đây thu hoạch phong phú, lục tục lên hệ thống giao dịch một vài gia vị hương liệu, phối hợp với dược liệu vu dược và hương liệu trong tay y, nấu một nồi lẩu đủ hương.
Không có chuyện gì sướng hơn ăn lẩu trong trời băng tuyết giá ~(≧▽≦)/~.
Chim thịt và xương bò man lấy ra hầm nước, trong nhẫn không gian còn thừa lại thịt bò man đã ướp sẵn còn chưa ăn hết, long thú con Bạch đại miêu vừa bắt được cũng chế biến tốt, xắt thành miếng mỏng bán trong suốt, lại thêm một dĩa rau dùng tích phân và giao dịch tệ đổi trên hệ thống, lại xắt một dĩa trái cây giao dịch từ các bộ lạc, còn sống hết.
Bạch đại miêu mặt thối sau khi giúp đỡ Ngô Nặc chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, liền hóa thành mèo con mập tròn, con mắt băng lam mềm mại nhìn Ngô tiểu Nặc, thỉnh thoảng kêu meo meo vài tiếng, cho đến khi nhìn Ngô tiểu Nặc mềm cả người, liền giống như vô số lần trước đó, thoải mái ủ trên đùi Ngô tiểu Nặc, hưởng thụ đút thức ăn tình yêu.
Ngô tiểu Nặc gen miêu nô thâm căn cố đế quả thật hết cách với con đại miêu giở trò vô sỉ này, nhưng, cho dù Bạch đại miêu vô cùng hưởng thụ ‘đút ăn tình yêu’, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc không mấy mỹ diệu.
Khi Bạch lần thứ N nghiêng đầu đi tránh khỏi rau đưa tới miệng, Ngô Nặc ra thông điệp cuối cùng: “… Không ăn thì tự biến thành người ăn cơm đi!”
Bạch đại miêu bất mãn run run tai, ra vẻ tráng sĩ chặt tay cắn loại rau đắng không tả nổi đó, gương mặt mèo liền nhăn lại __ đắng quá, khó ăn quá…
“Không được nhả!”
Dưới ánh mắt hung ác của Ngô tiểu Nặc, Bạch đại miêu lặng lẽ nuốt xuống, Bạch đại miêu đã ăn bên ngoài trước bụng không đói đơn thuần chỉ muốn giải thèm, mắt thấy Ngô tiểu Nặc lần thứ hai đút rau tới, không nói hai lời biến thành hình người, quay sang áp đảo Ngô tiểu Nặc.
Loại rau đắng không tả nổi làm sao ngon bằng tiểu sứ thần của hắn ︿( ̄︶ ̄)︿.
Ngô Nặc bị lật qua lật lại ăn theo một loại ý nghĩa nào đó đến hơn nửa đêm hôm sau tỉnh lại, đẩy đá chặn nửa cửa động ra, tuyết lớn bên ngoài thế mà đã phủ hơn nửa đoạn sơn động, một cơn gió lạnh thổi tới, Ngô Nặc không khỏi run lên, sau đó y ý thức được rõ ràng__ bộ lạc Trường Hà có lẽ không còn xa nữa.