Tôi lái xe như điên trên đường Hawthorne, vượt qua nhà, vòng lại, cắt qua Beech và quay lại trung tâm Coldwater.
Tôi bấm điên cuồng số của Vee.
“Có chuyện vừa xảy ra…mình…hắn…nó…bất thình lình…chiếc Neon…”
“Cậu nói rời rạc quá. Sao thế?”
Tôi lấy mu bàn tay chùi mũi. Toàn thân run bần bật. “Hắn đột nhiên xuất hiện!”
“Ai?”
“Hắn…” Tôi cố đan những ý nghĩ vào nhau và thốt chúng ra thành lời. “Hắn nhảy đến trước xe!”
“Ôi trời. Ôi- trời-ôi-trời-ôi-trời. Cậu đâm vào một con hươu à? Cậu có sao không? Con hươu đó thì sao?” Nó nửa như hét toáng lên, nửa như rên rỉ: “Còn chiếc Neon?”
Tôi mở miệng, nhưng Vee cắt ngang: “Thôi quên đi. Mình có bảo hiểm mà. Hãy nói với mình rằng trên thân cục cưng của mình không vương vãi các phần cơ thể của con hươu đó chứ?...Không có phần cơ thể nào của con hươu, đúng không?”
Mọi câu trả lời tôi định đưa ra đều như bay biến đâu mất. Tâm trí tôi còn mải nghĩ ngợi xa xôi. Một con hươu. Hay tôi giả vờ là mình đã đâm vào một con hươu? Tôi muốn kể cho Vee nghe, nhưng tôi cũng không muốn nó nghĩ tôi bị điên. Tôi sẽ giải thích thế nào về việc cái gã bị tôi đâm lại đứng lên và giật tung cửa xe ra? Tôi kéo cổ áo xuống qua vai. Chẳng có vết đỏ nào ở chỗ hắn đã bấu vào…
Tôi giật mình. Phải chăng tôi đang dần nghĩ đến việc phủ nhận chuyện vừa xảy ra? Tôi biết mình đã trông thấy gì mà! Đâu phải là tưởng tượng chứ!
“Trời đất quỷ thần ơi,” Vee nói. “Cậu không trả lời. Con hươu đang nằm bẹp dí ở đèn pha của mình, đúng không? Cậu cứ lái xe đi quanh khi nó vẫn bị kẹt trước xe như một chiếc xe dọn tuyết hả?”
“Mình ngủ ở nhà cậu được không?” Tôi muốn thoát khỏi đường phố. Thoát khỏi bóng đêm. Tôi bỗng hít vào một hơi và nhận ra rằng để đến được nhà Vee, tôi lại phải lái xe qua giao lộ nơi đã đâm phải hắn.
“Mình đang ở dưới phòng,” Vee nói. “Cứ vào tự nhiên. Gặp lại cậu vài phút nữa nhé.”
Tay nắm chặt vô lăng, tôi lái chiếc Neon qua màn mưa, cầu mong đèn giao thông ở Hawthorne sẽ là màu xanh như mong muốn. Nó màu xanh thật, và tôi băng qua giao lộ, mắt nhìn thẳng – nhưng cùng lúc vẫn liếc nhanh vào bóng đêm dọc theo bên đường. Không có dấu hiệu nào của gã trùm mặt nạ nữa.
Mười phút sau, tôi đỗ chiếc Neon ở lối vào nhà Veee. Cửa xe đã bị phá hỏng nặng, tôi phải đạp nó để ra ngoài. Rồi tôi đi bộ đến cửa trước, vội vã chạy xuống tầng hầm.
Vee đang ngồi bắt tréo chân trên giường, vở đặt trên đùi, đeo tai nghe, iPod vặn hết cỡ. “Mình có nên xem xét thiệt hại ngay tối nay không, hay phải chờ cho đến khi ngủ được ít nhất bảy tiếng đồng hồ nhỉ?” Nó nói như hét qua tiếng nhạc.
“Có lẽ là lựa chọn thứ hai.’
