Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 34: Phong tuyết kiêm trình

Lăng Huyền Sương nghiêm túc suy nghĩ có nên gọi thử hai tiếng, nhưng vẫn từ bỏ. Tối nay không gặp được thì thôi vậy, dù sao cũng hơn là vì hai tiếng này để cho Nhị đệ nắm quyền cùng Tam đệ quản tiền thấy quá mất mặt mà vứt bỏ hắn ở nửa đường, sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại Thiệu Dục Tân.

Hắn mất mát quay về phòng, vừa muốn đóng cửa, thì phát giác hình như cửa bị cái gì chặn lại, ngạc nhiên nói: “Hả?”

Thiệu Dục Tân đẩy cửa ra, mỉm cười nói: “Ngươi quanh quẩn ở ngoài phòng ta lâu vậy, sao mà không vào?”

Lăng Huyền Sương lập tức sáng lòe hai mắt, “Ngươi đến tìm ta?”

“Không thì còn ai?” Thiệu Dục Tân thả tay xuống, “Không mời ta vào ngồi?”

Lăng Huyền Sương nhanh chóng tránh ra, chờ hắn vào xong, tay chân lanh lẹ đóng cửa lại, “Ngươi biết ta ở ngoài cửa phòng hả?”

“Ngươi không rành võ nghệ, tiếng bước chân rất nặng, đi tới đi lui rất ồn.” Thiệu Dục Tân ngồi xuống bên bàn.

Lăng Huyền Sương châm trà cho hắn, “Nếu biết là ta, thế sao ngươi không ra?”

“Ta nghĩ cửa ải này rồi ngươi cũng sẽ dựa vào dũng khí của chính mình xông qua, ” Thiệu Dục Tân hơi thất vọng lắc lắc đầu, còn không quên liếc nhìn Lăng Huyền Sương, “Xem ra ta đã đánh giá cao về ngươi.”

“Ta… Ta sẽ! Nhưng ngươi vẫn phải cho ta một chút thời gian, dù sao ta sợ mấy thứ này cũng không phải ngày một ngày hai.” Lăng Huyền Sương bất mãn đưa trà tới, trong lòng oán giận Thiệu Dục Tân không biết săn sóc.

Thiệu Dục Tân buồn cười nhìn hắn đang bĩu môi, “Được, từ từ đi, ta vẫn còn đây, bảo đảm không biết…” Hắn tiếp nhận trà từ tay Lăng Huyền Sương, trong lúc lơ đãng tay chạm nhẹ ngón tay của hắn, lập tức cau mày nói, “Sao tay ngươi lạnh thế hả?”

“Lạnh?” Hay tay Lăng Huyền Sương nắm chặt vào nhau, “Ngươi không nói ta còn không biết, chắc là ở bên ngoài đi lại quá lâu.”

Thiệu Dục Tân đặt chén trà xuống, lôi kéo hắn lên thẳng trên giường, dùng chăn bọc người hắn lại, “Ngươi vẫn nghĩ nơi này là Giang Nam à, sao lại không mặc áo bông vào rồi mới ra ngoài hả?”

Lăng Huyền Sương ngơ ngác nói: “Tại quen rồi…”

“Ngươi không có nội lực chống lạnh, rất dễ bị hàn khí xâm thể, bị bệnh sẽ không tốt.” Thiệu Dục Tân vỗ hai lần vào mặt chăn, “Những chuyện này phải tự cố lưu ý nhiều hơn, biết chưa?”

Nụ cười xuất hiện ở trên mặt Lăng Huyền Sương, có xu thế càng ngày càng rộng, “Ngươi quan tâm ta vậy sao? Nếu chẳng may ta bệnh, ngươi có đau lòng không?”

Thiệu Dục Tân ra vẻ chăm chú suy nghĩ, “Không rõ, không thì ngươi bệnh một lần thử xem?”


Lăng Huyền Sương: “…” Vừa sốt sắng bảo mình không được để sinh bệnh là ai hả?

Đáy mắt Thiệu Dục Tân mang theo ý cười nhìn hắn đang trừng mình, xoa xoa đầu tóc đen trơn mượt của hắn, “Ngủ sớm đi, thời gian sau này còn dài, không nên nhất thời vội vã.”

Thời gian còn dài, thời gian còn dài! Lăng Huyền Sương lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu, đột nhiên lóng ngóng ngồi dậy, “Đây là ngươi có ý muốn cùng ta đó hả?”

Trả lời hắn là một mảnh yên tĩnh tối đen.

“Đã về rồi sao, còn không nói với ta một tiếng.” Lăng Huyền Sương cười hì hì nằm xuống lại, hoàn toàn đã quên hắn đã niệm bốn chữ kia nhiều lần trong nửa canh giờ.

Ngày kế lúc mọi người ra ngoài, tuyết lớn trắng xóa bay đầy trời.

Thời tiết rất xấu, chuyện làm ăn của quán trọ cũng ảm đạm hơn nhiều so với ngày thường, ngoại trừ đám người Lăng Huyền Uyên chuyến này có việc ra, thì chẳng còn ai khác. Chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều rảnh rỗi, nhìn tuyết lớn ngoài cửa nói chuyện phiếm.

