Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị

Vạn sự khởi đầu nan, có chiếc thuyền thành phẩm đầu tiên, chuyện sau đó sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Trước trước sau sau tốn gần một tháng, Bạch và các nô lệ cùng tạo ra bốn chiếc thuyền độc mộc cỡ lớn.

Mỗi chiếc thuyền độc mộc dài đến 30 mét, cao gần 2 mét, trong thuyền nơi rộng nhất lên đến 5 mét, nếu chỉ chở người, chở đầy một thuyền có thể ngồi bốn năm chục người, cho dù muốn đặt hàng hóa, một chiếc thuyền cũng có thể ngồi hơn mười hai chục người không thành vấn đề.

Vào thời đại này, thuyền độc mộc cỡ này tuyệt đối có thể nói là vật to lớn.

Thuyền mới tạo xong, đương nhiên phải cho xuống nước thử thuyền.

Sáu chục nô lệ hợp lực, tốn đủ ba ngày, mới đưa được chiếc thuyền độc mộc đầu tiên này ra khỏi rừng.

Bạch chọn nơi thử nước ở trên thượng du sông, thuận theo chiều dòng nước đi xuống, chính là Đại Hồ.

Các nô lệ rất khó tin tưởng thứ to lớn như vậy là do bọn họ chế tạo ra, ai cũng vì tinh thông bơi lội, nhìn con thuyền gỗ to lớn lặng lẽ nổi trên mặt nước, đều rục rịch muốn thử.

Trải qua đoạn thời gian ở chung này, Ngô Nặc nói tiếng Đại Hồ trừ phát âm hơi kỳ quái ra, đã hết sức trôi chảy, y tùy tiện điểm tên của hơn mười nô lệ, bảo họ lên thuyền, Bạch đứng bên bờ sông, mở dây thừng, dùng sức đạp thuyền gỗ một đạp.

“Động rồi! Động rồi!”

“Thuyền gỗ trôi rồi! Thuyền gỗ trôi rồi!”

“Thuyền gỗ sao lại xoay vòng tại chỗ?”

Bất luận là nô lệ trên bờ, hay nô lệ trên thuyền, đều hơi ngẩn ra, ngồi trên thuyền và bơi lội là hai khái niệm, đặc biệt là các nô lệ lần đầu tiên ngồi thuyền, thuyền gỗ theo dòng nước nhấp nhấp nhô nhô, xoay vòng trên mặt sông rộng lớn, rất nhiều người nhìn bọt nước xung quanh thuyền gỗ, đầu bắt đầu choáng váng, mắt thẳng đơ.

“Người trên thuyền gỗ nghe đây, cầm cán chèo của mình lên, còn nhớ lời tôi đã từng nói với mọi người không? Dùng cán chèo đẩy nước, chú ý khống chế phương hướng, để thuyền gỗ chuyển động!” Ngô Nặc đứng bên bờ lớn tiếng nói.

Giọng y truyền rõ vào tai mỗi một nô lệ trên thuyền, các nô lệ hoang mang luống cuống lập tức giống như tìm được chỗ dựa, xôn xao cầm cán chèo đã chuẩn bị từ sớm, dùng sức khua trong nước.

Không khua còn chưa sao, vừa khua, thuyền gỗ càng chao đảo thêm lợi hại.

Ngô Nặc từng ngồi thuyền cá nhỏ cũng từng ngồi qua bè trúc, nhưng đó đều là chuyện khi y còn nhỏ, sau đó nước sông bị ô nhiễm, nổi mùi tanh nồng nặc, trong sông không có cá, các như dân liền chẻ thuyền làm thành củi đốt, làm gì còn thuyền cho y chèo.

Ngô Nặc có thể giúp họ làm ra cán chèo thuyền, nhưng làm sao khua, vẫn phải do các nô lệ tự mày mò.

May mà thuyền gỗ lớn đủ chắc, nước cũng không quá siết, thuyền gỗ đảo vòng vòng trong nước, nhưng cuối cùng vẫn ổn định không bị lật.