Vee gập vở lại và gỡ tai nghe ra. “Thôi cứ giải quyết cho xong đi đã.”
Khi chúng tôi ra ngoài, tôi nhìn vào chiếc Neon một lúc lâu. Đêm đó trời khá lạnh, nhưng thời tiết không phải là nguyên nhân khiến khắp cánh tay tôi nổi da gà. Cửa sổ bên tay lái không hề bị vỡ. Cửa xe không hề bị cong.
“Có gì đó không ổn,” tôi nói, nhưng Vee không nghe thấy. Nó đang mải kiểm tra chiếc Neon từng ly từng tý.
Tôi bước tới và ấn vào cửa sổ bên tay trái. Kính rắn. Tôi nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra, cửa sổ vẫn nguyên vẹn như thế.
Tôi đi quanh phía đuôi xe. Tôi gần đi hết một vòng thì đột ngột dừng lại. Một vết nứt nhỏ chia đôi kính chắn gió.
Vee lúc ấy cũng nhìn thấy nó. “Cậu có chắc đó không phải là một con sóc không?”
Tâm trí tôi lóe lên hình ảnh đôi mắt đầy sát khí đằng sau chiếc mặt nạ. Chúng đen đến mức tôi không thể phân biệt nổi đâu là con ngươi đâu là tròng mắt. Đen như…mắt của Patch.
“Nhìn mình đi, mình đang khóc vì vui sướng đây,” Vee nói, dang tay chân ôm lấy mui chiếc Neon. “Một vết nứt tý tẹo. May quá!”
Tôi gượng cười, nhưng lòng vô cùng bối rối. Năm phút trước, cửa sổ đã bị phá tan còn cửa xe thì bị cong. Vậy mà lúc này, khi nhìn vào chiếc xe, dường như điều đó là không thể. Không, nó có vẻ điên rồ. Nhưng tôi đã trông thấy hắn đấm qua cửa kính, và cảm thấy những móng tay hắn bấu vào vai mình.
Có phải vậy không?
Càng cố gắng, tôi càng không nhớ nổi về vụ tai nạn. Những mẩu thông tin đứt gãy chập chờn cắt ngang qua hồi ức tôi. Những chi tiết đang nhòa dần. Hắn cao? Hay thấp? Gầy? Hay to con? Hắn có nói gì không?
Tôi không nhớ được gì nữa. Đó là điều đáng sợ nhất.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ Vee và tôi lái xe đến Enzo’s Bistro ăn sáng. Tay ấp quanh tách sữa nóng, tôi cố làm ấm sự ớn lạnh thẳm sâu bên trong mình. Tôi đã đi tắm, mặc một chiếc áo hai dây với áo len mượn của Vee và trang điểm nhẹ, nhưng tôi gần như không nhớ là mình đã làm thế.
“Đừng nhìn sang đó nhé,” Vee nói. “Cậu chàng Áo len Xanh cứ nhìn về phía này và đánh giá đôi chân dài của cậu qua lớp quần jean đấy…Ôi! Cậu ta vừa chào mình! Mình không đùa đâu. Kiểu chào quân đội với hai ngón tay giơ lên ấy! Đáng yêu làm sao!”
Tôi không chú ý lắng nghe nó lắm. Tai nạn tối qua đã tự diễn lại trong đầu tôi suốt đêm, không cho tôi cơ hội nào để ngủ. Tâm trí rối bời, mắt khô và nặng trĩu, tôi không thể tập trung nổi.
“Cái cậu Áo len Xanh đó có vẻ bình thường, nhưng cái gã đi cùng cậu ta trông đích thực là một anh chàng bất hảo,” Vee nói. “Ánh mắt hắn như muốn nói “đừng có động vào ta”. Hãy nói với mình rằng trông hắn không giống dòng dõi Dracula đi. Hãy nói với mình rằng mình chỉ đang tưởng tượng mọi thứ thôi đi.”
