Lăng Huyền Sương nhấc chân đá Lăng Huyền Thư một cước, “Lại để vợ mình cùng anh rể giật dây bắc cầu, rốt cuộc đầu đệ chứa cái gì?”
Lăng Huyền Thư xách thịt bò đi tới chỗ tuyết sư, “Cũng chẳng giống huynh cả ngày suy nghĩ mấy chuyện xấu xa.”
“Đệ dám nói ta…” Thấy mọi người đều nhìn sang, Lăng Huyền Sương không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
Tuyết sư biết trong tay Lăng Huyền Thư cầm là cái gì, vọt tới cạnh hắn vẫy đuôi làm quen, Kim Qua còn đem đầu cọ cọ đầu gối của hắn, như đang làm nũng.
Lăng Huyền Thư ngồi xổm người xuống, phân một nửa thịt bò cho Yến Thanh Tiêu, nói: “Ngửi thấy mùi thịt cũng không vọt qua luôn, hai đứa chúng nó đúng là rất ngoan.”
“Huấn luyện được chúng nó ngoan ngoãn nghe lời như ngày hôm nay, quả thật tốn không ít công phu của ta.” Thiệu Dục Tân nhìn về phía Lăng Huyền Sương, “Thật sự không muốn thử cùng chúng nó thân mật hơn sao?”
Lăng Huyền Sương nổi giận bĩu môi, “Không muốn!”
Lăng Huyền Thư vừa cho tuyết sư ăn vừa nói: “Cũng không phải huynh ấy nghĩ thế, thật ra là không dám. Đại ca hồi còn bé chẳng may kéo phải đuôi mèo mà bị mèo con cào thương, cho nên từ trước đến giờ vẫn luôn sợ hãi lông động vật đã là ăn sâu vào máu, ngay cả con thỏ nhỏ đến gần cũng đủ doạ cho huynh ấy trắng mặt, chứ đừng nói là quái vật sư tử khổng lồ cỡ này.”
Thiệu Dục Tân đăm chiêu mà nhìn Lăng Huyền Sương, “Thì ra còn có chuyện này.”
“Cho nên nếu như Thiệu nguyên chủ đồng ý, ” Lăng Huyền Thư cho ăn xong miếng thịt cuối cùng thì đứng lên, “Vậy xin ngài kiên trì nhiều hơn với đại ca.”
Lăng Huyền Sương thấy Lăng Huyền Thư lại tới chỗ mình, túm lấy áo của hắn nói: “Đệ nói gì với hắn, tại sao hắn cứ nhìn về phía ta?”
“Vẫn còn chưa tốt?” Lăng Huyền Thư khom lưng vỗ vỗ mu bàn tay của đại ca, “Đệ nói chuyện huynh hồi nhỏ bị mèo cào thương, huynh hãy lợi dụng cho tốt, nói không chừng hắn sẽ vì thế mà mềm lòng, vậy thì vạn sự đều tốt.”
Hai mắt Lăng Huyền Sương óng ánh, “Không hổ là em trai ruột của ta!”
Lăng Huyền Thư gỡ bỏ tay hắn ra, “Đệ đã quen thay đổi giữa em trai ruột và người xa lạ, mà giờ huynh có nói mấy câu này, ngay cả một tia vui vẻ cũng không cảm nhận được.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Sắc trời dần tối, mọi người tán gẫu đến đói bụng, liền đứng hết dậy đi hỏi lúc nào ăn cơm.
Bọn họ bên này mới vừa đứng lên, liền thấy mấy phó dịch đi ra từ boong thuyền, châm đèn đuốc xung quanh boong thuyền, kê ra một cái bàn tròn cỡ lớn, tiếp đó lại có người ra sau bày bát đũa ra.
Hách bang chủ ngạc nhiên nói: “Họ đang làm gì?”
“Xem kiểu này là sẽ ở ngay chỗ này dùng bữa, ” Tào Nghĩa hỏi phó dịch đang xếp chiếc đũa xuống bàn, “Bối trại chủ dặn dò thế phải không?”