Các nô lệ giãy dụa nửa ngày trời trên thuyền, dần dần mò ra được chút mánh khóe, chậm rãi, thuyền gỗ không xoay vòng nữa, các nô lệ trên thuyền bắt đầu hô dấu hiệu, phối hợp càng lúc càng ăn ý, thuyền gỗ cuối cùng cũng theo dòng nước đẩy chậm rãi trôi đi.

“Thành công rồi, thật sự thành công rồi!”

“Ngao ngao ngao ngao…”

Khi tốc độ thuyền trôi càng lúc càng nhanh, bất luận là nô lệ trên thuyền hay trên bờ đều lớn tiếng hoan hô.

Lúc này, họ không chỉ tận mắt chứng kiến kỳ tích, còn tự tay chế tạo ra kỳ tích.

Được Bạch và Ngô Nặc ngầm cho phép, các nô lệ trên bờ kêu la không ngừng, đuổi theo thuyền gỗ chạy như điên, người cá biệt thật sự quá kích động, dứt khoát nhảy thẳng xuống nước, liều mạng đuổi theo phía sau chiếc thuyền gỗ đang trôi.

Đuổi kịp rồi, thì dùng cả tay lẫn chân, cùng với sự giúp đỡ của người khác, leo lên thuyền gỗ, sau đó kích động vừa nhảy vừa nhún trên thuyền, sau đó càng nhiều người kích động nhảy xuống nước.

“Tóm lại là thành công rồi, cuối cùng không cần lo lắng nữa.” Ngô Nặc cười thở phào nhẹ nhõm, cái khác không sợ, y sợ là thuyền gỗ chế ra xuống nước sẽ chìm, vậy thì mất mặt chết được.

“Trước giờ tôi chưa từng lo lắng.” Bạch nhìn chiếc thuyền gỗ dần trôi xa một cái cuối, quay đầu lại nhìn Ngô Nặc, bốn mắt giao nhau, trong con mắt băng lam mềm mại đến như chứa đầy nước, “Vì tôi tin tưởng cậu.”

“Có lòng tin với tôi đến vậy?”

“Tất nhiên rồi.” ︿( ̄︶ ̄)︿

“Coi như cậu có mắt.” Ngô Nặc cười tươi: “Đi, chúng ta đi theo, cho người bộ lạc Đại Hồ một niềm vui bất ngờ!”

“… Đợi một chút.”

“Cậu cởi quần áo làm gì?”

“Grào grào grào__” Kèm với tiếng gào hưng phấn, chiếc đuôi dài của dực hổ giống như hung thú tiền sử duỗi ra, cuốn Ngô Nặc lên lưng mình, đợi Ngô Nặc ngồi vững, đôi cánh lớn vút một tiếng phất lên thật cao, sau một đợt chạy lấy đà tức khắc bay lên.

Giống như ngày thường, mọi người trong bộ lạc Đại Hồ đang bận rộn sôi nổi làm công tác chuẩn bị cuối cùng cho mùa đông sắp tới, thời tiết đã dần giảm nhiệt độ, mọi người tận hết khả năng bắt cá lớn trong hồ, dùng muối thô ướp thành cá mặn, để dành mùa đông làm thức ăn.

Khi đang bắt cá, đột nhiên mọi người nhìn thấy trên mặt hồ trôi tới một vật rất lớn, từ xa nhìn không rõ, cho rằng trong hồ xuất hiện quái vật gì đó, bị dọa vội vã bơi tới bờ, đợi ‘quái vật’ lại gần rồi, họ mới nhìn rõ, phái trên quái vật có người, những người này dùng côn gỗ khua trong nước, sau đó quái vật liền bắt đầu chạy.

“Thủ lĩnh, thủ lĩnh, không tốt rồi, trong hồ có quái vật, ngài mau ra xem thử!” Chiến sĩ thú nhân phụ trách tuần tra bộ lạc phát hiện trong hồ xuất hiện quái vật cực lớn, căn bản không kịp nhìn rõ quái vật rốt cuộc là gì, đã lập tức chạy vào trong thành Thạch Đầu báo tin.

