Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 14: Tuyết sư

Lăng Huyền Thư bước chân muốn đi, “Nếu Yến lâu chủ không có chuyện gì, vậy ta đi trước.”

“Chờ đã!” Yến Thanh Tiêu muốn nói gì đó, nhìn thấy đám người Lăng Tiểu Lâm đứng ở một bên, xoay người sải bước qua một chiếc cầu nhỏ của tòa thủy lâu khác, “Ngươi đi theo ta.”

Lăng Huyền Thư lại đi phía khác.

Lăng Tiểu Tình nghi ngờ nói: “Không phải Yến lâu chủ bảo Tam Thiếu gia đi với hắn hay sao?”

Lăng Tiểu Lộ thâm trầm than thở: “Tam Thiếu gia xưa nay không phải là người ngươi bảo đi thì nhất định sẽ đi theo a.”

Yến Thanh Tiêu đi được một đoạn vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, quay đầu lại nhìn, thì chỉ nhìn thấy mảnh tay áo Lăng Huyền Thư biến mất sau khúc quanh, liền lên cơn giận dữ, vận khinh công đuổi theo.

“Không phải ta đã bảo ngươi…” Người Yến Thanh Tiêu vẫn còn ở giữa không trung, đang muốn quát mắng Lăng Huyền Thư, mà quên bản thân bệnh nặng mới khỏi, chân khí bất ổn, sơ ý một cái ngã từ trên xuống.

Lăng Huyền Thư ngẩng đầu nhìn bóng đen đang sắp rơi xuống, bình tĩnh lui về phía sau một bước.

Yến Thanh Tiêu lảo đảo rơi xuống đất, nhào tới trước mặt Lăng Huyền Thư, nắm lấy cánh tay của hắn mới miễn cưỡng đứng vững. Điều này làm cho hỏa khí trong người hắn càng tăng lên, đẩy Lăng Huyền Thư ra đứng thẳng người nói: “Ngươi trốn cái gì hả, không biết đỡ một cái hay sao?”

Lăng Huyền Thư kéo kéo ống tay áo bị  y làm ra nhăn nheo, “Không phải ngươi đã nói ta phải đi đường vòng qua ngươi hay sao?”

“…” Yến Thanh Tiêu nắm chặt tay, “Bảo ngươi đi theo sao ngươi không đi?”

Lăng Huyền Thư vẫn nói câu trên, “Ngươi nói ta phải đi đường vòng qua ngươi.”

Yến Thanh Tiêu sắp bị hắn làm tức chết, “Ngươi chỉ nghe một câu này, còn cái khác thì không cần nghe đúng không?”

“Cũng không phải ta rất muốn nghe một câu này, ” Lăng Huyền Thư nhìn qua hai bên, thấy cách đó không xa có ghế tựa dài, liền đi tới ngồi xuống, “Thế nhưng ta cảm thấy ngươi nói câu này rất đúng, ta đi đường vòng qua ngươi, ít ra tâm tình cũng khá hơn một chút.”

Yến Thanh Tiêu không muốn nói chuyện này với hắn tiếp, ngồi vào một chiếc ghế khác, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Nếu ta đã ngồi xuống, không phải nói rõ đang chờ ngươi hỏi đó sao?” Lăng Huyền Thư nói, “Có chuyện gì nói mau đi, ta còn muốn đi dạo xung quanh.”


Yến Thanh Tiêu hận đến nghiến răng, “Ba năm trước ngươi nói chuyện cũng không đáng ghét như giờ.”

Lăng Huyền Thư cười, “Ngươi thật sự cảm thấy ba năm trước ta không làm cho ngươi ghét sao?”

“Ta… Ngươi…” Yến Thanh Tiêu đổi vẻ mặt khác, “Đương nhiên vẫn rất đáng ghét!”

Lăng Huyền Thư thờ ơ nhún nhún vai, “Nói chính sự đi.”

