Nhanh chóng có người chuẩn bị gian phòng cho bọn họ, còn đưa tới không ít trà quả điểm tâm, cùng với một ít thuốc trị liệu ngoại thương rất hiệu quả.
Vạn Trung lo lắng cho Liễu Nương, đặc biệt mời thiếu nữ bố y vào trong phòng bôi thuốc cho nàng; Tào Nghĩa cùng Hách bang chủ thì đi trợ giúp Lưu Chưởng Môn. Yến Thanh Tiêu cầm thuốc muốn trở về phòng mình, lại bị Lăng Huyền Sương kéo lại.
Lăng Huyền Sương nhiệt tình nói: “Em dâu, ngươi bị thương ở trên tay, một người tự xử lý cũng khó, ngươi hãy ở ngay đây để chúng ta giúp ngươi làm xong rồi trở về nghỉ ngơi.”
“Không cần, tự ta làm được.” Yến Thanh Tiêu cố ý làm ra vẻ mặt hung tợn, “Hơn nữa ngươi đừng có gọi ta là em dâu, nếu không ta đây không biết sẽ…”
“Được rồi đừng nghịch, ” Lăng Huyền Thư cầm thuốc của hắn xuyên qua giữa hai người, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, “Ngồi xuống.”
Yến Thanh Tiêu hơi run, liếc mắt nhìn gò má Lăng Huyền Thư vẻ mắt bình tĩnh, bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời theo sát ngồi xuống.
Lăng Huyền Thư mở hộp nhỏ chứa thuốc mỡ ra, “Bị thương ở chỗ nào? Tới gần chút nữa.”
Yến Thanh Tiêu hơi do dự, nhưng vẫn đưa tay ra.
Lăng Huyền Thư ngẩng đầu nhìn Lăng Huyền Dạ còn đang ở một bên khác vội vàng ăn, “Huyền Dạ, ta bảo đệ tới gần chút nữa xem coi bị thương chỗ nào.”
Yến Thanh Tiêu: “…”
Lăng Huyền Dạ nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, “Đệ chỉ bị gai đâm hai lần, không sao cả.”
Yến Thanh Tiêu cảm giác mình sắp bị tức tới nổ tung, tay nắm thành quyền đập mạnh một cái trên bàn, đứng dậy bỏ đi.
Lăng Huyền Sương ngồi ở trên giường chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà nhìn Lăng Huyền Thư, “Tìm đường chết hả?”
Lăng Huyền Thư: “…”
Lăng Huyền Kỳ bi thảm ôm ấm nước gục xuống bàn, “Còn không mau đi?”
“Đi chỗ nào?” Lăng Huyền Thư giả ngu.
Lăng Huyền Dạ ở trên bàn chỉ trỏ, “Nhìn đây là cái gì, máu đó! Một quyền này của y đập xuống vết thương lại nứt, thuốc đang ở trên tay huynh đó, huynh theo đó mà làm.”
“Ba người các đệ đừng ầm ĩ, đều về phòng hết cho ta!” Lăng Huyền Sương nhìn về phía Lăng Huyền Uyên ở cạnh cửa sổ, “Ta cần phải cố gắng khuyên bảo Nhị ca các đệ một hồi.”
Lăng Huyền Dạ xách Lăng Huyền Kỳ lên, “Cần giúp huynh gọi Thiệu nguyên chủ lại đây không?”
Thân hình Lăng Huyền Sương hơi ngừng lại, “Nếu đệ có thể thành công cách ly đôi tuyết sư đó ra.”
Lăng Huyền Thư ở bên ngoài đi hai ba vòng, cuối cùng vẫn phải cầm thuốc mỡ tới phòng Yến Thanh Tiêu, mà Yến Thanh Tiêu đang ngồi trong phòng hong khô vết thương nhe răng trợn mắt.
Lăng Huyền Thư nhìn trên bàn đặt vài miếng bông dính máu, “Ngươi đang đợi vết thương tự nó khép lại?”
Yến Thanh Tiêu sợ hết hồn, suýt nữa té xuống từ trên ghế, “Tại sao ngươi không gõ cửa mà đã đi vào? Tại sao ngươi bước đi lại không phát ra tiếng? Ngươi vào phòng ta làm cái gì? Ngươi…”
“Đau lắm sao?” Lăng Huyền Thư kéo ghế lại ngồi vào bên cạnh hắn, “Sao không bôi thuốc?”
