Lăng Huyền Dạ nỗ lực đứng vững trong cơn dao động, trợn mắt ngoác mồm mà nhìn hướng Yến Thanh Tiêu té xuống, “Sớm biết thế, ta nhất định sẽ không buông tay, Yến lâu chủ có làm quỷ thì đừng tới tìm ta…”
Bên cạnh thình lình xẹt qua một cái bóng, Lăng Huyền Dạ nhìn kỹ, thì ra đó là Lăng Huyền Thư lao xuống hướng Yến Thanh Tiêu rơi xuống nước. Gã đang muốn cảm thán hai câu, liền nghe Lăng Huyền Uyên cả giận nói: “Còn đứng đờ ra làm gì, bỏ thuyền!”
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ mạnh tiếng la hét rơi xuống nước không dứt bên tai, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Lăng Huyền Uyên thật vất vả bảo đám người Lăng Tiểu Phong thả thuyền nhỏ để trốn, để Lăng Huyền Sương ổn định xong, rồi dặn dò bọn họ phải bảo vệ hắn cho tốt, còn mình thì gọi Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ chuẩn bị nhảy qua thuyền cướp đánh giặc.
Lăng Huyền Sương có hơi lo lắng cho bọn họ, nhưng người rơi xuống nước bốn phía đang muốn tranh cướp con thuyền nhỏ hắn ngồi cũng không phải số ít, thuyền nhỏ dưới tác động cướp đến cướp đi của đám người cho nên bất cứ lúc nào cũng trong tình trạng muốn lật, nếu không phải có Lăng Tiểu Tuyết Lăng Tiểu Vụ cùng người Ngự Kiếm sơn trang che chở, chỉ sợ hắn đã sớm rơi xuống nước. Đây là lần đầu tiên Lăng Huyền Sương sợ hãi khi ra ngoài tới nay, lúc không chuyện thì những chưởng môn cùng đệ tử mấy môn phái này đều cung cung kính kính với mình; đến khi liên quan tới tính mạng, tốc độ những người này trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, mỗi người ở đây đều hận không thể lập lức kéo thẳng Lăng Huyền Sương xuống thuyền, chiếm thuyền cứu mạng làm của riêng.
Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ Lăng Huyền Kỳ còn chưa kịp nhảy qua thuyền cướp đánh nhau, thì bắt gặp đám cướp nhảy gần hết xuống nước, trong tích tắc đã nhảy hơn hai mươi người, trên thuyền chỉ còn lại năm, sáu người.
Lăng Huyền Dạ tung người một cái thoát khỏi mặt nước, rơi xuống boong thuyền của thuyền cướp.
Trên boong thuyền, người cách hắn gần nhất kinh ngạc một cái, lập tức túm được mộc côn to bằng nắm tay nhắm đánh thẳng vào người gã, lại bị Lăng Huyền Dạ đá cho một cái bay ra ngoài.
Hai tên bên cạnh thấy thế ngẩn người, kêu gọi xông lên.
Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Kỳ cũng nhảy lên thuyền, dễ dàng đánh gục hai tên.
Đám người thấy tình thế không ổn, hai mắt nhìn lẫn nhau, sau đó cùng nhảy xuống sông.
Lăng Huyền Kỳ không rõ, “Bọn chúng có ý gì?”
Lăng Huyền Dạ suy nghĩ một chút, chợt nói: “Ta đã hiểu, bọn chúng vì vật đáng tiền mà đến, mà những thứ này đều nặng, một khi nổ hủy thuyền, Kim Ngân châu báu đều sẽ chìm xuống, bọn chúng nhảy vào trong nước kiếm bảo bối đi.”
“Vốn định giữ mấy người ở đây tiếp ứng, chờ đồng bọn kiếm được thì kéo bọn họ lên thuyền rồi rời đi, nhưng giờ vì biết không đánh lại được chúng ta cho nên từ bỏ.” Lăng Huyền Kỳ tiếp tục nói nối tiếp lời y, “Đám người này thật đúng là, chỉ biết Kim Ngân châu báu, cho nên nổ thuyền, vậy còn ngân phiếu thì sao?”
Lăng Huyền Dạ vỗ đầu cậu ta, “Ngân phiếu đa số là gia đình giàu có mới dùng đến, đại thể bên trên mặt tiền trang đều được đóng dấu, bọn chúng nếu muốn cướp đi thưởng hoa, là sợ người khác không tìm được bọn họ hay sao?”
(*) tiền trang, tiền in dấu của gia đình giàu có, ví dụ như triều đình (**) thưởng hoa, đi chơi gái ^^.
Lăng Huyền Uyên nói: “Trước tiên không nói mấy cái này, cứu người quan trọng hơn.”
Lăng Huyền Thư vào nước xong nhanh chóng tìm được Yến Thanh Tiêu đang liều mạng giãy dụa rồi không ngừng chìm xuống, liền bơi qua chỗ y, một tay nắm eo y sau đó kéo y bơi lên.
