Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 117: Giao dịch

Bạch vừa bàn xong giao dịch quả hỏa lê, Tang Ba đã hỏa tốc chạy tới đón hai người họ vào thành Thạch Đầu.

Ngô Nặc và Bạch chỉ đeo túi da thú chân chính đựng đồ trên lưng, mấy bao tải đựng đất cát che mắt người khác đều đặt trong nhà đất, hai người không hề lo lắng làm mất đồ, nhưng Tang Ba thì để hai chiến sĩ thú nhân ở lại, giúp họ trông chừng, thuận tiện chăm Hắc Phong.

Thành Thạch Đầu của bộ lạc Đại Hồ, tường thành dùng đá lớn và bùn đất màu đỏ xây thành, tường đá rất dày, nhưng không tính là quá cao, chỉ khoảng bốn mét, ở thế giới thú nhân cấp mãnh thú chiều cao bình quân đã đạt tới 2m, tường thành thế này gần như có thể hình dung là thấp lùn.

Nhà cửa trong thành, cũng chủ yếu là nhà đất, xung quanh bộ lạc Đại Hồ có hoàn cảnh ẩm ướt, những căn nhà đất vừa nhìn đã có năm tháng đó gần như mọc đầy rêu xanh, nhà đất chủ yếu thấp bé, gian nhỏ, thậm chí họ không có khái niệm chừa cửa sổ, tất cả nhà chỉ chừa ra một cánh cửa ra vào, trên cửa treo rèm da thú.

Những nhà ở này đều đã trải qua quy hoạch thô sơ, tạo thành hình chữ thập, phân bố ở hai bên đường, chính giữa chừa ra hai con đường giao nhau.

Bộ lạc Trường Hà, con đường ở khu vực bộ lạc tập trung cư trú đều dùng gạch đá và vật hỗn hợp siêu dính đắp lại, mỗi ngày có các nô lệ đặc biệt sớm tối dọn dẹp đường, các cư dân cũng rất chú ý, sẽ không ném rác lung tung ra đường, thứ duy nhất hay phá hoại chính là gia súc, tùy tiện đại tiểu tiện gì đó quả thật rất phiền phức, nhưng nô lệ phụ trách vệ sinh sẽ ngay lập tức thanh lý sạch sẽ, sẽ không chừa ‘địa lôi’ ngay trên đường. Khi hội chợ bộ lạc, không ít người được mời vào khu vực trung tâm cư trú, nhìn con đường sạch sẽ chỉnh tề, đều ngại đặt chân.

Bộ lạc Đại Hồ hiển nhiên không có loại ý thức vệ sinh này, thậm chí họ ngay cả nhà xí cũng không có, trên con đường miễn cưỡng cũng coi như được thu dọn chỉnh tề, đi đâu cũng là tường, nhân súc đều có, chỉ hơi không chú ý sẽ dẫm phải địa lôi, mùi thối ngập trời.

Ngô Nặc vì tu luyện công pháp, khứu giác mạnh hơn người bình thường một chút, vừa bước vào, dưới song trọng trùng kích từ khứu giác và thị giác, suýt nữa nôn ra. Bạch còn thảm hơn y, khứu giác trời sinh đã cực kỳ nhạy bén, những vị đạo đáng sợ này hun cho hắn choáng váng, hận không thể lập tức co chân rời khỏi nơi quỷ thối hoắc này.

Vẻ chán ghét trên mặt hai người quả thật quá rõ ràng, Tang Ba bất luận thế nào cũng không thể làm ngơ được, trước đó hắn không cảm thấy bộ lạc thế này có gì không tốt, hôm nay lần đầu tiên cảm thấy, bộ lạc hình như tựa hồ có hơi thối, được rồi, có lẽ không chỉ hơi thôi.

“Đợi sau khi trời mưa, sẽ tốt hơn.” Tang Ba đỏ mặt giải thích.

Ngô Nặc: “…”

Bạch: “…”

Vì cái lông gì cảm thấy càng muốn nôn mữa.

Dưới ảnh hưởng của Ngô Nặc, Bạch đã dần quen với việc mang giày khi ở hình người, cho dù trên thực tế hắn không phải rất thích cảm giác bị giày bó buộc. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy, mang giày thật sự là rất cần thiết!

Thành Thạch Đầu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong thành có hai ba trăm hộ gia đình, có thể ở trong thành Thạch Đầu, đều tính là quý tộc nguyên thủy nhất, một phần trong số họ là thân thích gia quyến của thủ lĩnh và đại vu, một phần là chiến sĩ thân vệ bảo vệ an toàn cho họ.

Bộ lạc lớn, cư dân mỗi ngày có một đống chuyện lông gà vỏ tỏi, gia quyến người thân của thủ lĩnh và đại vu đều phải chia sẻ công việc với họ. Dần dần, họ có khu vực quản hạt cố định của mình, trong khu vực xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì, họ đều phải biết được ngay, có thể xử lý thì tự xử lý, không xử lý được thì lại báo lên thủ lĩnh hoặc đại vu.


Cư dân bình thường và nô lệ trong bộ lạc cộng lại có hơn bốn chục ngàn người, trong thời kỳ đồ đá thiếu thốn thức ăn, văn minh không phát triển, nuôi sống nhiều người như thế, cũng cần địa bàn lớn đến kinh người.

Vì thuận tiện quản lý, các ‘quý tộc’ nguyên thủy bình thường chỉ có thể ở trong khu vực của mình, đợi khi đến mùa đông, lại trở về sống trong thành Thạch Đầu.

Bình thường trú ở chỗ này, chính là chiến sĩ thủ vệ của thủ lĩnh và đại vu, cùng với gia quyến của họ và nô lệ làm việc cho họ.

Chiến sĩ thú nhân có thể trở thành thân vệ của thủ lĩnh, đại vu, thấp nhất cũng là chiến sĩ cấp bốn, đẳng cấp cao nhất là chiến sĩ cấp sáu, họ đều là tinh anh trong chiến sĩ thú nhân bộ lạc Đại Hồ, họ không phải chỉ bảo vệ an toàn cho thủ lĩnh và đại vu, cũng phải luân phiên dẫn đội chiến sĩ thú nhân ra ngoài đi săn, hoặc chấn khiếp, công đánh một vài bộ lạc ảnh hưởng hoặc uy hiếp đến bộ lạc Đại Hồ.

Thời kỳ không chiến tranh, ban ngày không có nhiều người ở trong thành Thạch Đầu, trừ số ít chiến sĩ thủ vệ ra, phần đông còn lại là gia quyến của họ. Mỗi ngày sáng tối sẽ có người chuyên đưa rau dưa, thịt thú tươi mới vào thành Thạch Đầu, cho họ sử dụng.

Nhưng, khiến Ngô Nặc kinh ngạc là, trong thành Thạch Đầu cư nhiên có mấy cửa tiệm cố định, mà Tang Ba chính là chủ của mấy cửa tiệm này.

Để cửa tiệm sáng sủa, Tang Ba còn đặc biệt chừa ra hai cửa sổ lớn, vì thế, so với những căn nhà khác, rõ ràng cửa tiệm đặc biệt hơn.

Vì mới mở hội chợ bộ lạc, Tang Ba mượn cơ hội thu mua không ít đồ tốt, bày trong tiệm, vải bố thượng đẳng, da thú thượng đẳng, vải đến từ bộ lạc phương xa, trái cây hiếm như quả hỏa lê, dược liệu vu dược quý giá, thịt thú mỹ vị hiếm gặp, nón cắm lông vũ xinh đẹp, dây chuyền dùng răng nanh xương cốt hoặc một vài khoáng thạch thiên nhiên sáng lấp lánh, các loại đồ đá chất lượng được mài giũa tỉ mỉ… đừng nói, mấy cửa tiệm không lớn bị chất đầy đồ, quả thật không ít đồ.

Ngô Nặc chú ý thấy, mọi người ở đây giao dịch đồ, đều dùng trân châu.

Y sợ mình nhận lầm, còn đặc biệt hỏi xin hạt châu của Tang Ba, tải lên xem thông tin giao dịch, tin tức hệ thống phản hồi lại hiển thị, quả thật là trân châu.

“… Họ dùng những hạt châu này mua đồ từ chỗ anh?” Bạch hỏi Tang Ba.

Tang Ba cười ha ha giải thích: “Đúng, ban đầu chúng tôi đều dùng muối thô giao dịch, nhưng sau này, lão thủ lĩnh của chúng tôi lúc đi lịch luyện đã qua một thành muối thấy người của thành muối dùng trai châu giao dịch đồ, sau khi ngài về lên làm thủ lĩnh, cũng bảo tôi dùng trai châu giao dịch. Ban đầu mọi người đều không quen, lão thủ lĩnh cưỡng chế thực hành một thời gian dài, mọi người mới dần thích ứng, hiện tại trong tường đá mọi người đều dùng trai châu giao dịch.”

Bạch hiểu ra gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Tang Ba ngược lại có chút hiếu kỳ nói: “Bạch đại nhân, bộ lạc Trường Hà hai người thì sao? Mọi người cũng dùng trai châu giao dịch sao?” Nếu đúng, giao dịch muối huyết với bộ lạc Trường Hà càng thuận tiện, bộ lạc Đại Hồ không thiếu nhất là trai châu.

Bạch lắc đầu nói: “Không phải, chúng tôi dùng tiền tệ.”

“Tiền tệ?” Đây là một từ vựng mới, Tang Ba càng thêm hiếu kỳ, “Tiền tệ là gì? Mọi người có thể cho tôi xem thử không?”

Lần này lúc ra ngoài, Ngô Nặc thật sự mang theo chút tiền, nhưng đều bỏ trong nhẫn không gian, giả vờ lấy đồ trong bao, Ngô Nặc lấy mấy đồng tiền không cùng mệnh giá ra khỏi nhẫn không gian.

Những đồng tiền dùng vật hỗn hợp siêu dính nung ra thật sự vô cùng xinh đẹp tinh xảo, Ngô Nặc tốn giá tiền lớn mua khuôn định chế từ chỗ Sheeta, hoa văn cực kỳ trơn mịn lập thể, chữ số và văn tự nhỏ xíu đều cực kỳ rõ ràng, đầu lâu thú ở mặt sau đồng tiền còn được khắc sống động như thật, mắt thú đen thui tựa hồ lộ ra ánh sáng khiếp người, làm người ta không dám nhìn lâu.

Kỹ xảo như thế đối với các thổ dân nguyên thủy mà nói, quả thật có thể xưng là thần tích.

Tang Ba cầm tiền tệ, thích không muốn rời tay, nhìn rồi nhìn sờ rồi sờ, miệng liên tục lầm bầm: “Đẹp, thật sự quá đẹp… đợi đã, văn tự, đây là văn tự sao?”

Bạch đại miêu rất dè dặt gật đầu, trên gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt lộ ra một luồng quý khí ưu nhã nói không nên lời.


Trời biết, Bạch đại miêu mới chỉ vừa tốt nghiệp khỏi lớp chống mù chữ thôi.

Một tay túm chữ, chẳng tốt hơn đám sư tử con bao nhiêu.

Nhưng, những cái này cũng không trở ngại hắn giả x.

Tang Ba lần này không chỉ càng tin tưởng bộ lạc Trường Hà là bộ lạc siêu cấp, hơn nữa còn là một bộ lạc siêu cấp vô cùng lợi hại.

Bộ lạc Đại Hồ cũng coi như là một trong những bộ lạc lớn lâu đời, nhưng họ chỉ có lác đác vài chục văn tự, những văn tự này chỉ có thể biểu đạt hàm nghĩa vô cùng có hạn, đa phần dùng tế lễ, chỉ có đại vu và tế ti bộ lạc biết, đồng thời chỉ có người kế thừa huyết mạch đại vu mới có tư cách học tập.

Không phải hắn nói, văn tự của bộ lạc Trường Hà quả thật đẹp hơn quỷ phù của đại vu và các tế ti viết nhiều, từng nét từng nét, có loại âm vị nói không nên lời.

“Bộ, bộ lạc chúng tôi cũng có văn tự, có mấy chục chữ thôi.” Tang Ba cũng không biết tại sao mình lại ma xui quỷ khiến nói câu này, nói xong thì hối hận.

“À.” Bạch vô cùng bình thản, “Không tồi.”

“… Vậy còn các người thì sao?” Ngữ khí Bạch quá mức bình thản, khiến Tang Ba nhịn không được muốn hỏi.

“Đại khái có hai ba ngàn đi.” Âm thanh Bạch không có chút nhấp nhô, ngữ khí đó giống như đang nói hôm nay thời tiết không tồi.

“Hai ba ngàn?! Hai ba ngàn!! Thú thần trên cao, các người… các người sao lại có nhiều văn tự như thế!” Mắt Tang Ba trợn muốn lòi ra.