Yến Thanh Tiêu hít vài hơi, “Ta nghe Phó Nam nói ngày đó ta rơi xuống nước xong là ngươi cứu ta, ta biết chắc chắn ngươi đang cứu người khác rơi xuống nước thì tình cờ túm được ta, nếu không thì ngươi cũng chẳng tốt bụng đến vậy. Bất kể thế nào, ta đã nợ ngươi một mạng, đa tạ. Chuyện đi đường vòng…cũng không phải làm…”

“Ta…”

Lăng Huyền Thư mới vừa mở miệng, Yến Thanh Tiêu cắt ngang lời hắn, “Chỉ mỗi khi gặp phải ta thì không phải đi đường vòng nữa, chứ không có ý giữa ta và ngươi liền thành bạn tốt, ngươi hiểu chưa?”

Lăng Huyền Thư khẽ cười một tiếng, “Xác thực trên đời này ngẫu nhiên rất nhiều, ví như ba năm trước ngươi rơi vào cơ quan, trùng hợp bị ta gặp được. Tiếng cảm ơn này của Yến lâu chủ, ta đã chờ ba năm, cho đến hôm nay mới xem như nghe được, mà ta làm sao dám trèo cao cùng Yến lâu chủ làm bạn?”

Yến Thanh Tiêu cố gắng đè xuống cơn tức giận không bao lâu lại dấy lên, “Chuyện ba năm trước, ngươi nghĩ ta phải nói cám ơn với ngươi?”

Lăng Huyền Thư lắc đầu, đứng lên, “Chuyện đã qua thì cho qua, ngươi không muốn nhắc tới, thì hãy quên đi.”

“Còn không phải do ngươi nhắc tới trước!” Yến Thanh Tiêu cũng đi theo, rất muốn đá hắn mấy cái cho hả giận, “Hơn nữa, nếu như ta không nghĩ sai, ngươi... Ngươi... Ngươi đang vì chuyện ba năm trước mà giận ta?”

Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, “Xác thực rất tức giận, nhưng giờ đã hết.”

“Ngươi có tư cách gì mà tức giận?” Yến Thanh Tiêu hai mắt ửng hồng, “Người chịu thiệt là ta, ngươi có tư cách gì mà tức giận!”

Lăng Huyền Thư vỗ xuống bờ vai của y, “Nên ta mới nói giờ đã hết rồi đó sao, ngươi cũng đừng tức giận, ngươi đại độ như vậy, tại sao mới chỉ ăn chút thiệt thòi nhỏ mà ghi hận ta tới ba năm hả, ngươi nói xem?” Nói xong, tiếp tục đi tới phía trước.

Yến Thanh Tiêu đứng tại chỗ giơ chân, “Lăng Huyền Thư, ngươi giỡn mặt ta!”

Lăng Huyền Sương ở trước phòng luyện công của Thiệu Dục Tân đi qua đi lại, “Đã sắp đến buổi trưa, tại sao hắn vẫn chưa ra?”

“Chắc là giải độc còn khó hơn trong tưởng tượng, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Thiệu nguyên chủ hao tổn tâm thần cũng phải ít nhiều.”

Lăng Huyền Sương lo lắng nói: “Vậy hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không đâu, ” Lăng Huyền Kỳ cầm mứt hoa quả ngồi ăn ở một bên, “Nhìn qua Thiệu nguyên chủ thì có nội lực rất dồi dào.”

“Đúng, ngươi nói đúng.” Lăng Huyền Sương cũng cầm một miếng mứt hoa quả ăn, “Nếu không nhìn rõ hắn rất ghê gớm, sao ta sẽ chủ động xuất kích?”

Lăng Huyền Dạ khinh bỉ mà liếc mắt nhìn hắn, “Huynh làm sao nhìn ra nội lực sâu cạn là gì, chỉ coi trọng người ta có khuôn mặt đẹp mà thôi.”

“Đi sang một bên!” Lăng Huyền Sương nghiêm nghị thuyết giáo, “Đối với ca phu tương lai phải có lễ phép!” ( Anh chồng~~)

“...” Lăng Huyền Dạ sâu sắc cúi đầu trong ánh mắt quỷ dị của xung quanh.

Cửa phòng luyện công cuối cùng đã được mở ra từ bên trong, Lưu Chưởng Môn cùng Thiệu Dục Tân từ trong đi ra.

Lưu Chưởng Môn ôm quyền cúi chào với Thiệu Dục Tân, “Đa tạ ân cứu mạng của Thiệu nguyên chủ.”

Thiệu Dục Tân khoát tay áo một cái, sắc mặt có hơi uể oải.

Lăng Huyền Sương xông lại đẩy Lưu Chưởng Môn qua một bên, tha thiết nói với Thiệu Dục Tân: “Sao rồi, có phải rất mệt đúng không?”

“Có hơi mệt.” Thiệu Dục Tân nói với mọi người, “Các vị xin lỗi, giải độc cần thời gian cùng nội lực nhiều hơn so với ta dự đoán, ta không thể liên tục giải độc cho người khác, cần phải nghỉ ngơi, người kế tiếp liền để sau bữa tối đi.”

Tất cả mọi người đều nói không vội, lấy thân thể hắn làm trọng, khuyên hắn mau mau đi nghỉ ngơi.

Lăng Huyền Sương chớp mắt một cái, đỡ lấy hắn nói: “Ta đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi.”

Thiệu Dục Tân vừa như cười mà không phải cười, “Vậy thì làm phiền.”

Lăng Huyền Sương hân hoan vui mừng đỡ Thiệu Dục Tân trở về tiểu lâu của hắn, đưa về gian phòng của hắn, chờ hắn ngồi xong mới quan sát phòng ngủ.

Phòng ngủ được chia trong ngoài, bên trong bày trí giường ngủ, gian ngoài là thư phòng. Trang trí trong phòng khá đơn giản, ngoại trừ mấy vật dụng cần thiết ra, đồ dùng để trang trí rất ít, nhưng Lăng Huyền Sương nhìn ra được, những thứ này đều có giá trị không nhỏ.

Lăng Huyền Sương xoay quanh đủ rồi, mới ngồi cách bàn đối diện Thiệu Dục Tân, “Thiệu nguyên chủ, ta thấy Lạc Trần Nguyên này của ngươi rất là giàu có nha.”

“Ở đây cũng chỉ có một ít dược liệu đáng giá, khăn thêu gấm vóc được một ít phú hộ yêu thích, chúng ta cũng chỉ dựa vào cái này để kiếm cơm ăn, ” Thiệu Dục Tân mỉm cười nói, “Thì sao so được gia nghiệp khổng lồ của Ngự Kiếm sơn trang?”

Lớn lên rất được, có địa vị, của cải dày, quan trọng nhất chính là làm người biết điều nội liễu không hề che dấu! Lăng Huyền Sương càng thích hắn hơn, nói: “Vừa nãy ngươi ở dưới lầu dặn dò đệ tử đưa hai phần ngọ thiện đến phòng ngươi, là có phần ta phải không?”

Thiệu Dục Tân nói: “Chẳng lẽ mình ta ăn hai phần, để ngươi nhìn?”

Lăng Huyền Sương liều mạng nhẫn nhịn kích động muốn cười to, “Ngươi đúng là người tinh tế.”

Ngọ thiện nhanh chóng được người đưa tới, tuy không phải món ăn chua ngọt Lăng Huyền Sương thích, thế nhưng bày trí đẹp đẽ, mùi thơm mê người, đủ gây vị giác cho hắn. Đương nhiên, khác biệt quan trọng nhất đó là người cùng hắn dùng bữa này.

Thiệu Dục Tân thấy hắn ăn ngon miệng, lại gắp một miếng xương sườn vào trong chén của hắn, “Khẩu vị của ngươi không tệ, ăn nhiều một chút.”

Còn rất biết săn sóc! Nội tâm Lăng Huyền Sương cảm động rơi lệ nhưng vẻ mặt vẫn không quên mỉm cười, “Là thức ăn nơi này của ngươi làm quá ngon.”

“Ngươi muốn ăn cái gì thì nói cho ta, ta sẽ bảo bọn họ…” Thiệu Dục Tân mới nói một nửa thì dừng, rồi nói tiếp, “Hôm qua chỉ lo nói chính sự, chưa kịp giới thiệu cho ngươi hai đồng bạn tốt nhất của ta, đúng lúc chúng nó đến đây, ta giới thiệu cho ngươi biết.”

Lăng Huyền Sương nhìn ra phía cửa, không thấy có người nào, mờ mịt nháy mắt, “Là ai?”

Thiệu Dục Tân nói: “Đến rồi.”

Hai con sư tử toàn thân trắng như tuyết, một trước một sau từ bên ngoài đi vào, kiêu ngạo bước chân đến chỗ Thiệu Dục Tân ngồi.

Tóc gáy toàn thân Lăng Huyền Sương dựng thẳng, cẩn thận đứng lên, xoay người chạy vào trong giường Thiệu Dục Tân, ngay cả giầy cũng không cởi liền nhảy lên giường hắn.

Thiệu Dục Tân quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn kéo chăn trốn ở góc giường, nói xin lỗi: “Xin lỗi, ta nên nói cho ngươi biết trước, nhưng mà chúng nó sẽ không hại người, nên ngươi đừng sợ.”


“Không… Không phải…” Lăng Huyền Sương run giọng nói, “Ta…”

Thiệu Dục Tân đứng dậy đến gần Lăng Huyền Sương, thử động viên hắn.

Nhưng hắn hơi động, Bạch sư cũng động theo.

“Đừng tới đây!” Lăng Huyền Sương lần này thật sự rơi nước mắt, “Bảo chúng nó cách xa ta một chút!”

“Được được được, ” Thiệu Dục Tân đi ra một chút, đem Bạch sư đi qua một bên, “Chúng nó đã đi xa, ngươi đừng sợ.”

Tên này chỗ nào cũng tốt, mà sao cứ thích chơi thứ này? Lăng Huyền Sương toàn thân run rẩy, oan ức nghẹn ngào, “Hôm qua ta suýt chút nữa bị chúng nó hù chết, nào có ai dùng sư tử thật trấn trạch hả?”

“…” Thiệu Dục Tân lúng túng nói, “Không phải chúng nó đến đó trấn trạch, chỉ thích tắm nắng ở trên đó.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Thiệu Dục Tân nói: “Chúng nó được ta mua về từ một thương hộ ở năm năm trước khi đi ngoại vực làm việc, là Tuyết sư cực kỳ quý giá. Khi đó chúng nó đều là con non, người gặp qua đều thích.”

Lăng Huyền Sương yên lặng nghĩ trong lòng, nhưng ta không thích!

Thiệu Dục Tân chỉ vào con Hùng sư, “Nó tên Kim Qua, ” lại chỉ vào con Thư sư, “Nó tên Thiết Mác, chúng nó rất biết điều.”

Lăng Huyền Sương nỗ lực nghe lời hắn nói, hít mũi nói: “Tại sao… Lấy tên có sát khí thế hả?”

“À vì chúng nó đánh nhau rất lợi hại.” Thiệu Dục Tân xoa xoa đầu Kim Qua, trong giọng nói hàm chứa tự hào.

Lăng Huyền Sương rốt cục đã hết khống chế, oa một tiếng khóc lên, “Huyền Uyên cứu ta!”

Thiệu Dục Tân không biết làm sao, “Không có mệnh lệnh của ta, chúng nó sẽ không tùy tiện hại người, ôn thuần không khác gì mèo.”

“… Mèo? Ngươi nói mèo?” Lăng Huyền Sương khóc càng to tiếng hơn, “Huyền Thư Huyền Dạ Huyền Kỳ cứu ta!”

Thiệu Dục Tân: “…”