“Quái vật, quái vật gì?” Trong Đại Hồ tuy thỉnh thoảng sẽ có quái cá ăn thịt người xuất hiện, nhưng mọi người đều đã quen rồi, đều có thể ứng phó kịp thời, sao đột nhiên lại xuất hiện quái vật?

“Quái vật rất lớn, trông khá giống long, long thú, đã tiến về hướng bộ lạc rồi, thủ lĩnh mau phái người đi xem thử đi!” Đây là một chiếc sĩ thú nhân cấp nhược thú, lá gan không lớn, lúc trước khi ra ngoài săn thú, từng gặp phải một con long thú nhỏ vô cùng hung tàn, đội đi săn trên trăm người, cuối cùng thành công thoát được chỉ có một hai chục người, bắt đầu từ lúc đó, hắn chỉ cần nhìn thấy long thú phản ứng đầu tiên chính là chạy.

Lúc này, tiếng kêu la không phân rõ cảm xúc của các cư dân đã truyền vào trong thành Thạch Đầu, Hồ Lãng lập tức hạ lệnh giới nghiêm thành Thạch Đầu, sau đó dẫn thân vệ nhanh chóng chạy tới bờ hồ.

Đó, đó là cái gì?

Hồ Lãng ngẩn ra, trước giờ hắn chưa từng thấy khúc gỗ nào lớn đến thế, có thể do người thao tác di chuyển trong nước.

Trong chớp mắt, Hồ Lãng nghĩ tới đường thủy Bạch từng nói.

Thần thú ở trên, rốt cuộc người bộ lạc Trường Hà làm sao làm được?

“Thủ lĩnh cẩn thận, cẩn thận, trên trời có thứ đang bay tới!” Chiến sĩ thú nhân nhát gan, việc nghĩa không từ chặn trước mặt Hồ Lãng, hóa thành hình thú__ một con khuyển thú thể hình rất lớn, trông khá giống chó bull của trái đất, nhìn vô cùng hung ác, nhưng lá gan lại nhỏ như chó Bắc Kinh, mắt thấy cự thú khổng lồ trên trời càng lúc càng gần, trong con mắt hung ác tràn đầy nước mắt, tứ chi ngắn mập tráng run rẩy lợi hại.


Không, không lẽ sẽ chết ở chỗ này sao? Gâu gâu gâu hu hu… hắn còn chưa tìm được bạn lữ nữa.

Cho dù thân là thủ lĩnh kiêm chiến sĩ dũng mãnh nhất bộ lạc, lúc này tâm trạng của Hồ Lãng tuyệt đối không tốt hơn khuyển thú toàn thân phát run kia bao nhiêu, ngay lúc cự thú đáp xuống đất, hắn theo bản năng hóa thành hình thú__ một con sói lớn màu bạc, thú nhân xung quanh đó gần như đồng thời hóa hết về hình thú, như lâm đại địch.

Dực hổ màu bạc vằn đen to lớn chậm rãi đáp xuống đất, trong bụi cuốn mù trời, Hồ Lãng gầm lớn một tiếng, các thú nhân nhanh chóng phân tán ra, vây kín hắn lại.

“Hồ Lãng, anh chiêu đãi khách như thế sao?” Dực hổ nhe miệng lộ ra hàm răng khủng bố.

“Cậu là… Bạch?”

Bạch nhẹ gầm một tiếng, lấy đuôi cuốn Ngô Nặc từ trên lưng xuống, Ngô Nặc đứng vững xong, mỉm cười dùng ngôn ngữ bộ lạc Đại Hồ nói: “Hồ Lãng đại nhân, ngài sẽ không quên chúng tôi nhanh như vậy chứ?”

“Vu Nặc?” Lúc này Hồ Lãng mới ý thức được mình phản ứng quá mức, nhẹ nói với tộc nhân: “Tản ra hết đi, tản ra hết đi, họ là Bạch và Vu Nặc của bộ lạc Trường Hà.”