Phó dịch nọ khẽ vuốt cằm, “Trại chủ còn nghỉ ngơi ở trong phòng, đây là ý của phu nhân. Khoang để dùng bữa không rộng rãi bằng chỗ này, sợ các vị chen chúc, với cả khí trời rất tốt, liền sắp xếp ra bên ngoài.”
Lăng Huyền Kỳ niệm niệm hai chữ “Phu nhân” ở trong đầu hai lần, mới nhớ ra là nhị ca Lăng Huyền Uyên, cười nói: “Nhị ca đối với thân phận mới của mình rất là thích ứng quá mà.”
“Thích ứng thân phận mới gì?” Lăng Huyền Uyên đi ra.
Lăng Huyền Kỳ nhanh nhẹn lùi về sau, “Ý đệ là Nhị ca rất đau Nhị tẩu, luôn không nỡ để y chịu khổ dù chỉ một tí, quả là nam nhân tốt điển hình!”
Lăng Huyền Uyên hơi liếc mắt nhìn cậu em, đi tới bên cạnh bàn nói với mọi người: “Các vị mời ngồi.”
Lăng Huyền Thư vừa vặn từ trong boong thuyền đi ra, thấy người khác đều đang vào chỗ chuẩn bị dùng bữa, mà Yến Thanh Tiêu thì có ý muốn tiến vào khoang thuyền, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Trở về phòng nghỉ ngơi.” Yến Thanh Tiêu nói.
Lăng Huyền Thư chặn cửa, “Không ăn gì sao?”
Yến Thanh Tiêu không thể làm gì khác hơn là đứng lại, “Không thấy ngon miệng. Ăn lại muốn ói, còn không bằng bị đói còn dễ chịu hơn.”
“Vậy cũng phải ăn nhiều một chút, ” Lăng Huyền Thư lôi kéo hắn đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, “Có cháo thanh đạm, ngươi đừng ăn mấy món nhiều mỡ là được.”
Yến Thanh Tiêu liếc mắt nhìn gã rồi nhanh chóng dời tầm mắt, “Trước đó ngươi xuống đấy là vì bảo người nấu cháo cho ta?”
“Lúc đấy ta chỉ muốn đi xem thử buổi tối ăn cái gì, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nhìn thấy Nhị ca đang gọi người nấu cháo cho Bối trại chủ, ta liền nhờ họ nấu nhiều thêm một ít cho tiện thể, chuẩn bị cho ngươi một phần.”
Yến Thanh Tiêu nắm tay, “Ngươi nói ta chỉ là ‘tiện thể’ mà thôi?”
Lăng Huyền Sương chen miệng vào nói: “Chí ít cũng chứng tỏ trong lòng nó thời thời khắc khắc nhớ ngươi đó sao?”
Lăng Huyền Thư mỉm cười, “Đại ca, huynh…”
“Huynh không nói.” Lăng Huyền Sương nháy nháy mắt, “Chỉ cần đệ tiếp tục giúp huynh, huynh gọi đệ là đại ca cũng được!”
Lăng Huyền Thư nói: “Đệ khó mà nhận.”
Yến Thanh Tiêu duỗi đũa ra ngắm nghía, “Ai cần hắn thời khắc ghi nhớ.”
“Em dâu, ” Lăng Huyền Sương nháy mắt nhìn hắn, ” Phi Vũ lâu các ngươi có một tuyệt chiêu, có phải gọi là ‘Nói một đằng làm một nẻo’?”
Lăng Huyền Dạ ở một bên nói: “Ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng thì rất thích ý, đại ca, nên phải gọi là ‘Khẩu thị tâm phi’ mới đúng.”
Yến Thanh Tiêu: “…”
Rượu và thức ăn được sắp xếp chỉnh tề, tất cả mọi người đều không khách khí bắt đầu ăn.
(Cảm giác một đám giang hồ toàn đi ăn chùa từ chỗ này qua chỗ khác hahaha)
Lăng Huyền Uyên hỏi phó dịch, biết được cháo nấu cho Bối Cẩn Du còn đang hâm nóng ở trong bếp, liền quyết định đưa cháo cho y xong mới quay lại dùng bữa.
Hắn mới đứng dậy, Bối Cẩn Du thế mà đi ra từ trong boong thuyền.
