Ngự Kiếm sơn trang ước chừng có vô số quê nhà, lúc trước hoàn toàn ước ao dòng dõi Lăng gia dồi dào, đặc biệt là Vương gia phú hộ Thành Tây, chỉ muốn sinh được con trai để kế thừa gia nghiệp, chẳng ngờ sinh mãi mà chỉ được bảy người con gái, khiến cho Vương lão gia buồn rầu bạc trắng đầu từ sớm.
Mà như tiêu chuẩn một đời của Lăng gia, lại có gia đại nghiệp đại, vì sao ba người vợ cũng chỉ sinh được năm con trai? Vấn đề này từng quấy nhiễu dân chúng ở xung quanh Ngự Kiếm sơn trang hồi lâu, đáng tiếc không có ai vì bọn họ giải thích nghi hoặc, đương nhiên cũng không có ai biết, chân tướng thật ra là Lăng Kha bị các con trai của lão dọa cho sợ rồi.
Nhớ năm đó Lăng Kha sinh được Lăng Huyền Sương, vui mừng đến hận không thể chiêu cáo khắp thiên hạ, nói lão có con trai. Nhưng cảm giác hạnh phúc sau khi Lăng Huyền Sương học chạy khắp nơi thì khô kiệt, bởi vì cùng lúc hắn học được biết đi biết chạy, cũng là lúc biết học lột sạch quần áo trên người. Thả rông chạy khắp nơi thì chẳng có gì đáng quan trọng, chỉ tiếc rằng Lăng Huyền Sương từ nhỏ rất khó để mắt, khi hắn không biết bao nhiêu lần chạy đến nhà hàng xóm, thân thể trần truồng chen vào lòng nam hài lớn hơn hắn 2 tuổi loạn hôn, trên mặt Lăng Kha rốt cuộc đã nhịn hết nổi.
Lão nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nguyên nhân có lẽ xuất phát từ trên người Lăng phu nhân dung mạo mỹ lệ, tính tình thì quá mức hào phóng, cho nên Lăng Kha làm ra quyết định cưới vợ bé.
Bà hai vào cửa, sang năm sinh ra Lăng Huyền Uyên. Nhóc con từ mới khi sinh ra, liền hiểu chuyện không biết bao nhiêu so với Lăng Huyền Sương, Lăng Kha lại tìm về cảm giác lúc trước, yêu thích không buông tay đối với Lăng Huyền Uyên. Mà khi lão phát hiện con trai cơ mặt cả ngày tê liệt không có cảm xúc đối với người cha luôn yêu chiều lấy lòng không thèm để ý, Lăng Kha khổ sở.
Cũng may đến lúc Lăng Huyền Thư xuất thế, Lăng Kha lại chạy đến chơi đùa, ngóng trông hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình. Lăng Huyền Thư quả nhiên không phụ kỳ vọng tha thiết của lão, nhìn ai cũng cười ha ha, dỗ cho Lăng Kha vô cùng cao hứng, ôm hắn khoe khoang với tất cả những ai gặp được trên đường. Người đi ngang qua nghe được khen không dứt miệng về Lăng Huyền Thư, trong lòng Lăng Kha vui vẻ ca hát, khi thấy dáng vẻ Lăng Huyền Thư chỉ vào bánh Hoa quế a a a a, không nói hai lời liền móc bạc. Hai con ngươi vốn còn đang nhìn chằm chằm Bánh hoa quế lập tức bị đồng bạc trắng thu hút, từ đây liền mặc cho cha hắn gọi thế nào cũng không theo.
Lăng Kha rút kinh nghiệm xương máu, lại cưới bà ba. Lăng Huyền Dạ lúc sinh ra đời, lão đã không còn những hưng phấn như trước kia nữa, trái lại còn thêm một vẻ lo âu. Sự thực chứng minh là lão đúng, thời điểm Lăng Huyền Dạ còn chưa đủ hai tuần, đã học được chỉ cười với mỗi người xinh đẹp, hoặc nếu ngươi ôm gã vào trong ngực thì ngươi vẫn có thể cảm giác được, gã đang không ngừng mà rình sờ bộ ngực cùng bắp đùi của ngươi.
Lăng Kha còn đang vì việc này dở khóc dở cười, lão lại nghênh đón Lăng Huyền Kỳ, Lăng Kha đem nhiệt tình còn sót lại cuối cùng hoàn toàn dành cho con trai thoạt đầu mới nhìn thì so với đám ca ca của cậu còn ngoan ngoãn hơn nhiều. Mỗi khi Lăng Huyền Kỳ có món đồ gì, Lăng Kha sẽ nhiệt tình cho hết, bởi vì những gì rơi vào tay Lăng Huyền Kỳ đều hỏng nát. Đợi đến khi Lăng Huyền Kỳ ba tuổi năm ấy suýt chút nữa đốt cho Ngự Kiếm sơn trang lụi tàn theo lửa, nhiệt tình của Lăng Kha triệt để biến sạch.
Rốt cuộc không thể không thừa nhận, vấn đề không phải xuất hiện ở trên người ba vị phu nhân mà là ở trên người Lăng Kha, cho nên không dám sinh con trai nữa.
Bị năm đứa con trai nhiều lần dằn vặt nhiều năm, khi Lăng Kha biết được mỗi một đứa con đều nhận được một tấm thiệp mời, còn muốn cùng đi xa nhà, thì lão hầu như đã không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to.
Gọi người chuẩn bị đầy đủ hết các loại đồ đạc, lại đặt mua năm phần quà cáp, năm huynh đệ mới mang theo đệ tử kiêm hạ nhân chuẩn bị ra ngoài.
Nói là hạ nhân, nhưng cũng là đệ tử Ngự Kiếm sơn trang, cô nhi từ nhỏ đã được thu vào Ngự Kiếm sơn trang, ngoại trừ tập võ thì còn phải học cách chăm sóc năm vị thiếu gia. Năm người đều mang theo bên mình hai tên đệ tử để tiện chăm sóc, vốn cũng có tên có tuổi, sau đó thì bị Lăng Huyền Sương gạt bỏ, nói đã đi theo bên cạnh mình, dù sao cũng phải lấy cái tên vừa nghe liền biết người bên cạnh mình, cho nên mới có Lăng Tiểu Vụ.
Nối tiếp lại có Lăng Tiểu Tuyết, cùng Lăng Tiểu Vụ chăm sóc Lăng Huyền Sương; đi theo bên cạnh Lăng Huyền Uyên, Lăng Huyền Sương phân biệt gọi là Lăng Tiểu Phong cùng Lăng Tiểu Vũ; đi theo Lăng Huyền Thư thì là Lăng Tiểu Lâm cùng Lăng Tiểu Lộ; đến Lăng Huyền Dạ, Lăng Huyền Sương phải bỏ ra hai ngày mới nghĩ ra cái tên Lăng Tiểu Lôi cùng Lăng Tiểu Điện; lại bỏ ra một đống thời gian thật lớn để suy nghĩ đặt tên hạ nhân cho Lăng Huyền Kỳ dùng, nhưng hắn không nghĩ ra. Hắn vung tay lên ban tên cho Lăng Tiểu Miêu Lăng Tiểu Cẩu, hạ nhân nhìn Lăng Huyền Kỳ như muốn khóc thét, Lăng Huyền Kỳ cũng cảm thấy nếu xuất ngoại gọi ra cái tên này thì mình sẽ càng mất mặt, lập tức phủ quyết.
Hắn lại hỏi Lăng Huyền Kỳ: “Không thì gọi Lăng Tiểu Thiên Lăng Tiểu Khí(1) thế nào?”
(1) Có nghĩa là hẹp hòi.
Lăng Huyền Kỳ lẩm bẩm, “Hẹp hòi nên dành cho Tam ca chứ?”
Lăng Huyền Thư nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, “Vậy gọi Lăng Tiểu Âm Lăng Tiểu Tình đi.”
Lăng Huyền Sương đang muốn mở miệng, Lăng Tiểu Âm Lăng Tiểu Tình đang chờ lĩnh tên đã cao giọng nhìn Tam Thiếu gia nói cám ơn.
Sáng sớm sau hai ngày nhận được thiệp mời, năm huynh đệ mang theo hạ nhân cùng một đội đệ tử ra ngoài.
Lăng phu nhân nhìn Lăng Huyền Sương còn đang ngáp ngủ, một câu cũng không thèm nói với hắn, chỉ khoát tay áo một cái ra hiệu cho Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ dìu hắn lên xe ngựa.
Bà hai cùng bà ba thì đều có chút không nỡ nhìn con trai của mình, dặn dò từng người, chỉ riêng giọng của bà ba vang dội nhất, một lúc nói Lăng Huyền Dạ không được vào thanh lâu, một lúc nói Lăng Huyền Kỳ không được phép gặp rắc rối.
Lăng Kha hiếm khi mặt đỏ lừ lừ, nói với mấy con trai: “Không phải vội vã trở về, đi chơi khắp nơi, chơi càng lâu càng tốt.”
Năm huynh đệ vẫy tay tạm biệt cha mẹ, muốn cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, muốn ngồi xe thì ngồi xe, dần dần đi xa.
Trước cửa Ngự Kiếm sơn trang một đống đệ tử rưng rưng đưa tiễn, nghĩ thầm không phải cùng Đại thiếu gia ra ngoài, lại nghe hắn gọi mấy tên Tiểu Hoa Tiểu Thảo Tiểu Thụ Tiểu Sa, thật sự đã quá may mắn.
Nói tới vị Lưu chưởng môn này, danh cũng xứng với lão tiền bối đức cao vọng trọng. Ngự Kiếm sơn trang nhằm phía Tây Nam mà đi, có tòa núi gọi là Túy Tiên sơn, trên núi có một môn phái tên là Túy Tiên phái, hai mươi mấy năm trước, tên Túy Tiên phái đã từng nổi như cồn ở trên giang hồ, mà vị Lưu chưởng môn này, chính là chưởng môn Túy Tiên phái. Lưu chưởng môn ở trên giang hồ kiếm đủ danh dự, tự dưng có một ngày lấy một người vợ xinh đẹp, từ đó trở đi càng ngày càng ít đi lại ở trên giang hồ. Đã nhiều năm như vậy, danh tiếng thế hệ trước dần dần bị nhân tài mới xuất hiện thay thế, Lưu chưởng môn vào lúc này rộng rãi mời những nhân vật có máu mặt tham gia tiệc mừng con trai độc nhất của ông, đoán chừng là ông có ý định để vị con trai độc nhất này lộ mặt ở trước mặt mọi người. Cũng có lời đồn nói, Lưu chưởng môn dựa vào cơ hội tiệc mừng lần này, muốn đem chức chưởng môn truyền cho con trai bảo bối của ông.
Nằm ở trong xe đắp chăn ngủ, bởi vì Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ thẳng thừng không cho hắn cởi sạch ngủ ở trên xe, Lăng Huyền Sương cảm thấy ngủ kiểu này vô cùng không thoải mái. Gần như tỉnh táo, Lăng Huyền Sương ngồi ở trong xe ngựa thích ý ăn quả vải Lăng Tiểu Tuyết đã bóc tốt cho hắn, ló nửa đầu gọi Lăng Huyền Thư đang đi đằng trước, Lăng Tiểu Vụ vén rèm cho hắn.
Lăng Huyền Thư chậm lại tốc độ đi ở bên cạnh xe ngựa của hắn, liếc mắt nhìn vào trong xe, đồ ăn ngon quả thật không ít.
Lăng Huyền Sương liếm liếm môi, “Đây là tiền hoa của ta tự mình mua.”
Với việc hắn tự giác, Lăng Huyền Thư biểu thị rất hài lòng, “Chuyện gì?”
“Vừa nãy ta nghe Tiểu Tuyết cùng Tiểu Vụ nói, Lưu chưởng môn ngoại trừ cho con trai của ông ta lấy vợ, còn muốn cho con trai của ông ta kế nhiệm chức chưởng môn, ” Lăng Huyền Sương tốt tính lấy một quả vải còn chưa bóc vỏ ở trên bàn đưa ra, “Có việc này hả?”
Lăng Huyền Thư khoát tay ra hiệu không muốn, “Đây là chuyện trên giang hồ, tại sao không hỏi Nhị ca mà lại hỏi đệ?”
Lăng Huyền Sương thu quả vải về, “Bởi vì ta muốn hỏi đệ thử xem, nếu con trai Lưu chưởng môn còn phải kế nhiệm chưởng môn, thì phải chuẩn bị lễ vật khác để chúc mừng hắn kế nhiệm hay không.”
“…” Lăng Huyền Thư cau mày, “Nếu trên thiệp mời của ông ta viết thêm chuyện kế nhiệm, thì nói cái gì đệ cũng sẽ không tới, cũng sẽ không để cho các ngươi tới.” Nghĩa bóng là nếu ông ta không viết, thì đừng trách hắn giả ngu.
Lăng Huyền Sương chép miệng, ra hiệu cho Lăng Tiểu Tuyết ăn đủ rồi, “Nghĩ thoáng tí đi, tiền tài chính là vật ngoài thân.”
“…” Lăng Huyền Thư cưỡi ngựa về phía trước, cắn răng nói, “Đệ nghĩ mãi không ra.”
“Chờ đã, ta còn chưa hỏi xong!” Lăng Huyền Sương đưa tay ra ngoài xe ngựa vẫy a vẫy.
Lăng Huyền Dạ cưỡi ngựa chạy đến, “Đại ca muốn hỏi gì?”
Lăng Huyền Sương thu tay về, “Chỉ hỏi để biết tên Lưu chưởng môn gọi là gì, vẫn chưa từng nghe các ngươi nói đến, chỉ toàn gọi Lưu chưởng môn Lưu chưởng môn.”
“Đệ cũng không rõ lắm, để đệ thử đi hỏi Nhị ca cho huynh.” Lăng Huyền Dạ Nói xong chạy đằng trước quay một vòng rồi lại trở về, trên mặt có chút nhẫn không nổi.
Lăng Huyền Sương hiếu kỳ, “Tên gì?”
Lăng Huyền Dạ muốn cười lại cố nhịn, “Lưu chưởng môn.”
“Ta biết ông ta là Lưu chưởng môn, ” Lăng Huyền Sương nhướn mắt, “Ông ta không có tên sao?”
“Họ Lưu, tên Chưởng Môn.”
Lăng Huyền Sương: “…”
...
__________________
Lăng Tiểu Tuyết
Lăng Tiểu Vụ
Lăng Tiểu Phong
Lăng Tiểu Vũ
Lăng Tiểu Lâm
Lăng Tiểu Lộ
Lăng Tiểu Lôi
Lăng Tiểu Điện
Lăng Tiểu Âm
Lăng Tiểu Tình