Một tia sáng bạc chói mắt vụt qua, Bạch hóa về hình người, giữ đôi cánh che chắn, nhanh chóng mặc quần vào, sau đó mới thu cánh lại, mặc áo trên màu trắng, chỉnh lý sơ qua mái tóc màu bạc hơi rối một chút, khẽ nhíu mày sóng vai đứng cạnh Ngô Nặc.

Thú nhân thủ hạ của Hồ Lãng tuy đã hơi lui ra, nhưng uy hiếp dực hổ Bạch mang tới cho họ thật sự quá lớn, toàn bộ đều chưa hết sợ, toàn thần phòng bị, chuẩn bị sẵn sàng.

“Hồ Lãng, người của anh nhìn chúng tôi như thế là sao?” Bạch khẽ híp mắt lại, ngữ khí bất thiện chất vấn.

Hồ Lãng âm thầm kêu khổ, nói thật, tuy ngay từ đầu hắn đã đoán được hình thú của Bạch khẳng định là một loại mãnh thú rất hung hãn nào đó, nhưng trình độ hung hãn của Bạch vẫn vượt xa dự liệu của hắn.

Hung thú mãnh hổ kèm theo đôi cánh, đó không phải là dực hổ trong truyền thuyết sao? Nhưng tộc dực hổ không phải là bộ lạc siêu cấp nổi tiếng ở phía nam sao? Bộ lạc Trường Hà lại ở phương bắc, một nam một bắc xa nhau như thế, hai bên sẽ có liên hệ sao?

Hồ Lãng nghĩ không thông, bộ lạc dực hổ hắn cũng từng nghe qua, nhưng chưa có tiếp xúc thực chất lần nào, chỉ biết đối phương là một bộ lạc siêu cấp vô cùng cường đại, có quan hệ tương đối mật thiết với bộ lạc siêu cấp Muối Đô khống chế giao dịch muối thô.

Bộ lạc Trường Hà liệu có quan hệ gì với họ hay không?

Hồ Lãng cảm thấy chuyện trong này không đơn giản, nhưng hiểu biết của hắn với Bạch, với mấy bộ lạc này đều quá ít, căn bản không thể nghĩ ra được cái gì.

Đè nén nghi hoặc trong lòng, Hồ Lãng gầm lớn với tộc nhân: “Bạch và Vu Nặc là khách nhân tôn quý của bộ lạc chúng ta, các người làm gì đây, biến về hình người hết cho tôi!”

Nói xong, ánh sáng lóe lên, Hồ Lãng biến về hình người đầu tiên, Bạch đại miêu nhanh tay lẹ mắt, kéo Ngô Nặc vào lòng mình, che kín mắt y.

Trước mắt Ngô Nặc tối đi, vô thức quở trách: “Cậu làm gì?”

“Không cho phép nhìn bọn họ.” Bạch cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai y: “Cậu chỉ có thể nhìn thân thể của tôi, thân thể của tôi đẹp hơn bọn họ nhiều, tối qua cậu còn nói…”

“Nói em cậu! Câm miệng cho ông! Lấy tay cậu ra!”

“… Hừ.” Bạch đại miêu hừ một tiếng, đợi người xung quanh đều đã mặc vào váy da thú, hắn mới chậm rãi dời vuốt ra, đối diện với ánh trừng tức giận của tiểu sứ thần, hắn không những không tức giận, còn lộ ra một nụ cười dương dương đắc ý.

Ngô tiểu Nặc: Trở về xem ông làm sao thu thập mi!

Bạch đại miêu: Tùy tiện thu thập, dù sao không cho phép nhìn người khác ︿( ̄︶ ̄)︿.

Hồ Lãng chú ý đến không khí giữa hai người, nhưng họ hạ giọng nói chuyện, xung quanh lại nhiều tạp âm, hắn không nghe rõ cả hai nói gì, hắn chỉ cảm thấy Bạch đối xử với Ngô Nặc hình như hơi khác, không giống như quan hệ của thú nhân thủ hộ và người huyết mạch đại vu, nhưng cụ thể ra sao hắn không thể nói rõ được, giấu cảm giác quái dị này vào lòng, Hồ Lãng hơi mang áy náy nói với hai người: “Trước đó chưa từng thấy qua hình thú của Bạch cậu, chúng tôi tưởng là địch tấn công, là lỗi của chúng tôi, mong các cậu đừng giận.”