Lăng Huyền Uyên nhường ra chỗ ngồi cho y, “Tỉnh lúc nào?”
“Mới tỉnh, vốn không muốn tới, lại nghe nói các ngươi đều ở chỗ này, liền đến.” Bối Cẩn Du ngồi xuống nói.
Phó dịch nhanh chóng kê thêm một cái ghế, cũng nhanh chóng đi lấy cháo cho Bối Cẩn Du.
Liễu Nương cứ ăn một miếng xong là phải dừng lại nhìn Bối Cẩn Du vài lần, cuối cùng hết nhịn nổi nữa mới hỏi: “Bối trại chủ, không biết vì sao ngài bị thương?”
Bối Cẩn Du thả cái muôi đang múc cháo xuống, nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền Uyên, “Đáng ra là ngươi phải hỏi, tiếc rằng ta đây không có chờ được, ngươi xem, ngươi còn chưa quan tâm ta bằng Liễu hạp chủ.”
Lăng Huyền Uyên không nói, yên lặng đưa tay múc cháo rồi thổi.
Bối Cẩn Du cười mỉm, sau đó mới nói với Liễu Nương: “Năm xưa mới từ tiếp nhận trọng trách Cửu Ngõa liên hoàn trại trên tay tiên phụ, ta rất hăng hái làm vài vụ lớn, được các anh em tâng bốc khen ngợi, nên có phần không biết trời cao đất rộng. Có một lần ra tay, ta không chuẩn bị một cái gì cả, cứ tưởng rằng sẽ bắt vào tay, lại chẳng may gặp phải một vị cao thủ, không thể chiếm được nửa phần chỗ tốt từ trong tay đối phương không nói, trái lại chính mình còn bị hắn vỗ một chưởng vào ngực.”
Yến Thanh Tiêu nghe rất nhập thần, “Chỉ có mỗi một chưởng, không đến nỗi bị như hiện giờ chứ?”
Bối Cẩn Du cười khổ, “Một chưởng này lúc đó đã suýt nữa làm ta mất mạng, các anh em sau khi cướp được ra trở về trại, mời mười mấy đại phu luân phiên trị thương cho ta, tuy mạng ta cứu được trở về, nhưng lại không có ai có thể trị tận gốc vết thương này. Bọn họ nói chưởng lực tổn thương tâm mạch của ta, khiến mấy chỗ kinh mạch huyệt đạo xung quanh bị hao tổn, huyết dịch về trái tim bị nghẹt, hiện giờ chỉ phải dựa vào thuốc lưu thông máu mà chống đỡ, đợi đến ngày thuốc hết tác dụng với ta, giờ chết của ta cũng đến.”
Lăng Huyền Sương nghe xong thì sợ, “Có phải rất đau đúng không?”
“Nếu số lần đau nhiều hơn, ta cũng chẳng cảm thấy gian nan quá mức.” Bối Cẩn Du nói, “Mới đầu bị thì có mấy tháng chẳng thấy tái phát, ta còn tưởng là do mấy tên đại phu cố ý nói bệnh tình ta nặng để hù dọa, mà sau này mới biết bọn họ nói đều là sự thật. Từ mấy tháng một lần, đến gần như một tháng một lần, sau đó nửa tháng một lần, lại đến hiện tại mấy ngày một lần, cũng đã quen rồi.”
Lăng Huyền Uyên nhớ lại dáng vẻ của y khi vết thương tái phát, không khỏi nhăn mày lại. Hắn đưa cháo thổi gần nguội tới trước mặt Bối Cẩn Du, hỏi: “Là ai đả thương ngươi?”
“Ta không biết, ” Bối Cẩn Du múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, độ nóng vừa lúc, “Lúc đó trời đã tối đen, ta không thể nhìn rõ mặt hắn, chỉ nhớ rõ lúc ta bị hắn đánh một chưởng vào ngực, từng xé rách áo của hắn. Trên vai phải của hắn có một hình xăm, đáng tiếc xung quanh lúc đó trời quá tối, sự tình lại xảy ra trong chớp nhoáng, hình xăm là hình gì, ta không có cách nào xác định.”
Môi Liễu Nương run rẩy, “Thời gian đã qua lâu vậy, thật là khổ cho ngươi.”
Vạn Trung rên nhẹ một tiếng, nói: “Bối trại chủ, ngài chớ trách lời ta nói thẳng, ngài cũng làm ra việc hại người, hãy xem như bị quả báo đi!”
Mặt Lăng Huyền Uyên trầm trầm.
“Vạn phong chủ, ” Sắc mặt Lăng Huyền Thư cũng không quá tốt, “Bối trại chủ nợ ông đã được song phương thương nghị thỏa đáng, lấy hình thức ngân phiếu trả lại cho ông, ông còn không muốn lại truy nợ cũ?”
Lăng Huyền Sương vỗ đũa xuống bàn, “Cẩn Du vừa cùng Huyền Uyên thành thân, thì chính là người Ngự Kiếm sơn trang chúng ta, Ngự Kiếm sơn trang chúng ta không tính mấy đặc điểm khác, nhưng che chở là số một!”
“Ngươi… Các ngươi…” Vạn Trung bị bọn họ dồn chửi nói không ra lời.
Lăng Huyền Dạ nhảy ra làm người tốt, “Vạn phong chủ, ông đừng nghĩ quá nhiều, Liễu hạp chủ nói với Bối trại chủ cũng không giống ông suy nghĩ đâu nha.”
Vạn Trung đỏ mặt lên, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì hả? Không… Không đúng, ta không nghĩ vậy thì giống chỗ nào hả?”
Bởi vì ta đây sống trong phong nguyệt còn nhiều gấp mầy lần nhà ông! Lăng Huyền Dạ cười híp mắt nói: “Không bằng ông thử giải thích xem… Mẫu tính phát quang?” ( Bản năng của người mẹ phát quang)
Vạn Trung: “…”
Liễu Nương: “…”
Bối Cẩn Du: “…”
Liễu Nương nhìn Lăng Huyền Dạ một cái, lại nhìn Vạn Trung một cái, “Cho nên nếu có như thế thì giống nhau chỗ nào?”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa, ” Hách bang chủ giơ ly rượu lên, “Chúng ta nếu đã cùng nhau ngồi uống rượu một chỗ thì đừng lôi chuyện cũ ra mà tính toán, đến đến đến, uống xong chén này, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ!”
Mọi người dồn dập nâng chén hưởng ứng, Liễu Nương cùng Vạn Trung cũng chỉ đành xoay xoay đế chén.
Thiệu Dục Tân uống cạn rượu trong chén, để chén rượu xuống nói: “Nói đến mới nhớ, ta vẫn chỉ theo mấy vị bằng hữu gọi Hách bang chủ, cũng không biết đại danh Hách bang chủ là gì, khó tránh khỏi có chút thất lễ.”
Tay Hách bang chủ cứng đờ, không tự nhiên nói: “Không thất lễ, không thất lễ…”
“Đúng vậy, ” Tào Nghĩa nói, “Cùng ngươi quen biết cũng co mười mấy năm, ta còn không biết ngươi tên là gì.”
Hách bang chủ qua loa nói: “Thì ngươi cứ gọi ta như thường đi, tên gì chứ, không có gì quan trọng.”
“Nếu đã thế thì sao không cho mọi người cùng biết?” Lưu Chưởng Môn nói, “Lúc trước viết thiệp mời thì không biết đại danh nhà ngươi, ta còn vì thế hổ thẹn một phen.”
Mọi người ngươi một lời ta một lời dụ dỗ hắn nói, Hách bang chủ không chống đỡ được, rốt cục thỏa hiệp, “Ta nói, ta nói là được rồi. Ta tên… là…”
“Tên gì hả?” Vạn Trung thúc giục.
Âm thanh Hách bang chủ thấp xuống, “Ta tên… Hách Đại.”
Bữa cơm xuất hiện im lặng đáng sợ.
Lăng Huyền Sương là người đầu tiên đánh vỡ im lặng giải vây cho Hách bang chủ đã hơi xấu hổ, chân thành hỏi: “Thật sự rất lớn sao?”
Hách bang chủ: “…”
...