Ai biết Yến Thanh Tiêu tự dưng giống con bạch tuộc dùng cả tay chân cuốn lấy hắn, chỉ lo đồ vật y thật vất vả túm được bỏ chạy. Y muốn mở miệng cầu cứu, muốn hô hấp, miệng không tự chủ được cũng mở ra, cũng chỉ có dòng nước tiến quân thần tốc vào miệng, chẳng còn cơ hội cầu cứu cùng hô hấp.
Phát hiện mình cùng y đang dần chìm xuống, mà y vẫn túm chặt hai tay vào người mình, trong lòng Lăng Huyền Thư thầm kêu không ổn, thử mấy lần cũng không tách ra được, mắt thấy tình trạng Yến Thanh Tiêu càng ngày càng yếu, đành phải dùng sức điều nội lực đánh văng y ra một chút.
Yến Thanh Tiêu chịu nội lực của hắn thoáng văng ra, chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu không ngớt, ý thức cũng đang cách xa mình, muốn giơ tay đi bắt lần nữa, nhưng thân thể đã không tiếp tục nghe theo y sai khiến.
Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này?
Trong đầu xẹt qua suy nghĩ này, y mơ hồ cảm giác được có người đã ôm lấy mình, sau đó, liền mất đi tri giác.
Sông tuy rằng không chảy xiết, nhưng đủ để làm chết những ai bơi kém, tử thương hiện giờ không tính là nhẹ.
“Nhị ca, ” Lăng Huyền Dạ đi tới bên cạnh Lăng Huyền Uyên vẫn đứng ở mép thuyền không di chuyển một bước, “Đang nhìn cái gì?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Những kẻ nhảy sông tìm bảo, một kẻ cũng không ngoi lên.”
“Chết đuối hết là tốt nhất.” Lăng Huyền Dạ nói, “Mọi người cứu lên gần đủ rồi, nhưng mà…”
Lăng Huyền Uyên nhìn y, “Nhưng mà cái gì?”
Lăng Huyền Dạ có chút lo lắng nói: “Nhưng vẫn không gặp Tam ca.”
“Huyền Thư bơi rất được, sẽ không có chuyện, ngươi hãy sai người…” Lăng Huyền Uyên mới nói một nửa, liền nghe cách đó không xa truyền đến tiếng vang, quay đầu nhìn lại, chính là Lăng Huyền Thư ôm Yến Thanh Tiêu nổi lên mặt nước.
“Tam ca!” Lăng Huyền Dạ vui vẻ nói, “Ta còn đang lo lắng cho huynh, may mà huynh không có chuyện gì!”
Lăng Huyền Thư vòng lấy eo Yến Thanh Tiêu vận công từ trong nước nhảy lên boong thuyền, để thân thể của y nằm ngang, song chưởng truyền theo nội kình đè trên lồng ngực của y.
Lăng Huyền Dạ ho khan hai tiếng, “Yến lâu chủ sẽ không…”
“Khụ…” Yến Thanh Tiêu đột nhiên phun ra một ngụm nước lớn.
Lăng Huyền Thư hơi nâng y dậy, một bên vỗ nhẹ lưng y một bên giúp y hơi nghiêng người sang.
Yến Thanh Tiêu lại ói ra mấy ngụm nước, vô ý thức nắm chặt ống tay áo Lăng Huyền Thư, tham lam hút vài hơi khí, thân thể lệch đi, ngã vào trong lồng ngực của hắn, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày nay y vẫn say sóng, hầu như không ăn gì cả, thân thể suy yếu còn gặp cảnh này, đủ làm cho y mệt mỏi. Lăng Huyền Thư ôm y lên, nói với Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ: “Ta đưa y đi nghỉ ngơi trước, rồi tìm các ngươi.”
Lăng Huyền Dạ gật đầu, “Được.” Không chết là may rồi, không phải lo lắng ngươi biến thành quỷ đến tìm ta báo thù.
Lăng Huyền Thư xoay người đi.
“Nhị ca, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Chúng ta cũng đi xem thử chứ?”
Lăng Huyền Uyên quay về nhìn mặt sông lặng sóng, khẽ ừ một tiếng.
Thuyền dừng tại chỗ gần nửa ngày, mãi đến khi tìm không được bất luận người nào nữa, Lăng Huyền Uyên mới mệnh cho đệ tử Ngự Kiếm sơn trang tiếp tục khởi hành.
Thuyền lần này không còn thoải mái như đại thuyền trước đó, cũng không quá rộng rãi, đành phải nhường giường ngủ không nhiều cho những kẻ bệnh khá có thân phận địa vị, những người còn lại thì phải chen ngồi ở đáy khoang hoặc trên boong thuyền.
“Ta nói, ” