Cuối cùng Ngô Nặc bại thảm dưới ánh mắt băng lam xinh đẹp của đại miêu, đại miêu vừa lòng thỏa mãn ăn một con cá, uống một chén canh lớn thơm ngon, cuối cùng thoải mái nằm trên bãi cát, nhìn từng ngôi sao lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời, động một chút cũng không muốn động.
Ngô Nặc đổ canh cá đã hầm đến vô hạn tiếp cận màu trắng sữa vào chén gỗ, dùng cát dập lửa, trả nồi da cho bé con thuần nhân, sau đó bưng canh cá cùng Bạch biếng nhác đi tới nhà đại vu.
Đại vu ở vị trí ngay chính giữa bộ lạc, nhà của ông cũng dựng từ đá, lớn hơn nhà Bạch nhiều, trước cửa treo một vòng xương dã thú dữ tợn, điểm tô thêm mấy phần uy nghiêm trang trọng.
Trước cửa treo một tấm da thú coi như rèm cửa, che đi phần sau tấm da, ánh lửa xen lẫn mùi thảo dược cùng một chút mùi hỗn tạp kỳ lạ truyền ra.
Bạch ngồi xổm bên cửa, chỉ ngửi mùi thôi đã chần chờ không muốn vào lắm, lại không muốn thể hiện sợ hãi trước mặt Ngô Nặc, mặt mèo nhíu thành cục, quả thật xoắn muốn chết.
Ngô Nặc muốn gõ cửa trước, nhưng cửa làm bằng da thú căn bản không thể gõ, muốn đứng ngoài gọi, lại chưa học được từ tương ứng, đang đắn đo không biết làm sao, rèm cửa đột nhiên mở ra.
“Đại vu nói khách đã đến rồi, quả nhiên là thế. Khách đến từ phương xa, mời vào.” Thủy Sa có thiên phú huyết thống đại vu, bắt đầu từ ngày thể hiện thiên phú, liền được chọn ra để ở bên người đại vu, một mặt chăm sóc sinh hoạt cho đại vu, một mặt học hỏi các tri thức từ đại vu. Ở bên cạnh đại vu nhiều kiến thức, Thủy Sa thông tuệ hơn những người khác trong bộ lạc.
Ngô Nặc nghe hiểu lời cô rồi, gật đầu, lịch sự nói một tiếng: [Cảm ơn.]
Chỉ một buổi chiều, số lượng từ vựng Ngô Nặc có thể học được từ đám nhóc con vốn đã có ít vốn từ kia thật sự có hạn, chỉ có thể dùng tiếng mẹ đẻ nói cảm ơn.
“‘Tạ ti’? Phát âm rất kỳ diệu, đây là ngôn ngữ của bộ lạc các cậu sao?” Thủy Sa hiếu kỳ nói.
“Phải.” Ngô Nặc không cách nào giải thích cho cô biết lai lịch chân chính của mình, bộ lạc gì đó, quả thật là tiền thân của quốc gia. Nếu y nói với những người ở đây, mình đến từ một bộ lạc cực kỳ lớn có hơn tỷ nhân khẩu, không biết họ sẽ có phản ứng thế nào? Nghĩ thế, không hiểu sao Ngô Nặc lại cảm thấy hình như mình có lòng tin hơn nhiều. Cảm giác tự hào dân tộc gì đó, Ngô tiểu Nặc hôm nay mới phát hiện thì ra mình cũng rất yêu nước nha.
“Cậu có thể hiểu được ngôn ngữ của bộ lạc chúng tôi?” Thủy Sa nhớ chiều hôm qua, tiểu thuần nhân này còn hoàn toàn không hiểu họ nói gì, mà bây giờ, mới một ngày thôi, vậy mà y không chỉ có thể hiểu, còn có thể nói một chút, năng lực học tập lĩnh ngộ quả là đáng sợ.
