Điện thoại của tôi rung lên trong túi, và sau khi chắc rằng mình không bị đôi mắt khó chịu của cô thủ thư theo dõi, tôi trả lời. “Mẹ à?”
“Con à,” bà nói, buổi đấu giá kết thúc sớm. Mẹ sẽ được về nhà sớm một tiếng với con. Con đang ở đâu thế?”
“Chào mẹ! Con không biết là mẹ xong việc nhanh thế. Con đang rời thư viện. Mẹ đang ở đâu ạ?”
“Phía Bắc New York. Quả là một quãng đường dài.” Bà cười nhưng giọng có vẻ mệt mỏi. “Mẹ nhớ con lắm rồi cưng ạ.”
Tôi nhìn quanh tìm đồng hồ. Tôi muốn ghé qua bệnh viện thăm Vee trước khi về nhà.
“Mẹ ơi,” tôi bảo mẹ, “con phải đi thăm Vee. Con về muộn vài phút nhé. Sẽ nhanh thôi, con hứa đấy.”
“Ừ con cứ đi đi.” Giọng bà thoáng chút thất vọng. “Con bé thế nào rồi? Sáng nay mẹ nhận được tin nhắn của con về cuộc phẫu thuật của con bé.”
“Vee được phẫu thuật xong rồi ạ. Họ đang chuẩn bị đưa nó về phòng riêng.”
“Nora!” Dường như mẹ tôi hơi xúc động. “Mẹ mừng vì con không sao cả. Mẹ không thể sống một mình nếu con gặp chuyện gì đâu. Nhất là từ khi cha con…” Bà ngừng lại. “Mẹ mừng là chúng ta đều an toàn. Gửi lời chào Vee hộ mẹ nhé! Gặp lại con sau. Ôm và yêu con.”
“Con cũng yêu mẹ.”
Trung tâm y tế vùng Coldwater là một tòa nhà gạch đỏ ba tầng với lối đi có mái che dẫn thẳng đến cửa chính. Tôi đi qua cánh cửa kính xoay rồi dừng lại ở bàn lễ tân để hỏi thăm về Vee. Người ta bảo nó đã được chuyển về phòng bệnh nửa tiếng trước, và mười lăm phút nữa sẽ hết giờ thăm bệnh. Tôi vào thang máy và bấm nút lên tầng.
Tôi đẩy cửa phòng 207 thì thấy Vee đang ngồi tựa trên giường, tay trái bị bó bột và cố định trước ngực. “Vee?” Tôi nói khi thấy nó còn thức.
Vee thở dài khoan khoái. “Mình thích thuốc. Thật đấy! Chúng thật tuyệt diệu! Còn hay hơn cả cappuccino Enzo nữa…Này, nghe vần nhỉ. Cappuccino Enzo. Ôi… mình nhất định sẽ trở thành một nhà thơ! Muốn nghe một bài thơ khác không? Mình giỏi ứng khẩu lắm đấy.”
“Ơ…”
Một cô y tá vào thay dây truyền dịch cho Vee. “Cháu cảm thấy ổn chứ?” Cô ấy hỏi nó.
“Không, mình không thích làm thi sĩ nữa,” Vee nói. “Mình nhất định sẽ trở thành một diễn viên tấu hài! Cốc, cốc, cốc.”
“Hả?” Tôi nói.
Cô y tá đảo mắt. “Ai gọi đó?”
“Cua,” Vee nói.
“Cua là ai?”
“Quơ lấy cái khăn tắm của cậu đi, chúng mình sẽ đi ra biển.” {Nguyên văn lời nói của Vee: từ “crab” vừa có nghĩa là “con cua”, vừa có nghĩa là “quơ lấy, chụp lấy”}
“Có lẽ nên giảm bớt lượng thuốc giảm đau đi cô ạ,” tôi bảo cô y tá.
“Quá muộn rồi. Cô vừa cho con bé một liều nữa. Cháu chờ mười phút nữa thì sẽ thấy.” Cô đi ra khỏi cửa.
“Thế nào?” Tôi hỏi Vee. “Bác sĩ bảo thế nào?”