“Thần thú chiếu cố.” Mới không phải đâu, là tiểu sứ thần dạy giỏi ︿( ̄︶ ̄)︿. Thật lâu, Tang Ba cũng không cách nào hoàn hồn khỏi chấn động.

“Anh thích, thì số tiền này tặng cho anh. Tương lai, nếu anh có cơ hội đến bộ lạc Trường Hà chúng tôi, có thể dùng chúng để mua đồ.” Bạch nói.

Tang Ba không chối từ, sau khi cảm ơn Bạch và Ngô Nặc, trân trọng cất mấy đồng tiền không cùng mệnh giá đó, giấu kỹ trong người.

Có cơ hội, nhất định phải đến bộ lạc Trường Hà xem thử!

Tang Ba âm thầm phát thệ trong lòng.

Dạo sơ qua cửa tiệm, Tang Ba dẫn hai người đến chỗ ở của thủ lĩnh.

Nơi ở của thủ lĩnh và đại vu nằm ở khu vực trung tâm thành Thạch Đầu, cách một con đường, cửa đối cửa, căn nhà sử dụng một loại đá màu đỏ sậm được mài qua tỉ mỉ để xây, nhà được dựng rất cao to, khác hẳn những nhà đất nhỏ hẹp thấp lùn xung quanh, xung quanh nhà trang trí một vài bộ xương thú, rõ ràng đặc biệt uy nghiêm.

Sau căn nhà, dùng bùn đất khoanh vùng lại, phía trước có thể làm vườn, trong vườn có mấy cây ăn trái rất lớn, chẳng qua trái đã bị những đứa nhóc tinh nghịch hái sạch, cành lá um tùm còn lại đã che phủ cả vườn, dưới cây, các nô lệ nhà thủ lĩnh sớm đã chuẩn bị bữa sáng phong phú xa xỉ__

Có dê con nướng, nai gạc nướng mật ong, thú lí láp nướng mật ong, còn có một nồi canh cá thủy tinh, có quả hỏa lê, quả bì bì, quả thơm, quả ngọt vân vân đủ thứ trái cây quý giá, cùng với một vài quả khô mỹ vị quý hiếm, trừ Ngô Nặc và Bạch, còn chưa ai được hưởng thụ qua khoản đãi quy mô như thế.

Bạn lữ của Hồ Lãng cũng chính là chị gái của Tang Ba, là một mỹ nhân hồ tộc vô cùng xinh đẹp, cho dù đã có tuổi, nhưng tuổi tác không giảm bớt mỹ mạo của cô, ngược lại còn tăng thêm mấy phần âm vị thành thục, chỉ nhìn riêng thân hình thon dài cân đối lồi lõm tinh tế của cô, người khác rất khó tin rằng cô là chị gái của Tang Ba mập lùn.

Cô cùng Hồ Lãng có ba đứa con, toàn theo huyết thống của Hồ Lãng, là thú nhân lang thú, trong ba đứa con lớn nhất chỉ có mười tuổi, còn chưa hóa hình, sói con màu xám mập mạp dẫn theo hai em trai, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tang Thu, hiếu kỳ đánh giá Bạch và Ngô Nặc.


Bạch không chút thu liễm khí tức hung thú trên người mình, sau khi lại gần, ba nhóc con có hơi sợ hắn, nhưng lại không nguyện ý để lộ sợ hãi trước mắt người ngoài, chỉ hơi dựng lông cố chống đỡ, đáng yêu không tả nổi.

Vu Nguyệt chỉ mang theo một đứa cháu thức tỉnh huyết mạch đại vu tới, thiếu niên đại khái khoảng cỡ mười bốn mười lăm, không tính là xinh đẹp, nhưng ngũ quan đoan chính, trên mặt đầy vẻ thành thật, mặc một bộ bào trắng sạch sẽ, đứng sau lưng Vu Nguyệt, thần sắc bình tĩnh ánh mắt trong sáng, trông rất trầm ổn.

Dưới đất đã được trải thảm da thú, mọi người đơn giản hàn huyên qua vài câu, thì ngồi xuống, đợi các nữ nô cạnh đó bỏ những miếng thịt đã nướng chín được cắt to nhỏ không đều vào trong một cái vỏ sò cực lớn, vỏ sò đặt ngay chính giữa, tùy mọi người tự lấy mà ăn.

Suy nghĩ đến việc Bạch và Ngô Nặc đều rất thích sạch sẽ, Hồ Lãng còn đặc biệt bảo nữ nô dùng chậu gỗ đựng nước sạch mang tới cho mọi người rửa tay.

“Hai vị, nếm thử thịt nướng mật ong của bộ lạc Đại Hồ chúng tôi xem có ngon không.” Hồ Lãng nhiệt tình mời khách.

Ngô Nặc còn chưa thoát khỏi cảm giác buồn nôn, bụng y cũng không phải rất đói, chỉ lấy một miếng thịt thú lí lạp nướng vàng ươm, nhét vào miệng tượng trưng.

Thú lí lạp nuôi nhà chất thịt non mềm béo ngậy, phía trên bôi một lớp mật dày đem nướng, mùi thơm của mật ngấm hết vào trong thịt nướng, ngọt mà không ngán, béo non sướng miệng, có một phong vị khác, thỉnh thoảng ăn một lần, quả thật không tồi. Nếu ăn lâu dài, Ngô Nặc vẫn thích vị cay tê hơn.

Ăn mấy miếng thịt nướng, uống nửa chén canh cá thủy tinh hơi mang vị tanh, Ngô Nặc cầm một quả hỏa lê ăn.

Quả hỏa lê không lớn, ngoại hình và kích cỡ đều giống lê hiện đại, vỏ trắng tinh, óng ánh mọng nước, dưới mặt trời mơ hồ có thể thấy được cả hột nằm trong lớp thịt, đem bán bảo đảm đắc hàng.

Những trái cây này đều đã được rửa qua nước sạch, Ngô Nặc cầm lấy trực tiếp cắn một miếng, dòng nước ngọt ngào trong lớp vỏ tranh nhau chảy vào miệng, thịt thì có cảm giác như quả đông lạnh, vào miệng liền tan, mang theo mùi thơm thanh mát, vô cùng mỹ vị.

Quả bì bì bất luận ngoại hình hay hương vị đều rất giống quả cam của trái đất, nhưng chua hơn cam một chút, hương thơm nồng đượm, nhiều nước, so với trái cây dại bình thường, có thể nói là hàng thượng đẳng.

Ngoại hình quả thơm khá đặc thù, bề ngoài là một tầng vỏ mỏng, phía trên mọc một tầng gai cứng màu lục, nhìn sơ thì có hơi giống hạt dẻ, nhưng lại lớn bằng bốn năm hạt dẻ, cẩn thận tách ra, bên trong là thịt màu trắng giống như quả vải. Chất quả mùi vị bình thường, thịt quả mát dịu hơi chua, nhưng quả thơm lại nồng đậm bá đạo bất ngờ, nước cũng rất nhiều.

Thứ này, nếu dùng công thức của hệ thống ủ thành rượu trái cây, nhất định vô cùng độc đáo.

Phải nghĩ cách lấy chút quả thơm mới được!

Mấy loại trái cây còn lại, Ngô Nặc cũng đều nếm thử, không kinh diễm như ba loại này, nhưng so với mấy loại quả dại chua nhức răng hay đắng chát thì đã ngon hơn nhiều.

Đợi Ngô Nặc ‘lâm hạnh’ hết một lượt trái cây trong vỏ sò, bên kia, giao dịch của Bạch và Hồ Lãng cũng đã gần xong.

Bạch đồng ý giao dịch hết toàn bộ đợt muối huyết mang theo lần này cho bộ lạc Đại Hồ, định giá chiếu theo hội chợ ở bộ lạc Trường Hà bên kia, một ống muối đổi một con chim thịt trưởng thành, mười ống muối đổi một nô lệ trẻ khỏe.

Định giá này so với muối thô bộ lạc Đại Hồ mua vào rẻ hơn chút, nhưng chất lượng của muối huyết lại tốt hơn muối thô nhiều, Hồ Lãng và Vu Nguyệt thương lượng một chút, liền đồng ý.

Muối huyết kéo trên xe ngựa không nhiều, chỉ có hơn một ngàn cân, bỏ vào ống trúc, cũng chỉ hơn một ngàn ống, Bạch dùng số muối huyết này giao dịch 60 nô lệ trẻ khỏe tinh thông tính nước của bộ lạc Đại Hồ, muối huyết còn lại, thì đổi một chút gia súc, quả dại của họ.

“Hai người muốn đổi những nô lệ này làm gì?” Lúc bàn chuyện, Hồ Lãng đã biết xuất phát từ bộ lạc Trường Hà, hành trang gọn nhẹ ít nhất cũng phải hai đến ba tháng mới có thể đến bộ lạc Đại Hồ, tuy hắn rất động tâm với muối huyết, với bộ lạc Trường Hà, nhưng nếu làm đối tượng giao dịch, khoảng cách này quả thật hơi xa. Hắn không hiểu nổi, Bạch giao dịch những nô lệ này rốt cuộc có ích gì.

“Để họ đi đường thủy tới bộ lạc Trường Hà.” Bạch nói.


“Đường thủy? Là ý gì?” Hồ Lãng và Vu Nguyệt quay mặt nhìn nhau, họ vẫn là lần đầu tiên nghe tới đường thủy. Cho dù là nô lệ giỏi bơi lội, cũng không thể nhảy xuống nước bơi thẳng đến bộ lạc Trường Hà chứ? Bơi còn chậm hơi đi bộ nữa đó.

Bạch đại miêu rất xấu xa chơi trò vòng vèo: “Các người đưa gia súc và nô lệ tôi cần cho tôi trước, rất nhanh các người sẽ biết có ý gì. Nhưng hiện tại tôi có thể nói cho các người biết là, một khi khai thông đường thủy, các người muốn bao nhiêu muối huyết của bộ lạc chúng tôi, thì có bấy nhiêu, giá cả tuyệt đối rẻ hơn muối thô của các người hiện tại.”

Hồ Lãng lập tức gật đầu tỏ thái độ: “Cậu yên tâm, tôi nhất định chọn cho cậu nô lệ giỏi bơi nhất!”

Ngô Nặc vẫn yên tĩnh ăn trái cây thấy họ đã bàn xong, dùng tiếng Trường Hà nói với Bạch: “Cho họ biết chúng ta còn có một đợt muối huyết cất ở chỗ an toàn bên ngoài, nếu họ muốn, thì chuẩn bị chút hạt giống cho tôi, bất kể là hạt giống vu dược hay hạt giống những trái cây này, đều được, về giá cả có thể ưu đãi một chút cho họ.”

“Tôi biết rồi.” Rất nhanh, Bạch đã truyền đạt ý của Ngô Nặc cho Hồ Lãng và Vu Nguyệt.

Bộ lạc Đại Hồ lấy nuôi trồng chăn thả là chính, cũng có người trồng một vài thực vật xung quanh bộ lạc, nhưng đều chỉ làm nho nhỏ, không có kinh nghiệm gì, cũng chưa thành thạo, hạt giống đối với họ mà nói, không có tác dụng gì quá lớn, Hồ Lãng và Vu Nguyệt thương lượng một chút, đồng ý yêu cầu của Bạch, nhưng họ cũng đưa ra một điều kiện kèm thêm, họ muốn đổi một chút chất điều vị mà Ngô Nặc dùng nấu ăn.

Một phen trả giá trôi qua, giá chất điều vị tạm định là gấp mười lần muối huyết, hơn nữa chỉ giới hạn ở ớt, hoa tiêu, thì là, ba loại này. Lần này ra ngoài tuy Ngô Nặc đặc biệt mang theo gia vị, nhưng không mang quá nhiều, bộ lạc Đại Hồ muốn những thứ này, y chỉ có thể lên khu giao dịch hệ thống tìm người mua, chỉ có thể nói xạo là đồ giấu chung với muối huyết, phải trễ một chút mới đưa cho bộ lạc Đại Hồ được.

Điều kiện kèm thêm cũng đã thỏa mãn, Hồ Lãng và Vu Nguyệt không còn do dự gì nữa, kế đó liền phân phó người đi làm. Đương nhiên, Hồ Lãng và Vu Nguyệt có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, trên trình độ rất lớn cũng là vì muối huyết của bộ lạc Trường Hà.

Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu muối huyết, đối với họ mà nói là một dụ hoặc không hơn không kém, còn về gia vị, chỉ là thuận tiện.

Trong thành Thạch Đầu hoàn cảnh bẩn loạn kém, đối với Ngô Nặc và Bạch quả thật không có sức hấp dẫn nào, sau khi bàn ổn thỏa, họ liền ra khỏi thành Thạch Đầu, tiếp tục tới hội chợ đào vàng trong mấy sạp hàng còn lại.

Nhưng, vận may của Ngô Nặc đại khái đã dùng hết rồi, đào tới đào lui, tốn không ít tích phân, thứ tốt chân chính lại không có, đành dùng muối huyết tùy tiện đổi chút đồ, buổi tối chuyển tay bỏ lên khu giao dịch hệ thống bán, thêm được mấy trăm giao dịch tệ vào tài khoản.

Những bộ lạc này thấy ở chỗ Ngô Nặc không đổi được nhiều muối huyết, bèn gạt hết mấy suy nghĩ dư thừa, suốt đêm thu thập hành trang, hôm sau chưa sáng đã lên đường trở về.

Không giống bên bộ lạc Trường Hà, bên bộ lạc Đại Hồ nuôi dưỡng gia súc đã khá phổ cập, thậm chí họ còn tự mày mò tạo ra xe đẩy đơn giản thô sơ, vật tư giao dịch được đều đặt lên xe đẩy, để bò man hoặc ngựa sừng kéo về, tiết kiệm sức lực hơn hoàn toàn dựa vào sức người nhiều.

Tộc tai dài cũng muốn đi, trời còn chưa sáng, A Lai đã tới tìm Ngô Nặc để tạm biệt.

“Vu Nặc đại nhân, tôi phải về bộ lạc rồi, bộ lạc chúng tôi ở trong sơn cốc Cô Sơn, chính là ngọn núi cao nhất cao nhất đó.” A Lai chỉ chỗ mặt trời mọc, một ngọn núi lớn nguy nga cao vút, nhìn từ xa, ngọn núi xanh đen sừng sững giữa dãy núi, đỉnh cao tận mây, trên đỉnh núi bạc trắng là tuyết đọng quanh năm không tan, cực dễ phân biệt, “Đại nhân nhớ phải đến tìm tôi chơi, trong khe suối ở sau núi chỗ chúng tôi có rất nhiều loại đá đó, ngài tới tôi dẫn ngài đi nhặt. Đúng rồi đúng rồi, còn có Thụ gia gia người rất tốt nha, ngài đến ông ấy chắc chắn thích ngài. Thụ Tiểu Thất tính tình không tốt, nếu ngài gặp hắn, cứ báo tên tôi, hắn sẽ cho ngài vào bộ lạc. Vu Nặc đại nhân, ngài nhất định phải tới tìm tôi chơi đó!”

Hình người của A Lai còn thấp hơn Ngô Nặc một cái đầu, tuy đã hóa hình, nhưng vẻ non nớt trên mặt căn bản không giấu được, hoàn toàn chính là một đứa trẻ chưa lớn.

Cậu dùng ngôn ngữ bộ lạc Đại Hồ nói hết một lượt, nói xong, mới nhớ ra Ngô Nặc không phải người bên này, sợ y nghe không hiểu, vội dùng ngôn ngữ thiên phú thú nhân nói lại, nói xong mắt long lanh nhìn Ngô Nặc, sợ y sẽ cự tuyệt.

Ngô Nặc nghe xong dùng tiếng Đại Hồ cười nói: “Tôi nhất định sẽ đến.”

A Lai kinh ngạc trợn to mắt: “Ngài biết nói ngôn ngữ chúng tôi sao?”

“Biết một chút, đừng nói với… người khác.” Ngô Nặc cười làm động tác ‘xuỵt’.

A Lai vội vã gật đầu, kinh hỉ và ý cười trong mắt căn bản không giấu được, “Vậy đã hẹn rồi đó, tôi ở bộ lạc đợi đại nhân!”


“Ừ.”

Đã sắp ly biệt, Ngô Nặc cho A Lai một chút bánh, còn có mấy món ăn vặt y mang từ bộ lạc tới, làm nhóc con vui muốn chết, lỡ không nhịn được, lại biến về hình thú.

Lần này Bạch đại miêu nhanh tay lẹ mắt, trước khi tiểu sứ thần sờ lên, trực tiếp túm thịt mềm trên cổ cậu ta, ném cậu ta cho A Mộc. Bị dực hổ Bạch hung tàn xách lên, A Lai bị dọa toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, thành thật vô cùng.

A Mộc cho rằng đệ đệ gây họa, sợ muốn chết, từ chối cả buổi, mới chịu nhận đồ Ngô Nặc tặng, sau khi tạm biệt, ôm A Lai ly khai cùng tộc nhân.

Tốc độ làm việc của thủ hạ Hồ Lãng cực nhanh, trời vừa sáng, họ đã mang 60 nô lệ Bạch yêu cầu tới.