“Sao năm nay tuyết đến sớm thế nhỉ, còn nhường chỗ cho người ta kiếm ăn không đây?” Chưởng quỹ than thở.

“Đúng đấy, còn sớm hơn hai tháng so với năm trước, chỉ sợ phía Nam lúc này còn đang trong giữa hè đó chứ?” Tiểu nhị xoa tay nói, “Chưởng quỹ, năm nay làm ăn khá khẩm, khẳng định năm nay có chỗ dựa rồi, một nhà già trẻ của ta sống tiếp hay không đều dựa vào ngài cả.”

Chưởng quỹ lườm hắn một cái, “Đi đi đi, đi làm việc!”

Lăng Huyền Sương nỗ lực đem miệng cùng mũi rụt vào trong áo choàng lông chồn mới mua được, “Vận khí của chúng ta thật là quá may, tuyết rơi trăm năm hiếm có đã bị chúng ta va phải.”

Thiệu Dục Tân chỉnh kéo cổ áo cho hắn, “Không ai nói là trăm năm hiếm có.”

Lăng Huyền Sương vui vẻ nói: “Ta tự thêm.”

“…” Yến Thanh Tiêu đã không cách nào nhìn thẳng hai người, hỏi những người còn lại, “Vậy chúng ta có đi hay không?”

“Đi!” Lưu Chưởng Môn đi vào cơn gió tuyết bay đầy trời, “Không thể lại đi sau Hỏa Phong.”

Lăng Huyền Sương thấy Lăng Huyền Uyên còn đang do dự, nói: “Huyền Uyên, đi thôi, không nên để cho Hỏa Phong giết được Mộ Phi Hàn, ít nhất cũng phải để ta so xem ai càng xinh đẹp hơn rồi bị giết.”

“…” Lăng Huyền Uyên quay đầu nhìn Bối Cẩn Du.

Bối Cẩn Du gật đầu, “Ta không có chuyện gì, đi thôi.”

Lăng Huyền Uyên mang theo mọi người ra hậu viện dẫn ngựa.

Thiệu Dục Tân huýt sáo vang dội.

Lăng Huyền Sương kéo cánh tay của hắn đi ra phía ngoài, “Thiết Mã Kim Qua chạy tiên phong?”

Tuyết rơi đầy đất, Thiệu Dục Tân lo hắn sẽ bị vấp ngã, đổi lại đỡ lấy hắn, “Đúng vậy.”

Đoàn người cưỡi ngựa chạy vội hơn hai canh giờ về hướng Tây, xung quanh đây chỉ có một vùng tuyết trắng xóa vô biên, ngoài ra không còn gì khác.

Lăng Huyền Uyên ghìm ngựa, ra hiệu mọi người dừng lại.

“Quy Tuyết Môn là ở hướng này? Chúng ta có đi nhầm không vậy?” Lăng Huyền Dạ lau hoa tuyết trên mặt.

Lăng Huyền Thư nói: “Mới đầu thì không sai, chỉ sợ dưới cơn tuyết lớn này bị lạc mất phương hướng rồi, không cẩn thận bỏ qua.”

Lăng Huyền Kỳ thở phào, “Vậy giờ làm gì?”

Phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng gầm nhẹ của Thiết Mã cùng Kim Qua, trêu cho đàn ngựa xao động không ngừng.

Lăng Huyền Sương nắm chặt cánh tay Thiệu Dục Tân, “Nó… Đừng để chúng nó lại đây được chứ?”

“Chúng nó sẽ không quay lại, ngươi ngồi cho vững.” Thiệu Dục Tân động viên vỗ vỗ hắn, “Chúng nó là đang cảnh cáo sắp đến gần người lạ.”

“Ngươi nói có người đang tới đây?” Yến Thanh Tiêu xu mã đến phía trước hai bước, “Ở đâu?”

Mơ hồ trong làn tuyết xuất hiện một vệt bóng đen, xem thân hình gần như nam tử trưởng thành chống gậy. Có lẽ bị tiếng gào của sư tử làm sợ hãi, cứ đi được hai bước là nhìn khắp nơi xung quanh một phen.

Hách bang chủ nhảy xuống lưng ngựa, “Ta sẽ đi gặp hắn.”

Lưu Chưởng Môn cũng theo sau, “Ta đi cùng ngươi, nếu là tiểu tử Hỏa Phong thì quá tốt.”

“Đừng có trực tiếp động võ, ” Tào Nghĩa dặn dò, “Quan trọng nhất đó là hỏi xem hắn có biết Quy Tuyết Môn nên đi hướng nào hay không.”

Không lâu lắm, Hách bang chủ cùng Lưu Chưởng Môn trái phải hai bên xách người nọ lại đây.

Hách bang chủ nói: “Chỉ là một tên qua đường hái thuốc xui xẻo gặp phải tuyết lớn sau đó rơi xuống từ sườn núi, mất thuốc trẹo chân mà thôi.”

Người qua đường: “…” Nếu chỉ qua đường, cần phải nói kỹ vậy không.

Mọi người dồn dập xuống ngựa.

Lăng Huyền Sương đến gần một tẹo, trên dưới đánh giá người qua đường nọ một lượt, “Dung mạo ngươi cũng được, nhưng chắc chắn không phải Mộ Phi Hàn có đúng không? Nhìn tướng mạo thế này, sao có thể xưng danh với ta? Mà nghe ngươi xui xẻo thế này cũng biết không phải.”

Người qua đường: “…” Xui xẻo cùng tướng mạo có quan hệ gì đâu?

Thiệu Dục Tân trước sau dùng gần nửa người che ở trước mặt Lăng Huyền Sương, hắn phát hiện tên nọ có võ công, trong lúc chưa phân rõ địch bạn, vẫn cần đề phòng chút.

(Cảm giác anh Dục Tân hơi khó lắm bắt, ai nghĩ thế không ahuhu)

Lăng Huyền Sương sờ sờ chóp mũi lạnh ngắt, “Ngươi là tên câm sao?”

Người qua đường hữu khí vô lực nói: “Ngươi đang hỏi một câu ta khó trả lời.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Uyên nói: “Không biết huynh đài có biết Quy Tuyết Môn phải đi hướng nào?”

Người qua đường lạ mắt cảnh giác, “Các ngươi nhiều người như thế đến Quy Tuyết Môn làm gì?”

Lăng Huyền Thư nghe lời đoán ý, nói: “Chúng ta nghe nói có ác đồ muốn tới làm hại Mộ môn chủ, đặc biệt tới đây để giúp đỡ.”

“Ngươi nói cái gì?” Người qua đường lập tức nâng gậy trong tay lên, “Ai muốn làm hại biểu ca(anh họ) ta? Mau mau mau, ta phải đi về, không thừa hơi cùng các ngươi phí lời!”

Lăng Huyền Dạ vừa nhìn đã biết là có hi vọng, một phát túm được hắn nhảy lên lưng ngựa, “Ngươi đi bộ sao nhanh bằng cưỡi ngựa, việc này không nên chậm trễ, mau chóng dẫn đường.”


Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương nhảy lên ngựa, lại huýt sáo dài ngắn không đều.

“Lần này là để chúng nó đi ở phía sau?” Lăng Huyền Sương hỏi.

“Là để chúng nó nhường đường, ” Thiệu Dục Tân bọc kín áo choàng cho hắn, “Không thì ngựa sẽ không dám chạy qua.”

Có người qua đường nọ dẫn đường, mọi người lần này chỉ cần không tới nửa canh giờ đã tới một khu vườn rất lớn. Trái phải hai bên trước cửa vườn có một pho tượng bạch ngọc, giống sư tử lại chẳng phải sư tử, giống hổ lại chẳng phải hổ, nhìn mãi cũng chẳng biết nó là loài nào, từ hình dáng chỉ đoán ra là loài dã thú cực kỳ hung mãnh.

Lăng Huyền Sương không được tự nhiên nhích lại gần vào lòng Thiệu Dục Tân, “Đây có phải thật không?”

Thiệu Dục Tân cười, “Là giả, yên tâm.”

Mọi người đến trước cửa thì xuống ngựa, Liễu Nương nhìn bốn phía một chút, nói: “Ngay cả bảng tên cũng không có, chỗ này thật sự là Quy Tuyết Môn sao?”

Người qua đường khập khễnh đi tới trước cửa, chỉ tay vào biển đá trên cửa trước vườn, “Sao mà không có chữ, không phải là do tuyết quá lớn che lại đó sao?” Hắn nói xong, bắt đầu đập cửa lớn đang đóng chặt, “Ta đã trở về, mở cửa nhanh!”

Lăng Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn biển đá, bay lên không đánh ra một chưởng.

Biển đá bị chấn động bởi một chưởng, tuyết bám trên đó rơi xuống ào ào, lộ ra ba chữ lớn hoành tráng—— Quy Tuyết Môn.

“Nhị ca Tam ca, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Đúng là chỗ này rồi.”

Cậu vừa dứt lời, phía trên bỗng nhiên truyền đến tiếng vang “rắc rắc”.

“Sao thế…” Lăng Huyền Dạ nói còn chưa dứt lời, biển đá bất ngờ vỡ ra làm hai, từ phía trên rơi xuống.

Mọi người đúng lúc né tránh: “…” Editor “…”

Thời khắc mấu chốt được Lăng Huyền Dạ túm ra, người qua đường không bị đập dẹp thành bánh nhân thịt người: “…”

Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Huyền Kỳ, đệ…”

“Đệ biết, ” Lăng Huyền Kỳ tự giận mình, “Đệ cũng chẳng trả nổi rồi, nợ thì nợ.”

Lăng Huyền Thư nói: “Còn phải xem Mộ môn chủ định giá thế nào.”

Người qua đường cảm giác sâu sắc bản thân còn đang tiếp tục xui xẻo, vẻ mặt đưa đám nói: “Đừng nói định giá, lấy tính cách biểu ca, lần này ngay cả mở cửa các ngươi cũng đừng hi vọng.”