Yến Thanh Tiêu há miệng nửa ngày, nhưng lại không thể tiếp tục nói mấy lời lúc trước, chỉ quay đầu nói: “Ta có bôi thuốc, đang đợi thuốc mỡ khô.”
Lăng Huyền Thư nhớ lại lời thiếu nữ bố y tên Trân Châu khi đến từng nói, thuốc này mới vừa bôi lên thì sẽ rất đau, chỉ cần nhịn qua nửa canh giờ, thì sẽ không còn đau nữa. Gã đưa tay lấy cánh tay trắng nõn tinh tế của Yến Thanh Tiêu, nhìn kỹ miệng vết thương của hắn, “Không có Phó Nam ở bên cạnh hầu hạ, ngươi rất không quen?”
Yến Thanh Tiêu muốn rút tay trở về, lại lo lắng sẽ đụng phải vết thương, “Cũng còn tốt. Ngươi muốn làm gì?”
Lăng Huyền Thư tìm miếng vải bông sạch sẽ lau vết khô vết máu xung quanh miệng vết thương của hắn, lại dùng ngón tay dính chút thuốc mỡ trong hộp ra, “Bôi có hơi đau, hãy chịu một lát.”
“Không được!” Yến Thanh Tiêu lần này không thèm để ý có đụng tới vết thương trên tay hay không, lập tức muốn đưa tay rút về.
Lăng Huyền Thư đã sớm đoán ra hắn sẽ như vậy, nắm chặt lấy cánh tay của hắn, “Ta nhớ ra, ngươi rất sợ đau.”
Yến Thanh Tiêu vốn muốn dùng cánh tay còn lại đi ngăn cản bỗng dưng cứng đờ.
Lăng Huyền Thư nhân cơ hội bôi thuốc mỡ ở trên vết thương của hắn.
“Đau…” Canh tay Yến Thanh Tiêu không bị khống chế run lên, “Tên khốn kiếp nhà ngươi, ta đã rất vất vả chịu đau mà ngươi lại dùng cách này trả thù…”
Lăng Huyền Thư hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi trên vết thương của hắn.
Yến Thanh Tiêu nói được một nửa tự động im tiếng, cảm thấy cổ tay bị gã cầm hay mặt của mình, đều có phần nóng lên.
Thấy thuốc mỡ thấm tương đối, Lăng Huyền Thư cẩn thận giúp y quấn lại miệng vết thương, “Đến thời gian đổi thuốc thì ta sẽ giúp ngươi đổi, hai ngày này không được để cho vết thương đụng phải nước, có chuyện gì thì cứ gọi ta.”
“Ngươi không cần làm mấy chuyện này.” Yến Thanh Tiêu cúi thấp đầu nói.
Lăng Huyền Thư đứng lên đi ra phía ngoài, “Ra ngoài trợ giúp lẫn nhau là chuyện nên làm, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Yến Thanh Tiêu quay đầu lại nhìn bóng lưng Lăng Huyền Thư rời đi, nhất thời có hơi hoảng hốt.
Lăng Huyền Thư, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?
Mọi người nghỉ ngơi một hồi sau giờ ngọ thì ra ngoài, phát hiện Tiền viện đã triệt triệt để để thay đổi.
Tất cả hộp gỗ cùng cạm bẫy trong viện đều khôi phục lại như lúc đầu, trước cửa sổ các nơi đều dán chữ hỷ, giăng đèn kết hoa rất là náo nhiệt. Trong viện bày trí không ít bàn rượu, khách khứa ngồi đầy, âm thanh chúc mừng không ngừng.
Lăng Huyền Sương trố mắt ngoác mồm nhìn một vòng, than thở: “Trại chủ này chờ ngày hôm nay nhất định đã lâu đi.”
“Không ngờ Nhị ca sẽ là người thanh thân đầu tiên trong chúng ta, ” Lăng Huyền Dạ cười trên sự đau khổ của người khác, “Các ngươi nói xem nếu mà cha mẹ biết được chuyện hôm nay, bọn họ sẽ làm gì?”
Lăng Huyền Sương ai oán nhìn về phía Thiệu Dục Tân, chu mỏ nói: “Nhưng mà, ta vẫn cho rằng mình là người đầu tiên.”
Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Thiệu đại ca, tuyết sư đâu?”
“Sợ sẽ dọa người, khóa ở trong phòng rồi.” Thiệu Dục Tân vô tình hay cố ý nhìn Lăng Huyền Sương một chút.
Lăng Huyền Sương lập tức mặt mày hớn hở, “Nếu đã thế, buổi tối ngươi cũng đừng trở về quấy rối tiểu phu thê chúng nó, không bằng về phòng ta ngủ thế nào?”
Thiệu Dục Tân mỉm cười, “Có thể cân nhắc.”
Lăng Huyền Sương liều mạng khắc chế, mới không để cho mình nhảy lên hoan hô.
Nguyên Bảo đi tới, dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
Lăng Huyền Thư thấy gã muốn đi, hô gọi gã lại: “Không biết lúc trước trại chủ cho ngươi đi dò hỏi, có hỏi ra được gì không?”
“Ngài nói chính là chuyện giáo chủ Ẩm Huyết Giáo xông vào Cửu Ngõa liên hoàn trại chúng ta?” Nguyên Bảo nói, “Huynh đệ khắp nơi đang làm nhiệm vụ đều bị ta hỏi qua, không một ai gặp phải gia hỏa như vậy, có lẽ các ngươi đuổi nhầm hướng rồi.”
Lăng Huyền Thư thở dài, “Hỏa Phong quả là thần thông quảng đại, chỉ sợ chúng ta đã không đuổi kịp.”
Lăng Huyền Sương xua tay để Nguyên Bảo đi làm, “Hôm nay là ngày tốt, ngươi nghĩ mấy chuyện này làm cái gì? Ta nói cho các ngươi biết, để Huyền Uyên vượt qua nấc thang này cũng không dễ dàng, ta phải phí sức của chín trâu hai hổ mới khuyên động được nó, các ngươi lát nữa phải uống nhiều hơn hai chén với nó, đừng làm cho nó phát hiện vẻ mặt các ngươi khác thường a.”
Lăng Huyền Thư buồn cười nói: “Vẻ mặt khác thường nhất không phải là huynh sao?”
“Ta sau lúc đó quay trở về phòng đại ca, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nhị ca thì đi rồi, đại ca còn đang ngủ say như chết, không thấy phí lực gì cả.”
“…” Lăng Huyền Sương nghiêm túc nói, “Ta ở trong mơ cũng vì nó mà khuyên bảo.”
“Người đến!”
Nghe thấy một tiếng này, thì mọi người nhìn thấy Lăng Huyền Uyên cùng người trại chủ nọ đi ra, trên người đều mặc đại hồng bào.
Lăng Huyền Sương bật cười một cái, “Huyền Uyên sắp làm rách hết quần áo nhà người ta, xấu quá a!”
Lăng Huyền Dạ cũng không nhịn được cười, “Chuyện này… Đây là quần sam nữ nhân phải không?”
Có lẽ trại chủ cũng không ngờ mình sẽ chiếm được một vị áp trại phu nhân lớn thế này đi.” Lăng Huyền Kỳ nói, “Bộ dáng nhị ca quá buồn cười, chỉ sợ đệ phải cười cả đời.”
Lăng Huyền Thư nỗ lực khiến cho mình duy trì nghiêm túc, “Chỉ cần đệ ở trước mặt huynh ấy cười một lần, nói không chừng huynh ấy sẽ giết đệ.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hách bang chủ ngồi ở đối diện, đầy mặt đau đớn vô cùng, “Lăng Nhị thiếu ủy khúc cầu toàn như vậy, đều do chúng ta hết, đại ân đại đức cỡ này, chỉ sợ đời ta cũng không đáp hết.”
Tào Nghĩa đau khổ gật đầu, “Đúng thế, Lăng Nhị thiếu vì cứu chúng ta mà đưa ra hy sinh lớn như thế, không hổ là truyền nhân Ngự Kiếm sơn trang, trên dưới Tần môn ta đời này đều nguyện vì Ngự Kiếm sơn trang sai phái!”
Vạn Trung vỗ vỗ hắn, “Việc này tất nhiên bị Lăng Nhị thiếu coi như đại sỉ hàng đầu trong đời, sau khi chúng ta rời đi, ai cũng không được phép tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài nửa chữ, bằng không Vạn Trung ta sẽ là người đầu tiên cùng hắn sống mái!”
Lưu Chưởng Môn tự rót cho mình một chén rượu uống cạn, thâm trầm nói: “Việc này nguyên nhân bắt nguồn đều từ ta, ta xin lỗi Lăng Nhị thiếu!”
Yến Thanh Tiêu không nói gì nhướn mắt, đứng dậy muốn đổi chỗ ngồi.
Lăng Huyền Sương nhiệt tình vẫy tay với hắn, “Em dâu, bên này!” Sau đó lại đẩy Lăng Huyền Dạ bên cạnh Lăng Huyền Thư một cái, “Ngươi cách xa một tí, cho Tam tẩu ngồi!”
Con mắt Yến Thanh Tiêu nâng càng cao hơn, rất muốn trở về phòng ngủ.
Lăng Huyền Dạ lại ngăn cản đường đi của hắn, “Yến lâu chủ, hôm nay nói thế nào cũng là ngày đại hỉ Nhị ca ta, ngươi chớ vội đi, tốt xấu cũng uống chén rượu mừng, đến đến đến.” Gã nói xong, một đường kéo Yến Thanh Tiêu đến bên cạnh Lăng Huyền Thư, ấn y ngồi vào ghế.
Lăng Huyền Thư nhìn y, nhấc bầu rượu lên muốn rót rượu cho y, nhưng miệng bầu rượu vừa tới gần chén thì kéo trở về chén của mình, “Ngươi đang bị thương, hai ngày này vẫn không nên uống rượu.”
“Ngươi quản ta.” Yến Thanh Tiêu bỗng dưng hết muốn trở về, đoạt lấy bầu rượu đổ đầy chén của mình.
“Giờ lành đến!” Hỉ bà bắt đầu giục hai người bái đường.
Trại chủ một mặt vui mừng, nhìn qua tâm tình vô cùng tốt, “Phu nhân, xin mời.”
“Chờ đã, ” Lăng Huyền Uyên đen mặt lại, “Trước hết, ta còn có ba chuyện muốn ngươi trả lời thật cho ta biết, bằng không ta sẽ không thành thân với ngươi. “
Trại chủ nhíu mày, “Ngươi phải biết thả đám người các ngươi cùng điều kiện bồi thường giữa ta và ngươi để trao đổi, ngươi không nên yêu cầu nhiều hơn với ta. Nhưng hôm nay ta rất cao hứng, ngươi hãy nói cho nghe thử xem.”
Mọi người nín thở ngưng thần chờ nghe Lăng Huyền Uyên nói cái gì, theo trực giác mà đoán có lẽ là việc cực kỳ quan trọng.
Lăng Huyền Sương nắm lấy tay Thiệu Dục Tân, “Tâm trạng gả đệ đệ rất phức tạp a, ta hơi hồi hộp.”
Thiệu Dục Tân cúi đầu quét mắt nhìn tay bị hắn cầm, nắm ngược tay hắn vào, “Cũng không phải ngươi xuất giá, có gì mà phải hồi hộp.”
Lăng Huyền Sương cười muốn giấu cũng không giấu được, “Ngươi nói đúng, ta tốt hơn rồi.”
Liễu Nương nhìn chằm chằm trại chủ nói: “Khí độ như hắn mới có thể làm ra một phen đại nghiệp, thật là kỳ nhân!”
Vạn Trung nói: “Lăng Nhị thiếu muốn nói với vị kỳ nhân này cái gì?”
Tào Nghĩa nói: “Muốn phải vào lúc này nói ra, tất nhiên là chuyện cực kỳ quan trọng.”
“Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, ” Hách bang chủ nói, “Nói rồi!”
Lăng Huyền Uyên nhìn khuôn mặt có hơi tái nhợt trước mặt nhưng không mất vẻ thanh tú, nghiêm túc nói: “Cái thứ nhất, ngươi tên là gì?”
Trại chủ rất có mấy phần chờ mong: “…”
Mọi người cũng thế: “…”
Editor: “…”
Reader: “…”