Ngước mắt lên lén nhìn “anh chàng bất hảo”, tôi nhận thấy cậu ta khá thanh tú và điển trai. Mái tóc vàng hoe xõa xuống vai. Đôi mắt màu chrome. Không cạo râu. Ăn vận hoàn hảo với một chiếc áo jacket được thiết kế tinh tế cùng quần jean sẫm màu kiểu cách. Tôi nói: “Cậu đang tưởng tượng mọi chuyện thôi.”
“Cậu có thấy đôi mắt sâu thẳm đó không? Mái tóc bò liếm đẹp mê hồn ấy? Thân hình cao nghều đó nữa? Một chiều cao rất xứng đôi với mình đấy.”
Vee cao gần một mét tám ba, nhưng nó lại mê mẩn giày cao gót. Những đôi rất cao. Nó còn luôn có thành kiến và không bao giờ thèm hẹn hò với những anh chàng thấp hơn.
“Này, sao thế?” Vee hỏi. “Cậu chẳng chịu nói năng gì mấy. Không phải vì vết nứt trên kính chắn gió của mình đấy chứ? Cậu đâm vào một con thú thì đã sao nào? Ai cũng có thể gặp chuyện đó mà. Dĩ nhiên, rủi ro đó sẽ giảm đi nếu mẹ cậu chuyển nhà đến một nơi ít hoang vắng hơn.”
Tôi sẽ kể hết cho Vee nghe về những gì đã xảy ra. Sớm thôi. Chỉ cần thêm chút thời gian để sắp xếp các chi tiết. Vấn đề là tôi không biết làm thế nào. Những chi tiết duy nhất còn sót lại cũng chỉ là những đốm lờ mờ. Như thể một cục tẩy đã xóa sạch ký ức của tôi. Khi nghĩ lại, tôi nhớ là cơn mưa lớn đã tuôn xuống và bao phủ chiếc Neon, khiến mọi thứ bên ngoài đều nhòa đi. Phải chăng đúng là tôi đã đâm vào một con hươu?
“Ừm, trông kìa,” Vee nói. “Cái cậu Áo len Xanh đang ra khỏi chỗ. Để có được thân hình đó ắt hẳn cậu ta phải chăm đến phòng tập lắm. Rõ ràng cậu ta đang đi về phía bọn mình, đôi mắt cậu ta cứ nhìn về chỗ này, chỗ của cậu, đúng rồi.”
Nửa giây sau chúng tôi đón nhận một câu: “Xin chào” với chất giọng trầm ấm và vui vẻ.
Vee và tôi cùng ngẩng lên một lúc. Cậu chàng Áo len Xanh đứng ngay sau bàn chúng tôi, hai ngón tay cái móc vào trong túi quần jean. Cậu ta có đôi mắt xanh với mái tóc vàng bờm xờm kiểu cách vắt qua trán.
“Chào cậu,” Vee nói. “Mình là Vee. Đây là Nora Grey.”
Tôi nhăn mặt với Vee. Tôi không thích nó lôi cả họ của tôi ra, cảm thấy điều đó đã xâm phạm một giao kèo ngầm giữa các cô gái là để yên cho người bạn thân khi gặp gỡ những anh chàng không quen không biết. Tôi miễn cưỡng vẫy tay và nâng tách lên môi, ngay lập tức làm bỏng lưỡi mình.
Cậu ta kéo ghế từ bàn bên cạnh sang và ngồi ngược trên nó, tay đặt trên lưng ghế. Cậu ta chìa tay ra trước mặt tôi, nói: “Mình là Elliot Saunders.”
Cảm thấy cách này quá hình thức, tôi bắt tay Elliot.
“Và đây là Jules,” cậu ta nói thêm, hất cằm về phía bạn mình, cái cậu mà Vee đã đánh giá quá thấp khi chỉ gọi cậu ta là “cao nghều”.
Jules ngồi xuống bên cạnh Vee làm cái ghế như nhỏ lại.
Vee nói với cậu ta: “Có lẽ cậu là chàng trai cao nhất mà mình từng thấy. Thực sự thì cậu cao bao nhiêu?’
“Hai mét không tám,” Jules nói khẽ, ngả người ra ghế và khoanh tay lại.
Elliot hắng giọng: “Mình có thể gọi cho các quý cô đây món gì đó để ăn không?”
“Mình đủ rồi,” tôi nói, giơ tách lên. “Mình đã gọi rồi.”
Vee đá chân tôi dưới gầm bàn. “Cậu ấy sẽ ăn bánh rán phủ kem vani. Hai cái.”
“Không phải thế là quá nhiều cho chế độ ăn kiêng hả?” Tôi hỏi Vee.
“Hả gì mà hả. Đậu vani là một loại quả. Một loại quả màu nâu.”
“Đó là một loại đậu chứ?”
“Cậu chắc không?”
Tôi không chắc.
Jules nhắm mắt và véo sống mũi. Có vẻ anh chàng thấy ngại khi ngồi cạnh chúng tôi, giống như cảm giác của tôi trước sự có mặt của họ ở đây.
Tôi dõi mắt theo Elliot khi cậu ta bước tới quầy thanh toán. Rõ ràng cậu ta là học sinh trung học, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ta ở trường Coldwater. Nếu ở trường tôi ắt hẳn phải nhớ chứ.
Elliot có tính cách thoải mái, cuốn hút, không dễ gì chìm nghỉm. Nếu tôi đang không quá bối rối, có thể tôi đã thực sự thích cậu ta. Ở mức độ tình bạn, có khi còn hơn thế nữa.
“Cậu sống ở gần đây à?” Vee hỏi Jules.
“Ừm.”
“Học trường gì?”
“Trường dự bị Kinghorn” Trong lối nói đó có chút gì ngạo mạn.
“Chưa bao giờ nghe tên.”
“Trường tư. Ở Portland. Bọn mình bắt đầu học lúc chín giờ.” Cậu ta kéo tay áo lên và nhìn đồng hồ.
Vee nhúng một ngón tay vào bọt sữa và liếm. “Học ở đó có đắt không?”
Lần đầu tiên Jules nhìn thẳng vào nó. Đôi mắt cậu ta trợn lên, lộ ra chút lòng trắng.
“Cậu có giàu không? Mình chắc là có.” Vee nói.
Jules nhìn Vee như thể nó vừa giết một con ruồi trên trán cậu ta. Cậu ta dịch ghế ra xa vài phân.
Elliot quay lại với một hộp nửa tá bánh rán.
“Hai bánh phủ kem vani cho các quý cô đây,” cậu ta nói, đẩy chiếc hộp về phía tôi, “và bốn bánh phủ đường cho mình. Chắc mình phải ăn thật no, vì mình không biết căng tin ở trường Coldwater sẽ như thế nào.”
Vee gần như phun sữa ra. “Cậu học trường Coldwater?”
“Kể từ hôm nay. Mình mới chuyển đến từ trường dự bị Kinghorn.”
“Nora và mình học ở trường Coldwater này.” Vee nói. “Cậu gặp may rồi đấy. Bất cứ điều gì cậu cần biết – bao gồm cả việc nên mời ai đến Lễ hội mùa xuân – thì cứ hỏi nhé. Nora và mình vẫn chưa có…hẹn.”
Tôi quyết định đã đến lúc để ai đi đường nấy. Jules rõ ràng đã phát chán và bực bội, và ở bên cậu ta không giúp được gì cho tâm trạng vốn đã bất an của tôi. Tôi làm bộ nhìn vào đồng hồ ở điện thoại di động và nói: “Bọn mình đi học thôi, Vee ơi. Bọn mình phải chuẩn bị cho bài kiểm tra môn Sinh. Elliot và Jules, rất vui khi được gặp hai cậu.”
“Thứ Sáu mới kiểm tra Sinh mà,” Vee nói.
Bên trong, tôi cau có. Bên ngoài, tôi nhe răng cười. “Phải. Ý mình là mình có một bài kiểm tra Văn học. Những tác phẩm của…Geoffrey Chaucer.” Ai cũng biết tôi đang nói dối.