“Hồ Lãng đại nhân nói đi đâu vậy, chúng ta là bạn, sao có thể tức giận chỉ vì chút chuyện nhỏ này? Chẳng qua là hiểu lầm mà thôi, nói ra là không sao rồi.” Ngô Nặc cười nói.


Lúc này Hồ Lãng mới phản ứng lại, Ngô Nặc đang dùng tiếng Đại Hồ nói chuyện với hắn, quái dị đáp: “Sao cậu biết nói ngôn ngữ bộ lạc Đại Hồ chúng tôi.”

“Gần đây theo họ học.” Ngô Nặc tươi cười không đổi, nhìn sang bên hồ.

Hồ Lãng nhìn theo tầm mắt y, không biết từ lúc nào, quái vật gỗ lớn nổi trên mặt nước đã bị cột vào bên hồ, người thao túng quái vật cũng leo lên bờ, đang đi về phía họ.

Những, những người đó không phải là các nô lệ mấy ngày trước đã bán cho hai người này sao?

Các nô lệ bước mau tới, bên này mới nói hai ba câu, họ đã tới trước mặt Bạch và Ngô Nặc, làm theo chỉ dẫn của Bạch lúc trước, mười người một hàng nhanh chóng xếp thành sáu hàng, quyền phải đặt lên ngực cung kính cúi đầu, đều giọng nói: “Đại nhân bình an!”

Trung khí mười phần, khí thế dữ dội.

Nếu không nhận nhầm, những người này là chiến nô của bộ lạc họ thì phải? Mới giao dịch đi chưa bao lâu, sao nhìn đã khác hẳn rồi?

Cụ thể khác ở đâu, phần lớn mọi người vây xung quanh đều không nói rõ được, chỉ có số ít người, tựa như Hồ Lãng, họ có thể cảm giác rõ được những nô lệ này đã thay đổi từ trong xương, sự trung thành của họ đối với Bạch và Ngô Nặc là phát từ nội tâm, phát từ linh hồn, không phải bị bức ép, mà là cam tâm tình nguyện thần phục.

Bạch và Ngô Nặc rốt cuộc có mị lực cỡ nào? Sao lại khiến những chiến nô bướng bỉnh này, trong thời gian ngắn như vậy đã ngoan ngoãn nghe lời?

Hồ Lãng nghĩ không thông, nhưng so với những nô lệ đã giao dịch đi, hắn càng muốn biết quái vật nổi trên mặt nước đó rốt cuộc là gì.

Chỉ chiếc thuyền độc mộc ở không xa, hỏi: “Đó là cái gì? Lẽ nào nó chính là đường thủy mà các cậu nói?”

Ngô Nặc làm tư thế xin mời, để Hồ Lãng theo họ đến gần bờ hồ: “Ở bộ lạc chúng tôi, chúng tôi gọi nó là thuyền độc mộc.”

Bất luận là trong ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà hay bộ lạc Đại Hồ, đều không có từ ‘thuyền độc mộc’, Hồ Lãng lặp đi lặp lại từ ngữ phát âm cổ quái này mấy lần, hỏi: “Nó là dùng gỗ làm ra sao?”

“Không sai.”

Hồ Lãng từng thấy qua gỗ nổi trên mặt nước, nhưng chưa từng thấy qua khúc gỗ lớn như thế trôi nổi trên mặt nước, hiếu kỳ hỏi: “Là vì các cậu đã khoét rỗng ruột nó rồi, nên nó mới nổi được trên mặt nước, phải không?”

“Đúng.”

“Nhưng thuyền gỗ lớn như thế, mới có bao lâu, các cậu làm sao khoét rỗng nó được?”

“Không khó, trên thực tế, thuyền độc mộc thế nào, chúng tôi làm tổng cộng bốn chiếc, còn có ba chiếc ở trên núi, muốn mời Hồ Lãng đại nhân phái vài người giúp chúng tôi mang chúng xuống núi.” Ngô Nặc tránh khỏi vấn đề mấu chốt.