“Bác sĩ? Ông bác sĩ của mình là một ông mông bự. Trông như một người Oompa-Loompa ấy. Đừng nhìn mình khủng khiếp như thế. Lần cuối cùng khi đến đây, ông ta bỗng nhiên nhảy một điệu Funky Chicken rất dở hơi. Và lúc nào ông ta cũng ăn socola. Toàn socola hình con vật thôi! Cậu biết những con thỏ socola đặc họ bán trong lễ Phục sinh chứ? Đó là thứ mà những người Oompa-Loompa đã ăn trong bữa tối đấy. Một con vịt socola trong bữa trưa với một suất kẹo dẻo hình gà con màu vàng nữa… {Oompa-Loompa là tên gọi của một chủng người tí hon được nhà văn người Anh Roald Dahl tưởng tượng và sáng tạo ra trong loạt truyện ngộ nghĩnh Charlie và nhà máy Socola hay Charlie và chiếc thang máy bằng kính. Những người tí hon này đến từ Loompaland – một vùng đất thuộc hòn đảo Loompa biệt lập ngoài khơi Thái Bình Dương; họ chỉ cao đến gối người bình thường và có mái tóc rất kỳ dị. Người Oompa-Loompa được ông chủ Willy Wonka thuê làm việc trong nhà máy Socola như những nhân công duy nhất và được trả công bằng món hạt cacao khoái khẩu. Đổi lại, họ phải giữ bí mật tuyệt đối về những công thức chế biến socola trong nhà máy này.}
“Ý mình là kết quả giám định cơ…” Tôi chỉ vào đống dây dợ trên người nó.
“Ồ. Một cánh tay bị gãy, toàn thân chấn động mạnh, rồi một loạt vết thương đủ loại, trầy xước và thâm tím. May là mình đã phản xạ nhanh và né được, nếu không đã bị thương tích nghiêm trọng rồi. Khi cần phản xạ, mình giống như một con mèo ấy. Mình là Người Mèo. Mình là một chiến binh bất khả xâm phạm! Lý do duy nhất hắn đánh bại được mình là vì trời mưa. Mèo không thích nước. Nó làm cho Người Mèo yếu đi! Đó là khắc tinh của mình.”
“Mình thành thật xin lỗi,” tôi chân thành bảo Vee. “Đáng lẽ mình mới là đứa phải nằm trên giường bệnh.”
“Và uống tất cả chỗ thuốc này ư? Ôi ôi… Không đời nào.”
“Cảnh sát có tìm thấy manh mối gì không?”
“Không, không, và không.”
“Không có nhân chứng nào à?”
“Lúc đó bọn mình đang ở nghĩa địa giữa cơn giông bão,” Vee chỉ tay ra ngoài. “Những người bình thường nhất đều đang ở trong nhà Nora ạ.”
Nó nói đúng. Những người bình thường nhất đều ở trong nhà lúc ấy. Còn Vee và tôi đã ra ngoài… cùng với người phụ nữ bí ẩn đi theo Vee bên ngoài cửa hàng Victoria’s Secret.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Tôi hỏi.
“Mình đang đi vào nghĩa địa theo kế hoạch thì bất thình lình nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau tiến lại gần. Mình quay lại, và mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Mình thoáng trông thấy khẩu súng của hắn, thế rồi hắn lao vào mình. Lúc ấy đầu óc mình không thể truyền đạt chính xác được câu “Phải nhìn và ghi nhớ được đặc điểm nhận dạng của hắn.” Nó chỉ nghĩ được là “Ôi trời ơi! Mình sắp bị đánh!”. Thế rồi thằng cha đó gầm gừ, đập mình ba bốn phát bằng khẩu súng đó, giật lấy túi xách của mình và chạy mất hút.”
Tôi thấy đầu óc lùng bùng hơn bao giờ hết. “Chờ đã. Đó là một tên con trai à? Cậu có nhìn thấy mặt hắn không?”
“Dĩ nhiên hắn là con trai! Hắn có đôi mắt đen, đen ánh lên. Nhưng mình chỉ nhìn được thế thôi. Hắn trùm mặt nạ kín mít.”
Khi Vee nhắc đến cái mặt nạ, tim tôi đập loạn lên. Đó chính là kẻ đã nhảy đến trước chiếc xe Neon, tôi chắc chắn thế. Tôi đã không tưởng tượng ra hắn – Vee là bằng chứng chứng minh rằng hắn thực sự tồn tại. Kẻ này, dù hắn là ai, cũng là người có thật. Và hắn đang ở ngoài kia. Nhưng vì sao tất cả các bằng chứng của vụ đâm xe đều biến mất? Và nếu tôi không tưởng tượng ra những hư hại của chiếc Neon, thì chuyện gì đã thực sự xảy ra đêm đó? Thị lực của tôi, hay trí nhớ của tôi, phải chăng đã hoàn toàn biến đổi?
Sau một thoáng, một lô những câu hỏi tiếp theo đổ xô vào óc tôi. Lần này hắn muốn gì? Hắn có liên quan gì đến người phụ nữ bên ngoài cửa hàng Victoria’s Secret? Hắn có biết tôi đang mua sắm ở bến tàu không? Trùm một chiếc mặt nạ chứng tỏ hắn đã lên kế hoạch từ trước, hắn đã biết trước tôi sẽ ở đâu. Và hắn không muốn tôi nhận ra khuôn mặt của mình.
“Lúc đó cậu có kể với ai là bọn mình sắp đi mua sắm không?” Tôi bất chợt hỏi Vee.
Nó nhét một cái gối vào sau gáy, cố tự làm mình thoải mái. “Mẹ mình.”
“Thế thôi à? Còn ai nữa không?”
“Hình như mình đã kể với Elliot.”
Máu tôi đột nhiên ngừng lưu thông. “Cậu đã kể với Elliot?”
“Thế thì sao?”
“Mình cần phải nói với cậu một chuyện,” tôi nghiêm túc nói. “Cậu còn nhớ cái đêm mình lái chiếc Neon về nhà và đâm phải một con hươu chứ?”
“Còn?” Vee nói, cau mày.
“Đó không phải là một con hươu. Mà là một gã đàn ông. Một kẻ trùm mặt nạ.”
“Im đi,” nó thì thào. “Cậu đang nói chuyện mình bị tấn công không phải là ngẫu nhiên ư? Cậu đang bảo rằng hắn muốn thứ gì đó ở mình? Không… chờ đã! Hắn muốn thứ gì đó ở… cậu! Lúc đó mình đang mặc áo khoác của cậu. Hắn tưởng mình là cậu!”
Toàn thân tôi bỗng nặng như chì.
Sau một thoáng im lặng, nó nói: “Cậu có chắc là đã không kể với Patch về chuyện bọn mình sắp đi mua sắm không? Vì khi nghĩ kỹ lại, mình thấy gã đó hao hao giống Patch. Cao. Gầy. Khỏe. Quyến rũ, ngoại trừ chuyện quá… bạo lực.”
“Mắt Patch không đen ánh lên, chúng chỉ đen bình thường thôi,” tôi thú nhận, nhưng lại thấy hơi hoang mang khi nhớ ra mình đã kể với Patch rằng sẽ đi mua sắm ở bến tàu.
Vee so vai lưỡng lự. “Có thể mắt hắn cũng chỉ đen bình thường. Mình không nhớ nổi. Chuyện xảy ra nhanh quá. Mình chỉ nhớ rõ về khẩu súng,” giọng nó bỗng trở nên hăng hái. “Nó nhằm vào mình. Phải, nhằm thẳng vào mình.”
Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Nếu đúng là Patch tấn công Vee, ắt hẳn cậu ta đã thấy nó rời khỏi cửa hàng, trên người khoác áo khác của tôi, và nghĩ đó là tôi. Khi cậu ta phát hiện mình đang đi theo nhầm người, cậu ta đã lấy súng đánh Vee vì tức giận rồi biến mất. Vấn đề là ở chỗ, tôi không thể tưởng tượng Patch lại hành hung Vee. Nó cứ kỳ quặc sao ấy! Với lại, hình như cả tối hôm đó cậu ta đang tham gia một bữa tiệc bên bờ biển.
“Kẻ tấn công cậu có giống Elliot chút nào không?” Tôi hỏi.
Tôi thấy Vee ngẫm nghĩ rất lung. Dù nó vừa uống loại thuốc gì đi nữa thì tác dụng của thuốc cũng có vẻ làm đầu óc nó vận hành chậm chạp hơn, và tôi gần như nghe thấy từng chiếc bánh răng trong óc nó đang ken két chuyển động.
“Hắn phải nhẹ hơn Elliot đến chục cân và cao hơn Elliot gần một cái đầu nên không thể là cậu ấy được.”
“Tất cả là lỗi của mình,” tôi nói. “Lẽ ra mình không nên để cậu mặc áo khoác của mình ra ngoài.”
“Mình biết cậu không muốn nghe điều này,” Vee nói, trông như đang cố cưỡng lại cơn buồn ngủ do tác động của thuốc. “Nhưng càng nghĩ mình càng thấy kẻ tấn công mình với Patch có nhiều điểm giống nhau. Vóc dáng như nhau. Sải chân dài như nhau. Thật tệ hại là hồ sơ của hắn lại trống không. Chúng ta cần một địa chỉ. Chúng ta cần đi thăm dò hàng xóm nhà hắn. Chúng ta phải tìm được một bà lão hàng xóm nhỏ bé cả tin rồi dụ bà ấy cho ta đặt một cái webcam ở cửa sổ nhà bà và chĩa vào nhà hắn. Ở Patch có thứ gì đó không ổn.”