“Có thể hiểu… một phần… còn phải học.” Ngô Nặc bị ánh mắt trong kinh ngạc còn mang theo kính sợ của Thủy Sa nhìn đến mức cả người không thoải mái, bản thân y có bao nhiêu cân lượng tự y còn không rõ sao? Nếu không có hệ thống giúp (tác) đỡ (nghiệt), không mất một năm hoặc lâu hơn, chỉ sợ y căn bản không hiểu được ngôn ngữ ở đây. Có lẽ y nên giấu dốt ít nhiều, tránh ngày nào đó bị dâm thủng.
Ngô Nặc đang hậu tri hậu giác nghĩ, đại miêu đã đắc ý vung đuôi, tự động bán đứng bản thân sạch sẽ: “Cậu ấy không chỉ có thể nghe hiểu ngôn ngữ bộ lạc, còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ thú nhân chúng tôi.”
“Con à, con cũng có thiên phú huyết thống đại vu sao?” Trong phòng truyền ra một âm thanh vô cùng già nua.
Thủy Sa vội đưa Ngô Nặc vào, Bạch rốt cuộc vẫn có chút lo lắng cho tiểu thuần nhân của mình, cắn răng theo vào trong.
Đại vu ngồi cạnh đống lửa ở giữa nhà, trên đống lửa còn treo một cái nồi đá đen thui, nước canh đen kịt trong nồi đang sôi, tỏa ra mùi vị thảo dược nồng nặc.
Bạch vừa ngửi được mùi thuốc đáng sợ đó, theo phản xạ đã muốn chạy ra ngoài, hết cách, từ nhỏ bị cưỡng ép đổ quá nhiều vu dược, những vu dược đó không chỉ vừa đắng vừa chát vừa khó uống, có lúc uống vào rồi còn khó chịu hơn cả bị bệnh, diện tích ám ảnh tâm lý là rất lớn.
Nhưng, không thể chạy, đặc biệt là trước mặt tiểu thuần nhân.
Bạch nỗ lực ưỡn ngực, đợi Ngô Nặc ngồi bên cạnh đại vu rồi, nó mới cứng người ngồi xuống cạnh Ngô Nặc.
Tuy Ngô Nặc có thể hiểu lời đại vu, nhưng lại không hiểu hàm nghĩa bên trong đó, xuất phát từ cẩn thận, y vẻ mặt hoang mang nhìn đại vu, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu.
Bạch sẽ không nói dối, nếu tiểu thuần nhân trước mắt này có thể nghe hiểu thiên phú ngôn ngữ của thú nhân, vậy thì không cần nghi ngờ y có huyết thống đại vu. Nếu vậy hiện tại liền có vấn đề, một người ứng cử đại vu nhỏ tuổi thông minh, trừ ra ngoài lịch lãm, tộc nhân của y không thể nào để mặc y đi xa cố thổ. Nhưng, nếu y đang ra ngoài lịch lãm, vậy thì thú nhân bảo vệ y đâu rồi? Thú nhân bảo vệ tuyệt đối sẽ không rời xa người ứng cử đại vu nửa bước, ngoại trừ một tình huống duy nhất, đó chính là đã chết.
Đại vu cảm thấy hình như mình đã đoán được chân tướng rồi, ông uyển chuyển hỏi: “Con còn nhớ đường trở về bộ lạc của con không?”
Ngô Nặc nằm mơ cũng muốn trở về, cho dù vẫn là làm người bán hàng cả ngày đấu trí đấu dũng với đội thành quản, cũng tốt hơn thế giới nguyên thủy ngay cả giấy vệ sinh cũng không có này biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến giấy vệ sinh, Ngô Nặc cảm thấy mông mình vẫn còn ân ẩn đau.
Trong lúc lắc đầu, trên mặt Ngô Nặc vô thức mang theo thần sắc buồn bã chán nản.
Thế là, hiểu lầm tốt đẹp liền hình thành như thế.
Đại vu cảm thấy mình lại tiến thêm một bước tới chân tướng, nụ cười đặc biệt hòa ái: “Vậy con nguyện ý ở lại bộ lạc chúng tôi, chân chính trở thành người của bộ lạc chúng tôi không?”
Hệ thống lại không chịu nói cho y biết cách trở về trái đất, trừ ở lại đây, Ngô Nặc không cho rằng mình còn có chọn lựa nào tốt hơn.