Tôi cũng thấy hơi áy náy trước sự khiếm nhã của mình, đặc biệt là khi Elliot chẳng làm điều gì đáng để bị như thế cả. Nhưng tôi không muốn ngồi đây thêm nữa. Tôi muốn đi, đi đâu cũng được, để quên dần đi chuyện tối qua. Có lẽ rút cục thì trí nhớ bị giảm sút cũng không đến nỗi tệ lắm. Tôi càng sớm quên đi tai nạn đó, cuộc đời tôi càng sớm trở về được nhịp độ bình thường.
“Mình hy vọng ngày đầu tiên đi học của cậu sẽ thực sự thú vị, có thể bọn mình sẽ gặp lại nhau vào giờ ăn trưa,” tôi bảo Elliot rồi lôi tay Vee kéo qua cửa.
Buổi học sắp kết thúc, chỉ còn môn Sinh. Sau khi dừng lại một lát bên tủ đựng đồ để đổi sách, tôi bước vào lớp. Vee và tôi đến trước Patch, nó ngồi vào chỗ trống của cậu ta và thò tay vào ba lô lôi ra một hộp kẹo quế Hot Tamales.
“Một quả màu đỏ, có ngay có ngay,” nó nói và đưa cho tôi cái hộp.
“Để mình đoán nhé… quế mà là một loại quả à?” Tôi đẩy cái hộp ra.
“Cậu cũng chưa ăn trưa mà,” Vee nói, cau mày.
“Mình không đói.”
“Nói dối. Cậu lúc nào cũng đói. Có phải vì Patch không? Không phải cậu đang lo rằng hắn thực sự đang theo dõi cậu đấy chứ? Chuyện xảy ra tối qua ở thư viện là mình chỉ đùa thôi.”
Tôi day day hai bên thái dương. Cơn đau âm ỉ lại nhói lên mỗi khi nhắc đến Patch. “Patch là điều ít đáng ngại nhất trong số những lo lắng của mình,” tôi nói. Điều đó không thực sự đúng cho lắm.
“Chỗ ngồi của mình, nếu cậu không phiền.”
Vee và tôi cùng lúc ngẩng lên.
Giọng Patch có vẻ nhã nhặn, nhưng mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Vee khi nó nhổm dậy và khoác ba lô lên vai. Xem ra nó di chuyển không đủ nhanh – cậu ta chỉ tay về phía lối đi và mời nó ra khỏi chỗ.
“Trông cậu vẫn dễ thương như mọi khi nhỉ,” cậu ta nói với tôi và ngồi xuống ghế. Cậu ta ngả người vào ghế, duỗi chân về phía trước. Tôi biết là Patch cao, nhưng chưa bao giờ ước lượng chiều cao của cậu ta. Giờ đây khi nhìn đôi chân dài đó tôi đoán cậu ta phải cao đến một mét tám ba. Thậm chí là một mét tám lăm.
“Cảm ơn,” tôi đáp mà không suy nghĩ gì. Ngay lập tức tôi muốn rút lại lời nói đó. Cảm ơn ư? Trong tất cả những từ tôi có thể nói, “cảm ơn” là từ tệ nhất. Tôi không muốn Patch nghĩ rằng tôi thích lời khen của cậu ta. Bởi vì tôi không thích…nói chung là thế. Chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng rõ cậu ta thật phiền phức, và tôi đã có đủ rắc rối trong cuộc sống rồi. Không cần phải mời gọi thêm nữa. Có lẽ nếu tôi lờ Patch đi, cậu ta rốt cuộc sẽ thôi bắt chuyện với tôi, và chúng tôi có thể ngồi cạnh nhau trong sự im lặng hòa thuận như tất cả những đôi bạn cùng bàn khác trong lớp.
“Lại còn thơm nữa,” Patch nói.
“Do tắm đấy.” Tôi đang nhìn thẳng về phía trước. Khi cậu ta không đáp, tôi quay sang bên: “Xà phòng. Dầu gội. Nước nóng.”