Hồ Lãng cười ha ha nói: “Vu Nặc, cậu đã nói chúng ta là bạn, giúp đỡ bạn bè, nghĩa bất dung từ, cần bao nhiêu người cậu cứ nói một tiếng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Mắt Bạch hơi trầm xuống, tên Hồ Lãng này không đơn giản, thông minh da mặt dày, có thể bỏ qua mặt mũi, so với thủ lĩnh bộ lạc Mục Nguyên, bộ lạc Khê Cốc đều khó đối phó hơn.

Khó trách bộ lạc Đại Hồ có thể có quy mô như thế!

Nhưng, hắn tin, rồi sẽ có một ngày, bộ lạc Trường Hà nhất định sẽ vượt qua bộ lạc Đại Hồ!

Hiệu quả làm việc của Hồ Lãng cực cao, rất nhanh đã tập kết mấy trăm chiến sĩ thuần nhân và thú nhân, cùng các nô lệ đi vào núi.

Bạch và Ngô Nặc ở lại bộ lạc Đại Hồ, được Hồ Lãng mời, lại tiến vào thành Thạch Đầu lần nữa. So với lần trước, lần này thành Thạch Đầu rõ ràng sạch sẽ hơn, trên đường rất hiếm khi nhìn thấy phân đống nhỏ đống lớn, liên đới, không khí cũng trong trẻo hơn không ít.

Lần trước vào thành, biểu cảm chán ghét của Bạch và Ngô Nặc quá rõ ràng, Tang Ba đứng bên cạnh, cảm thấy đặc biệt mất mặt. Sau đó hắn đã hồi báo với Hồ Lãng, Hồ Lãng đặc biệt an bài mấy nô lệ dọn dẹp một phen, thành tích thấy được ngay.


Ở trong hoàn cảnh sạch sẽ, tự nhiên sẽ thoải mái hơn hoàn cảnh dơ bẩn nhiều, sau khi thấy được thành quả, Hồ Lãng dứt khoát bảo mấy nô lệ này mỗi ngày dọn dẹp đường phố trong thành, hạn chế các cư dân trong thành tùy tiện đại tiểu tiện, chậm rãi, liền biến thành hiện tại.

Đường phố trở nên sạch sẽ, nhưng đám nhóc con vẫn quá bẩn, so với bộ lạc Trường Hà, còn kém rất xa ︿( ̄︶ ̄)︿. Đáy mắt Bạch đại miêu lóe qua một tia đắc ý, cùng Hồ Lãng đến nhà hắn.

Vì vụ hiểu lầm vừa rồi, tuy đã giải trừ cảnh báo, nhưng bầu không khí trong thành vẫn còn khá ngưng trọng.

Ba đứa con của Hồ Lãng bị bạn lữ của hắn là Tang Thu nhốt trong nhà, đám nhóc tinh nghịch đã quen, bình thường điên cuồng chạy giỡn khắp thành trong thành ngoài, làm sao ở yên được.

Nhìn thấy Hồ Lãng bình yên trở về, đám nhóc xoèn xoẹt lao lên, vây quanh ba chúng xoay vòng, mồm năm miệng mười hỏi quái vật rốt cuộc trông ra làm sao.

“Ngoan nào, không được ồn, không nhìn thấy có khách sao?” Hồ Lãng nhẹ quát một tiếng, nhưng ngữ khí lại không nghiêm khắc gì.

Đám nhóc lúc này mới nhìn thấy Bạch và Ngô Nặc đứng cạnh đó, Ngô Nặc vì vận chuyển [Thổ nạp pháp (sơ cấp)], lại thêm bản thân y rất thích mấy cục lông nhỏ này, trẻ con trời sinh đã khá nhạy cảm đối với thiện ý và ác ý, tự nhiên sẽ muốn thân cận y. Nhưng Bạch ở cạnh khiến chúng lùi bước, tuy trên mặt Bạch không có biểu cảm gì, nhưng trực giác cho chúng biết Bạch không thích chúng, hơn nữa Bạch rất cường đại, đối diện hắn, đám nhóc có nỗi sợ hãi nói không nên lời, không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cha, không ồn không nháo.

Hiếm thấy các con của mình nghe lời như thế, Hồ Lãng không nghĩ nhiều, dẫn Ngô Nặc và Bạch vào vườn lần trước ăn cơm, lại phái người đi mời đại vu tới.

Hắn mời Bạch và Ngô Nặc qua, tự nhiên không phải là đơn thuần nói chuyện làm khách, sau một phen khách sáo, liền đi vào chính đề.

“… Thuyền độc mộc, thật sự có thể đi thẳng từ đây đến bộ lạc Trường Hà sao?” Hồ Lãng dùng thú ngữ hỏi.

“Quá trình thuyền độc mộc chạy trên nước, anh cũng đã thấy rồi, chẳng qua, bộ lạc Trường Hà cách nơi này vẫn là quá xa, số thuyền độc mộc này có thể hoàn thành đoạn đường xa như thế không, cần phải thử qua mới biết.” Ngô Nặc trực tiếp dùng ngôn ngữ bộ lạc Đại Hồ xen lẫn từ vựng tiếng Hán trả lời hắn, Hồ Lãng và Vu Nguyệt đều nghe không hiểu từ ngữ tiếng Hán, nhưng ý Ngô Nặc muốn nói thì họ có thể hiểu được bảy tám phần.

“Nếu thành công rồi, năm sau tôi sẽ cho người vận chuyển muối huyết tới, giá cả cứ tính theo chúng ta đã nói trước đó.” Bạch dùng thú ngữ nói.

“Được.” Hồ Lãng rất vui vẻ gật đầu, chuyển lời, “Tang Ba rất hiếu kỳ với bộ lạc các cậu, không biết có thể để nó đi cùng các cậu đến bộ lạc Trường Hà không?”

“Tôi và Vu Nặc còn phải tiếp tục lịch lãm, nếu Tang Ba muốn đến bộ lạc chúng tôi, thì có thể đồng hành với những nô lệ đó, nhưng tôi không thể bảo đảm họ cuối cùng nhất định đến được bộ lạc Trường Hà.” Bạch nói.

“Không thì thế này, lần này để các nô lệ tìm đường trước, thông thoáng đường thuyền chạy, xác định không có vấn đề an toàn gì, mới để Tang Ba đến bộ lạc chúng tôi.” Ngô Nặc nói một biện pháp điều hòa. An toàn quả thật là một vấn đề lớn, nhưng một vấn đề khác là, trước khi bộ lạc Trường Hà trở nên càng thêm cường đại, tốt nhất đừng tăng thêm một kẻ dòm ngó cường đại cho bộ lạc.

Bào trì cảm giác thần bí ở mức thích hợp, càng có lợi cho giao dịch với bộ lạc Đại Hồ.

Hồ Lãng quả thật rất hiếu kỳ với tất cả mọi thứ của bộ lạc Trường Hà, nếu không hắn cũng sẽ không muốn phái người thân tin tưởng nhất của mình đi, nhưng Bạch và Ngô Nặc nói cũng rất có đạo lý, nếu không có dực hổ Bạch đồng hành, chỉ dựa vào những nô lệ đó và thuyền độc mộc, quả thật không cách nào bảo đảm an toàn. Mùa đông cũng sắp tới rồi, nếu trước khi đến mùa đông, họ không cách nào tới được bộ lạc Trường Hà, e rằng chỉ có thể đông lạnh chết bên ngoài.

So với để Tang Ba phải mạo hiểm không cần thiết, còn không bằng giống như Vu Nặc đã nói, đợi xác định đường thuyền an toàn rồi, đi cũng không muộn, dù sao bộ lạc Trường Hà dù sớm hay muộn cũng vẫn ở chỗ đó không chạy đi được, không cần phải gấp nhất thời.

Rất nhanh, mọi người chuyển sang bàn vấn đề khác, sau khi đơn giản ăn chút đồ trong nhà Hồ Lãng, Ngô Nặc và Bạch liền cáo từ, đến tiệm của Tang Ba đào đồ tốt.