“Nguyện ý.”
“Tốt lắm, con là đứa trẻ ngoan, sau này cứ sống trong bộ lạc chúng tôi đi, có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm ta.” Đại vu mỗi bộ lạc truyền thừa không giống nhau, chỉ có một điểm tương đồng duy nhất, đó chính là đại vu truyền thừa các tuyệt mật của bộ lạc, nếu tiết lộ cho người ngoài biết sẽ gặp phải nguyền rủa của thần thủ hộ bộ lạc.
Mà đại vu truyền thừa, là chỉ đại vu đời trước vào lúc sắp chết, dùng bí pháp truyền tất cả tri thức tích lũy của bản thân và đại vu đời đầu lại cho người kế thừa đời này.
Tiểu thuần nhân trước mắt này, rõ ràng vẫn còn đang trong quá trình rèn luyện, chưa nhận được truyền thừa đại vu.
Như vậy, nếu y thật sự nguyện ý gia nhập bộ lạc Trường Hà, cũng không phải không thể để y trở thành một trong những người ứng cử đại vu. Bất cứ đại vu của bộ lạc nào, đều có người có năng lực.
Nếu dự cảm của ông không sai, nếu ông không nhìn lầm, có lẽ đứa trẻ này sẽ khiến bộ lạc Trường Hà trở nên vô cùng khác biệt.
Bàn tính trong lòng đại vu gõ thật vang, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng hòa ái. Bạch được ông nuôi từ nhỏ đến lớn, quả thật quá quen thuộc biểu tình này của ông __ mỗi lần túm nó rót dược cho nó đều là thế!
Đại miêu theo phản xạ trong thời gian ngắn nhất tìm đường chạy trốn.
Ngô Nặc rõ ràng không có cảnh giác như thế, y rất cảm tạ thiện ý của đại vu, gật đầu, đưa chén gỗ đựng đầy canh cá cho đại vu, dùng ngôn ngữ bộ tộc Trường Hà xen lẫn tiếng mẹ đẻ, lắp bắp nói: “Đây là, canh cá con nấu, mời ngài, nếm thử.”
Đại vu hiểu được một nửa, cười nhận chén gỗ, ngửi thử, kinh ngạc nói: “Không ngờ con lại có thể nấu canh cá thơm như thế.” Nói xong, ông nếm thử một miếng nhỏ, mùi vị thơm ngon bất ngờ. Lúc còn trẻ đại vu đi qua rất nhiều nơi, có vài bộ lạc chính là bắt cá để sống, bọn họ có bí pháp để khử mùi tanh cá, khiến cá tanh tưởi biến thành vô cùng mỹ vị. Tiếc rằng những bí pháp này họ không truyền ra ngoài, sau khi đại vu rời khỏi những bộ lạc đó, thì không còn được ăn cá không có mùi tanh nữa. Không ngờ, tiểu thuần nhân Bạch mang về còn có tài nghệ này.
Ngô Nặc lộ ra nụ cười lanh lợi cực kỳ vô hại: “Nếu ngài, thích nó, ngày mai con sẽ làm cho ngài nữa.” Thân là một người bán hàng hợp chuẩn, chuyện tạo quan hệ với địa đầu xà, Ngô Nặc làm quả thật không thể thành thục hơn.
Đại vu đang muốn tìm cơ hội tiếp xúc nhiều với Ngô Nặc, vì thế cười đáp: “Được, nếu có gì cần, cứ nói với Thủy Sa, ta sẽ để nó giúp con.”
“Dạ.” Ngô Nặc gật đầu thật mạnh, tảng đá đè trong lòng dường như đã nhẹ đi một ít.
Rất nhanh, lại có người lục tục qua tìm đại vu, hoặc xem bệnh hoặc nói chuyện, Ngô Nặc ở lại một lát, thấy Bạch buồn ngủ tới mức đã gật gà, cái đầu mập cứ gục gặc, liền ôm Bạch cáo từ.
Vừa ra khỏi nhà đại vu, Bạch lập tức đầy máu đầy năng lượng sống lại, nhảy khỏi lòng Ngô Nặc, ưỡn cao đầu, cất bước ưu nhã, thong dong đi cạnh Ngô Nặc.
“… Cho nên, vừa rồi nhóc giả vờ hả?” Đại miêu không phải là sợ đại vu chứ?
Cái đuôi của Bạch cứng lại, giả đò không nghe thấy, tiếp tục cất bước ưu nhã, cước bộ hơi nhanh tí.
Ngô Nặc rất không phúc hậu cười cười, lật qua trang này, nói: “Anh muốn đến bờ sông tắm, nhóc có muốn đi chung không?”
Đại miêu đi phía trước lập tức quay đầu lại, nghĩ nghĩ, thấp giọng gầm gừ nói với Ngô Nặc: “Tôi biết một chỗ tốt, đi theo tôi.” Lúc này người tắm ở sông rất nhiều, tiểu thuần nhân trắng trắng mịn mịn, mới không thể để những tên kia nhìn thấy!
Bạch dẫn Ngô Nặc chạy tới một chỗ cách bộ lạc khá xa, xung quanh địa thế bằng phẳng, dưới ánh trăng bạc, trên bãi cỏ màu xanh đen nở đầy loài hoa không biết tên, đóa hoa đủ màu mang theo hương thơm nhàn nhạt theo gió bay xa, nước sông lấp lánh phản quang, trên nước gợn một tầng sương mỏng, như mộng như ảo đẹp không tả nổi.
Dù là loại người không hiểu phong tình như Ngô Nặc, nhìn thấy mỹ cảnh như tiên cảnh này, cũng không khỏi hít thở chậm lại.
Nước sông lạnh nhưng không rét, Ngô Nặc bơi giỏi, thay đổi đủ thế bơi, bơi ếch bơi bướm bơi ngữa bơi tự do, thân thể đang kỳ dẻo dai giữa thiếu niên và thanh niên không ngừng chìm nổi trong nước, như một con cá lớn ưu nhã xinh đẹp, trực tiếp làm nhóc nhà quê – Bạch nhìn ngu người.
Nhất định không thể để người khác nhìn thấy!
Bạch quật đuôi, hung ác nghĩ.
Bơi lội gì chứ, tôi cũng biết!
Đại miêu không chịu yếu thế, sau một hồi chạy lấy đà trên bờ __ “Bõm__”
Bọt nước tung tóe, bắn lên mặt Ngô Nặc.
“Mèo thối, nhất định là mày cố ý mà!” Ngô Nặc tức giận, âm đuôi hơi biến thanh, “Xem anh làm sao thu thập mày!”
Đại miêu mở kỹ năng thiên phú __ bơi chó, bơi đi cực nhanh trong nước.
Ngô Nặc và nó một đuổi một chạy, chơi rồi chơi, triệt để quên mục đích ban đầu, cuối cùng tựa lên bờ sông ngâm nước, lặng lẽ nhìn biển sao mênh mông.
Trái đất, có lẽ là một góc nào đó trong biển sao này đi.
Nhìn Bạch đại miêu đang ở bên cạnh rũ lông, Ngô Nặc bỗng dưng tìm được chút cảm giác an bình mỏng manh ở thế giới xa lạ này.
Trở về bộ lạc, bên ngoài bộ lạc vẫn đốt lửa, chiến sĩ thuần nhân trực đêm vây quanh đống lửa nói chuyện, âm thanh truyền đi thật xa càng tô điểm cho sự tĩnh lặng an hòa của bộ lạc.
Ngô Nặc trở về nhà Bạch tìm chỗ phơi bộ đồ ướt lên, mặc quần nhỏ nằm trên giường, đợi Bạch ngủ say rồi, y mở hệ thống, nhận phần thưởng nghiệm vụ ‘truyền thụ ném câu’.
Tay cầm 300 điểm tích phân, Ngô Nặc rất có lòng tin mở cửa khu giao dịch tự do, trước mắt lóe sáng __
Đợi đã, đây là tình huống gì?!