“Khỏa thân nữa. Mình biết thủ tục đó mà.”
Tôi định mở miệng thay đổi chủ đề thì tiếng chuông cắt ngang.
“Cất hết sách vở đi,” thầy McConaghy nói từ bàn mình. “Tôi sẽ phát cho các em một bài kiểm tra thử để khởi động cho bài kiểm tra thật vào thứ sáu.”
Thầy dừng lại trước mặt tôi, nhấp ướt ngón tay khi cố tách các tờ đề kiểm tra. “Tôi muốn các em im lặng làm bài trong vòng mười lăm phút, rồi chúng ta sẽ cùng thảo luận về chương Bảy. Chúc may mắn.”
Tôi bắt tay vào làm mấy câu đầu khá suôn sẻ. Dù sao đi nữa, bài kiểm tra đã khiến tôi tập trung hơn, đẩy tai nạn tối qua và những hoài nghi về sự tỉnh táo của tôi sang một bên. Khi dừng lại để vẩy tay cầm bút cho đỡ mỏi, tôi cảm thấy Patch nghiêng về phía mình.
“Trông cậu mệt mỏi nhỉ. Tối qua khó ở à?” Cậu ta thì thầm.
“Mình đã thấy cậu ở thư viện.” Tôi di di bút chì lên giấy kiểm tra, vờ như đang chăm chú làm bài.
“Sự kiện nổi bật nhất trong buổi tối của mình đấy.”
“Cậu đã theo dõi mình?”
Patch ngả đầu ra sau và khẽ cười.
Tôi thử một cách hỏi khác: “Cậu làm gì ở đó?”
“Mượn sách.”
Tôi cảm thấy thầy đang nhìn mình nên lại tập trung vào bài kiểm tra. Sau khi trả lời thêm vài câu hỏi, tôi khẽ liếc trộm sang bên trái. Tôi ngạc nhên khi thấy Patch đang nhìn mình. Cậu ta cười.
Trái tim tôi bỗng đập rộn trước nụ cười quyến rũ kỳ lạ của Patch. Tôi rùng mình, bối rối đến nỗi đánh rơi cả bút chì. Nó nảy trên mặt bàn vài lần trước khi lăn xuống đất. Patch cúi xuống nhặt. Cậu ta giơ nó ra và tôi cố tập trung để không chạm vào tay cậu ta khi lấy lại nó.
“Sau khi rời thư viện,” tôi thì thào, “cậu đã đi đâu?”
“Sao?”
“Cậu có đi theo mình không đấy?” Tôi hỏi khẽ.
“Trông cậu hơi cáu kỉnh đấy, Nora. Có chuyện gì thế?” Lông mày cậu ta nhướng lên băn khoăn, nhưng tất cả chỉ là diễn thôi, vì trong đôi mắt đen ấy đang ánh lên một tia châm chọc.
“Cậu đang theo dõi mình đấy à?”
“Trả lời đi.”
“Nora!” Giọng cảnh cáo của thầy kéo tôi lại với bài kiểm tra. Nhưng tôi vẫn băn khoăn muốn biết câu trả lời của Patch, và nó khiến tôi cứ trôi tuột ra xa khỏi thầy. Ra xa khỏi căn phòng này. Ra xa khỏi vũ trụ này.
Thầy tuýt còi. “Hết giờ! Các em nộp bài lên cho tôi. Hãy chuẩn bị tư tưởng cho những câu hỏi tương tự vào thứ sáu này. Còn bây giờ,” thầy xoa tay vào nhau, và âm thanh khô khốc đó khiến tôi rùng mình, “đến bài học hôm nay. Sky, em có muốn đoán xem chủ đề hôm nay là gì không?”
“S-e-x,” Vee tuyên bố.
Ngay sau lời nói đó, tôi lại lơ đãng. Có phải Patch đã theo dõi tôi không? Có phải cậu ta chính là kẻ trùm mặt nạ - nếu dưới lớp mặt nạ đó thực sự có một khuôn mặt? Cậu ta muốn gì? Tôi khoanh chặt tay lại, đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Tôi muốn cuộc sống của mình quay lại như trước lúc Patch xâm nhập vào.