Đồ tốt trong tiệm hắn không ít, nhưng thứ đặc biệt hiếm thì cũng không nhiều.

Ngô Nặc chọn một vài thứ mình cần và có giá trị, bảo Tang Ba trước giữ đồ lại cho y, đợi họ vận chuyển muối huyết giấu bên ngoài qua rồi mới giao dịch.

Cưỡi Hắc Phong ra ngoài dạo mấy vòng, đi đến nơi xung quanh không người, Ngô Nặc trực tiếp dời muối huyết trong nhẫn không gian lên xe ngựa, chạy tới chạy lui mấy lượt, kéo đủ hơn sáu ngàn cân muối huyết qua.

Một phần muối huyết đổi thành các loại hạt giống đã bàn trước đó, một phần muối huyết đổi lấy thứ trong tiệm của Tang Ba, thứ Ngô Nặc mua nhiều nhất là vải bố và dây gai.

Vải bố Tang Ba tiêu thụ rẻ hơn lần trước Ngô Nặc mua từ tay người của bộ lạc Mục Nguyên không ít, bên bộ lạc Đại Hồ có nhiều cây gai, giá dây gai cũng rẻ.

Ngô Nặc bỏ ra chút muối huyết, để Tang Ba giúp tìm một vài thuần nhân và nô lệ nhanh nhẹn linh hoạt, giúp bện dây gai thành dây thừng thô chắc chắn. Sau đó lại mua từ tay cư dân bộ lạc Đại Hồ khá nhiều da bò dê, nhờ những người này dùng dây gai may da bò dê thành cánh buồm thật lớn.

Đợi người Hồ Lãng phái tới dời chiếc thuyền độc mộc cuối cùng xuống núi, lại đợi sáu chục nô lệ đó ngày càng thuần thục chèo thuyền, khống chế phương hướng, cùng với xử lý một vài tình huống đột phát, bên này đồ Ngô Nặc bảo người chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong hết.


Trên vị trí đã dự trù sẵn trên thuyền độc mộc, an trí cột buồm, gắn cánh buồm lớn lên, ở phía đuôi thuyền dùng cành cây và da thú dựng lên một cái lều nhỏ giản dị, dùng để cất thức ăn cho các thuyền viên, sau một phen bố trí, thuyền độc mộc càng giống như một quái vật khủng bố.

Ngô Nặc đổi đủ cá muối, thịt muối, dưa dại quả dại vân vân đủ thức ăn dùng trong một tháng cho các nô lệ này, lại phối chế một vài vu dược cơ bản cầm máu trị thương chữa cảm mạo cho họ. Thuyền trưởng và phó thuyền trưởng trên mỗi chiếc thuyền độc mộc đều có một phần vu dược kịch độc, dùng để ứng phó với nguy hiểm có thể gặp phải. Số đồ sắt họ dùng để chặt cây tạo thuyền lúc trước, cũng toàn bộ cho họ giữ lại phòng thân. Người bên bộ lạc Đại Hồ đã học được dùng dây gai bện thành lưới bắt cá, các nô lệ đều biết, Ngô Nặc liền chuẩn bị cho mỗi chiếc thuyền năm chiếc lưới đánh cá lớn…

Những gì có thể nghĩ tới, Ngô Nặc đều tận khả năng nghĩ cho họ.

Dù sao là sáu mươi mạng sống tươi trẻ, đối với các thổ dân thế giới này mà nói, họ chẳng qua chỉ là những nô lệ ti tiện mà thôi, chỉ là 600 ống muối mà thôi, nhưng đối với Ngô Nặc, giá trị sinh mạng không thể dễ dàng dùng vật chất ước tính như vậy.

Về công về tư, y đều hy vọng sáu mươi người trẻ tuổi này, có thể vượt qua vô số sông hồ, an toàn đến được bộ lạc Trường Hà.

Vì thế, trước khi đi, Ngô Nặc đặc biệt cử hành một buổi tế lễ chúc phúc cho họ.