“Cậu thực sự tin rằng Patch đã làm thế với cậu?” Tôi hỏi, vẫn không tin.
Vee cắn môi. “Mình nghĩ hắn đang giấu giếm gì đó. Một thứ gì đó rất lớn.”
Tôi sẽ không tranh cãi điểm đó.
Vee nằm lún sâu hơn xuống giường. “Giờ người mình cứ râm ra râm ran. Mình thấy rất phấn chấn Nora ạ.”
“Chúng ta không có địa chỉ,” tôi nói, “nhưng chúng ta biết Patch đang làm việc ở đâu.”
“Cậu có đang nghĩ giống mình không đấy?” Vee hỏi, đôi mắt thoáng ngời lên trong lúc đang lơ mơ do thuốc giảm đau.
“Theo kinh nghiệm trong quá khứ, mình hy vọng là không.”
“Chúng mình phải ôn lại những kỹ năng điều tra,” Vee vẫn hào hứng nói. “Phải sử dụng chúng, nếu không ta sẽ đánh mất chúng, đó là những điều mà thầy McConaughy đã dạy. Chúng mình cần tìm hiểu thêm về quá khứ của Patch. Này, mình cá rằng nếu bọn mình báo cáo bằng tài liệu với thầy, có khi thầy sẽ cho bọn mình thêm điểm đấy!”
Tôi ngờ rằng có Vee tham gia, vụ điều tra này có thể sẽ biến thành một trò phạm pháp. Chưa kể, cái trò do thám đặc biệt này chẳng liên quan gì đến môn Sinh học cả. Dù là mơ hồ nhất.
Tôi bỗng thấy sợ. Kẻ trùm mặt nạ đang ở ngoài kia và có thể đang lên kế hoạch cho vụ tấn công tiếp theo. Patch có thể biết chuyện gì đang xảy ra. Kẻ trùm mặt nạ ấy đã nhảy ra trước mũi chiếc Neon ngay sau ngày Patch trở thành bạn cùng bàn với tôi ở lớp Sinh học. Có thể đó không phải là một sự trùng hợp tình cờ.
Ngay lúc đó, cô y tá thò đầu vào gõ gõ đồng hồ. “Tám giờ rồi. Giờ thăm bệnh đã hết.”
“Cháu ra ngay đây ạ,” tôi nói.
Ngay khi tiếng bước chân của cô xa dần trên hành lang, tôi đóng cửa phòng Vee lại. Tôi muốn có chút không gian riêng tư trước khi kể cho nó về vụ giết người có liên quan đến Elliot. Tuy nhiên, khi tôi quay lại giường Vee, rõ ràng thứ thuốc quái quỷ trong người nó lại bắt đầu phát huy tác dụng.
“Nó đây rồi,” Vee hân hoan nói. “Dòng thuốc đã tràn vào… từng giây từng phút… ấm áp dâng tràn… chào nhé, Cơn Đau…”
“Vee…”
“Cốc cốc cốc.”
“Điều này thực sự rất quan trọng…”
“Cốc cốc cốc.”
“Về Elliot…”
“Cốc cốc cốc,” nó ngân nga.
Tôi thở dài. “Ai gọi đó?”
“Boo.”
“Boo là ai?”
“Hu hu, có người đang khóc, và đó không phải mình đâu!” Nó bật cười khanh khách.
Nhận thấy có đưa vấn đề này ra cũng vô ích, tôi nói: “Ngày mai khi được ra viện cậu hãy gọi cho mình nhé.” Nói rồi kéo khóa ba lô lại. “Suýt thì quên mất, mình mang bài tập đến cho cậu đây. Cậu muốn mình để nó ở đâu?”
Nó chỉ vào thùng rác. “Để vào đó cho mình.”
Tôi lái chiếc Fiat vào ga-ra, tắt máy rồi đút chìa khóa vào túi. Trời đêm đen kịt, những cơn gió lạnh ùa tới và một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi. Tôi kéo cửa ga-ra, khóa lại rồi đi vào bếp. Trên gác vẫn sáng đèn, một lát sau mẹ tôi chạy xuống cầu thang và vòng tay ôm lấy tôi.
Mẹ tôi có mái tóc sẫm màu và đôi mắt màu xanh biếc. Bà thấp hơn tôi hai phân rưỡi nhưng có vóc người khá giống tôi. Người bà luôn thoảng một mùi thơm giống như mùi nước hoa Love của Ralph Lauren.
“Mẹ mừng là con được an toàn,” bà nói, siết tôi thật chặt.
An toàn, tôi nghĩ.
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần