Anh hãy giải thích cho cô ấy chuyện gì sẽ diễn ra đi – Zedka nói với người y sĩ – không thì cô ấy sợ chết khiếp mất.
Người y sĩ liền quay lại phía Veronika và chỉ vào một cái bơm tiêm có chứa thứ chất lỏng sắp tiêm. Có vẻ như anh ta rất lấy làm khoái chí bởi được coi như bác sĩ giảng giải cho các thực tập sinh về những việc cần làm và phải áp dụng những liệu pháp nào.
Trong cái bơm tiêm này là một liều insulin – giọng điệu trịnh trọng như một chuyên gia, anh ta nói – Nó được dùng cho những bệnh nhân đái tháo đường để chống lại sự tăng cao lượng đường trong máu. Hơn nữa, khi liều dùng cao hơn mức bình thường nhiều lần, lượng đường sụt xuống sẽ gây nên trạng thái hôn mê.
Anh ta ấn nhẹ cái pittông để đẩy không khí ra khỏi bơm tiêm rồi sau đó chọc mũi kim vào ven chân phải của Zedka.
Cô sẽ thấy điều gì xảy ra ngay bây giờ. Bệnh nhân sẽ rơi vào trạng thái hôn mê nhân tạo. Cô đừng sợ khi thấy mắt chị ấy đờ đẫn đi, và đừng mong chị ấy có thể nhận ra cô khi đã chịu tác động của thuốc.
Điều này thật kinh khủng, vô nhân tính. Người ta đấu tranh để thoát khỏi tình trạng hôn mê chứ không phải để rơi vào đó.
Người ta đấu tranh để sống chứ không phải để tự tử - người y sĩ đáp trả, nhưng Veronika không thèm đếm xỉa tới sự khiêu khích công khai ấy – Trạng thái hôn mê giúp cho cơ thể được nghỉ ngơi, các hoạt động của nó giảm bớt, tất cả các bộ phận được giải toả.
Vừa nói anh ta vừa tiêm dung dịch vào người Zedka và ánh mắt chị ta lờ đờ dần.
Chị cứ yên tâm – Veronika nói với Zedka – chị vẫn hoàn toàn ổn mà, và câu chuyện về ông vua chị kể cho tôi nghe…
Vô ích thôi. Chị ấy không còn nghe được cô nói nữa đâu.
Người phụ nữ đang nằm trên giường này, chỉ vài phút trước còn tỉnh như sáo và tràn đầy sức sống, thế mà lúc này cặp mắt bất động, còn miệng thì nhiễu đầy bọt dãi.
Anh làm cái trò gì thế hả? – Veronika hét lên với người y sĩ.
Tôi chỉ thực hiện công việc của mình thôi.
Veronika liền hét gọi tên Zedka, gào thét, lại doạ báo cảnh sát, tố cáo với báo chí rồi còn viện dẫn quyền con người ra doạ nữa.
Cô cứ bình tĩnh. Tuy cô đang ở trong bệnh viện tâm thần thật đấy, nhưng tôi hết sức khuyên cô nên giữ mình theo khuôn khổ.
Thấy anh ta nói với vẻ rất nghiêm trọng, nàng đâm sợ. Nhưng vì chẳng còn gì để mất cả nên nàng lại tiếp tục gào thét.