Cuối buổi học, tôi ngăn không cho Patch ra khỏi chỗ. “Bọn mình nói chuyện được không?”
Patch đã đứng dậy, vì thế cậu ta đành ngồi lên mép bàn, “Chuyện gì nào?”
“Mình biết cậu không muốn ngồi cạnh mình – cũng giống như mình không muốn ngồi cạnh cậu. Mình nghĩ thầy có thể cân nhắc việc đổi chỗ cho bọn mình nếu cậu nói chuyện với thầy. Nếu cậu giải thích tình hình…”
“Tình hình gì?”
“Bọn mình không…hợp nhau.”
Patch lấy tay xoa cằm, một cử chỉ tính toán tôi đã quen thấy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi biết cậu ta. “Không hợp?”
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu?”
“Khi thầy hỏi những đặc điểm mong muốn về người bạn đời, mình đã tả về cậu.”
“Thôi đi.”
“Thông minh. Hấp dẫn. Yếu đuối. Cậu không đồng tình sao?”
Cậu ta đang làm thế này chỉ để gây gổ với tôi thôi, và điều đó làm tôi thêm bối rối. “Cậu có định bảo thầy đổi chỗ cho bọn mình hay không?”
“Không. Càng ngày mình càng thấy cậu dễ chịu.”
Patch muốn tôi đáp lại thế nào đây? Rõ ràng cậu ta đang có ý định chọc tức tôi. Điều đó không khó, căn cứ vào việc tôi không bao giờ nhận ra được khi nào cậu ta đùa còn khi nào thì cậu ta thành thật.
Tôi cố nói giọng bình tĩnh: “Mình nghĩ tốt hơn là cậu nên ngồi với người khác. Chắc là cậu cũng biết thế.” Tôi cười, căng thẳng nhưng lịch sự.
“Nhỡ mình bị ngồi cạnh Vee thì sao?” Nụ cười của cậu ta có vẻ lịch thiệp. “Mình sẽ không chơi trò may rủi đâu.”
Vee xuất hiện bên cạnh bàn tôi, hết nhìn tôi lại nhìn Patch. “Mình có làm gián đoạn gì không?”
“Không,” tôi nói rồi kéo ba lô lại. “Mình đang hỏi Patch về bài đọc tối nay. Mình không nhớ nổi thầy đã giao những trang nào.”
Vee nói: “Bài tập ở trên bảng kia kìa, lúc nào chẳng vậy. Cậu cứ như chưa đọc nó bao giờ ấy.”
Patch cười, như thể đang tự thưởng thức một câu chuyện cười bí mật nào đó. Đây không phải là lần đầu tiên tôi mong mình biết được cậu ta đang nghĩ gì. Vì đôi lúc chắc chắn rằng những chuyện cười bí mật nào đó hoàn toàn có liên quan đến tôi.
“Còn gì nữa không, Nora?” Patch nói.
“Không,” tôi nói. “Mai gặp nhé.”
“Mình rất mong chờ đấy.” Cậu ta nháy mắt. Thực sự nháy mắt.
Sau khi Patch đã đi khỏi tầm nghe, Vee túm lấy tay tôi: “Tin tốt đây. Cipriano. Đó là họ của hắn. Mình đã thấy nó trong danh sách lớp của thầy.”
“Và đó là điều đáng mừng bởi vì…?”
“Ai cũng biết học sinh phải đăng ký các loại thuốc mang đến trường với phòng y tế.” Nó kéo ngăn trước ba lô của tôi, nơi tôi cất những viên thuốc sắt. “Tương tự như vậy, ai cũng biết phòng y tế nằm ngay trong văn phòng trường, và “tình cờ” – đó cũng là nơi lưu trữ hồ sơ học sinh.”
Mắt sáng rực lên, Vee khoác lấy tay tôi và kéo tôi ra cửa. “Đã đến lúc bắt tay vào điều tra thực sự rồi!”
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần