Tôi để quả cầu tuyết vào trong và nhét nó vào tủ quần áo sau một chồng áo len có hoa văn hình quả trám mà tôi đã lấy của bố. Khi tôi mở món quà trước mặt Patch, Delphic trông thật lung linh và xinh đẹp, những chiếc cầu vồng xoắn bằng dây kim loại tỏa sáng lấp lánh. Nhưng lúc này, khi tôi còn lại một mình trong phòng, trông nó rờn rợn và ma quái. Một nơi trú ngụ lý tưởng cho những linh hồn đã lìa khỏi xác. Và tôi không chắc liệu trong đó có giấu cái camera nào không.
Sau khi thay một cái áo hai dây co giãn và quần ngủ in hoa, tôi gọi cho Vee.
“Sao?” Nó nói. “Mọi chuyện thế nào? Rõ ràng hắn không giết cậu, thế là một khởi đầu tốt đấy.”
“Bọn mình đã chơi bi-a.”
“Cậu ghét bi-a mà!”
“Cậu ta đã dạy mình chút ít. Bây giờ khi đã biết chơi, mình thấy nó cũng không tệ lắm.”
“Mình cá là hắn còn có thể dạy cậu vài chuyện khác trong đời nữa đấy.”
“Hừm.” Nếu là lúc bình thường, lời nhận xét của nó ít nhất cũng có thể khiến tôi đỏ mặt, nhưng lúc này tâm trạng của tôi quá nặng nề. Tôi đang mải suy nghĩ.
“Mình biết mình đã nói điều này rồi, nhưng Patch không đem lại cho mình cảm giác dễ chịu và an toàn,” Vee nói. “Mình vẫn gặp ác mộng về gã trùm mặt nạ. Trong một cơn ác mộng, hắn đã lột mặt nạ, và cậu có biết đó là ai không? Là Patch. Theo mình, cậu nên coi hắn như một khẩu súng đã nạp đạn. Ở hắn có điều gì đó không bình thường.”
Đây chính là điều tôi muốn nói đến.
“Thứ gì sẽ gây nên một vết sẹo hình chữ V trên lưng người ta?” Tôi hỏi nó.
Một thoáng im lặng.
“Chúa ơi,” Vee nói như bị nghẹt thở. “Cậu đã thấy hắn khỏa thân? Chuyện đó xảy ra lúc nào? Trong xe Jeep của hắn? Nhà của hắn? Hay phòng ngủ của cậu hả?”
“Mình không thấy Patch khỏa thân! Đó chỉ là tình cờ thôi.”
“À há, mình từng nghe lời biện bạch này rồi,” Vee nói.
“Cậu ta có một vết sẹo lớn hình chữ V ngược trên lưng. Điều đó có hơi kỳ cục không?”
“Dĩ nhiên là kỳ cục. Nhưng bọn mình đang nói chuyện về Patch mà! Hắn là người có phần lập dị. Mình thử đoán xem sao nhé… ẩu đả giữa các băng nhóm? Hay là vết tích từ trong tù? Hay vết bánh xe cán lên người từ một cú đâm-xe-rồi-bỏ trốn?”
Một nửa trí óc tôi tập trung vào cuộc đối thoại với Vee, nhưng nửa còn lại, thuộc về tiềm thức, đã vẩn vơ nghĩ về chuyện khác. Trí nhớ tôi quay lại cái đêm Patch thách tôi chơi trò Archangel. Tôi nhớ lại những bức tranh kỳ cục và đáng sợ trên thành toa xe. Tôi nhớ lại những con quỷ có sừng đang xé đôi cánh của một thiên thần. Tôi nhớ tới hình chữ V ngược màu đen ở nơi đôi cánh thiên thần từng hiện diện.
Tôi suýt nữa đánh rơi điện thoại.
“X… xin lỗi, cậu nói gì cơ?” Tôi hỏi Vee khi chợt nhận ra nó đã nói thêm gì đó và đang đợi tôi tiếp lời.
“Chuyện gì. Xảy ra. Tiếp theo?” Nó lặp lại, nhấn mạnh từng từ. “Cậu có nghe mình không đấy, Nora? Mình muốn nghe chi tiết. Mình đang nóng lòng đây?”
“Cậu ta đánh nhau và bị rách áo. Hết chuyện. Chẳng có cái điều-gì-xảy-ra-tiếp-theo nào cả.”
Vee hít vào một hơi. “Đây là điều mình muốn nói đến đấy. Hai người bọn cậu đi chơi cùng nhau… và hắn đánh nhau? Hắn làm sao thế? Hắn giống thú hơn là giống người thì phải.”
Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại từ vết sẹo của thiên thần trong bức tranh tới vết sẹo của Patch. Cả hai đều đã liền và biến thành màu cam thảo, cả hai đều chạy từ xương bả vai xuống vùng thắt lưng, và cả hai đều cong cong khi chúng chạy dọc theo chiều dài của lưng. Có thể việc những bức tranh ở trò Archangel miêu tả hoàn hảo vết sẹo của Patch chỉ là một sự trùng hợp đến rùng mình. Có thể có nhiều nguyên nhân gây ra những vết sẹo như thế. Ẩu đả giữa các băng nhóm, những vết tích trong tù, vết bánh xe cán lên – như Vee nói chẳng hạn. Nhưng, tất cả những lý do đó dường như đều không đúng. Như thế sự thật đang nhìn thẳng vào mặt tôi, nhưng tôi không đủ can đảm để nhìn lại.
“Hắn là một thiên thần sao?” Vee hỏi.
Tôi giật mình. “Cái gì?”
“Hắn tốt bụng như thiên thần, hay hắn sống theo đúng hình ảnh gã trai bất hảo của hắn? Bởi vì, thực ra mà nói, mình không tin hắn không nhúng tay tý nào vào toàn bộ câu chuyện này.”
“Vee! Mình cần phải đi.” Giọng tôi như bị mắc một đống mạng nhện.
“Mình biết mà! Cậu sẽ gác máy trước khi mình biết được chi tiết vấn đề nghiêm trọng này.”
“Chẳng có gì xảy ra trong cuộc hẹn cả, và sau đó cũng vậy. Mẹ mình đã gặp bọn mình trước cửa nhà.”
”Thôi đi!”
“Mình không nghĩ là bà thích Patch.”
“Thật không!” Vee nói. “Ai mà biết được?”
“Mai mình sẽ gọi lại cho cậu, được không?”
“Chúc ngủ ngon, cưng.’
Còn lâu, tôi nghĩ.
Sau khi gác máy, tôi bước vào phòng làm việc của mẹ tôi và khởi động chiếc máy IBM cổ lỗ. Căn phòng thật nhỏ, mái nhà lại dốc, nên trông giống một cái đầu hồi hơn là một căn phòng. Khung cửa sổ bóng loáng với những tấm rèm màu cam nhạt từ những năm 1970 trông ra cái sân bên cạnh. Trong khoảng không gian chiếm một phần ba diện tích căn phòng, tôi có thể đứng thẳng người, hai phần ba còn lại, đỉnh đầu tôi sẽ chạm phải xà nhà. Một cái bóng đèn không có chao lủng lẳng treo trên đó.
Mười phút sau máy tính đã kết nối với Internet, và tôi gõ cụm từ “những vết sẹo cánh thiên thần” vào thanh tìm kiếm Google. Ngón tay tôi do dự trên phím enter, sợ rằng nếu thực hiện động tác này, tôi sẽ phải thừa nhận rằng tôi đang thực sự cân nhắc khả năng Patch… không phải… con người.
Tôi nhấn phím enter và nhấp chuột vào đường dẫn đầu tiên trước khi kịp ngăn mình lại.
NHỮNG THIÊN THẦN SA NGÃ: MỘT SỰ THỰC ĐÁNG SỢ
Thuở Vườn địa đàng mới được tạo lập, những thiên thần trên trời được phái xuống Trái Đất để trông nom Adam và Eve. Tuy nhiên, vài thiên thần trong số đó lại sớm để mắt đến thế giới bên ngoài những bức tường của khu vườn. Họ tưởng tượng mình là chủ nhân tương lai của cư dân trên Trái Đất, họ thèm muốn quyền lực, tiền bạc và thậm chí là những người đàn bà trần gian.
Họ cùng nhau dụ dỗ và thuyết phục Eve ăn trái cấm, mở cánh cổng bảo vệ Vườn địa đàng. Để trừng phạt tội lỗi khủng khiếp này và tước đi trách nhiệm của họ, Chúa đã tước đôi cánh thiên thần của họ và đày họ xuống trần gian mãi mãi.
Các thiên thần sa ngã – còn được gọi là các linh hồn tội lỗi (hay ác quỷ) - được miêu tả trong Kinh Thánh như những kẻ chiếm đoạt cơ thể con người. Các thiên thần sa ngã lang thang trên Trái Đất tìm kiếm cơ thể con người để quấy nhiễu và kiểm soát. Chúng dụ dỗ con người làm điều ác bằng cách truyền trực tiếp những ý nghĩ và hình ảnh vào đầu óc họ. Nếu một thiên thần sa ngã biến đổi thành công một con người thành ác quỷ, hắn có thể chui vào cơ thể của người đó rồi điều khiển tính cách và hành động của anh ta hay cô ta.
Tuy nhiên, các thiên thần sa ngã chỉ có thể sở hữu được cơ thể con người trong tháng Cheshvan theo lịch Do Thái. Cheshvan, được biết đến với tên gọi “tháng đẩng,” là tháng duy nhất của người Do Thái không có hội hè hay ăn chay, khiến nó trở thành một tháng tội lỗi khủng khiếp. Giữa ngày trăng non và trăng tròn trong tháng, các thiên thần sa ngã sẽ ồ ạt chiếm đoạt cơ thể con người.
Vài phút sau khi đọc xong, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Tôi không nghĩ gì cả. Không. Chỉ là một mớ cảm xúc đang hỗn độn trong minhg. Những cảm giác ớn lạnh, kinh hoàng và nhiều linh cảm xấu.
Rồi một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Mấy lần tôi đều chắc chắn rằng Patch đã phá vỡ các phương thức giao tiếp thông thường và truyền những lời thì thầm vào thẳng tâm trí tôi, giống như những thiên thần tội lỗi mà bài báo nhắc tới. So sánh thông tin này với những vết sẹo trên lưng Patch, có lẽ nào… Patch là một thiên thần tội lỗi? Có lẽ nào cậu ta muốn sở hữu cơ thể tôi?
Tôi lướt nhanh qua phần còn lại của bài báo, rồi ngừng lại khi đọc được một điều còn kỳ quái hơn.
Thiên thần sa ngã nào có quan hệ với người phàm trần sẽ sinh ra một giống người siêu phàm gọi là Nephillim. Người Nephillim là một giống người xấu xa và dị thường. Họ không bao giờ được phép sinh sống trên Trái Đất. Dù nhiều người tin rằng trận Đại Hồng Thuỷ ở thời Noah là nhằm quét sạch người Nephillim trên mặt đất, nhưng chúng ta không có cách nào biết được liệu giống người lai này đã bị tuyệt chủng hay chưa và kể từ hồi đó các thiên thần sa ngã có tiếp tục quan hệ với người trần nữa hay không. Dường như theo logic, họ sẽ vẫn tiếp tục làm điều đó, có nghĩa là giống người Nephillim ngày nay có khả năng vẫn còn tồn tại trên Trái Đất.
Tôi bật ngửa ra sau. Tôi nhét tất cả những gì vừa đọc được nhét vào một tệp tin trong óc đóng dấu hai chữ RÙNG RỢN vào đó. Bây giờ tôi không muốn nghĩ về nó nữa. Tôi sẽ xem xét nó sau. Có lẽ thế.
Điện thoại rung lên trong túi làm tôi giật nảy mình.
“Bọn mình đã thống nhất rằng quả bơ là màu xanh hay màu vàng ấy nhỉ?” Vee hỏi. “Mình đã ăn đủ khẩu phần quả màu xanh trong ngày hôm nay, nhưng nếu cậu bảo là quả bơ màu vàng mình sẽ tiếp tục.”
“Cậu có tin vào các siêu nhân không?”
“Sau khi mình thấy anh chàng Tobey Maguire đẹp trai trong phim Người nhện thì có. Và cả Christian Bale nữa chứ. Già hơn, nhưng vẫn rất hấp dẫn. Giá mà chàng ấy cứu mình từ tay những tên ninja có kiếm nhỉ…” {Nam diễn viên đóng vai Người dơi trong hai bộ phim Batman begins và The dark knight}
“Mình đang nghiêm túc đấy.”
“Mình cũng thế.”
“Lần cuối cậu đi nhà thờ là khi nào?” Tôi hỏi.
Tôi nghe thấy nó thổi vỡ đánh bụp một cái bong bóng kẹo cao su. “Chủ nhật.”
“Cậu nghĩ Kinh thánh có đúng không? Ý mình là, cậu nghĩ những câu chuyện trong đó có thật không?”
“Mình nghĩ mục sư Calvin thật là tuyệt vời. So với lứa tuổi trung niên. Câu nói đó gần như đã tổng kết cho niềm tin tôn giáo của mình.”
Sau khi gác máy, tôi về phòng và trùm kín chăn. Tôi đắp thêm một cái chăn nữa để xua đi cái lạnh đột ngột. Không biết vì căn phòng lạnh hay cảm giác ớn lạnh đang lan tỏa từ sâu thẳm trong tôi. Tôi không chắc lắm. Những từ đầy ám ảnh như “thiên thần sa ngã”, “chiếm đoạt con người” và “Nephillim” làm giấc ngủ của tôi cứ chập chờn, chập chờn…
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần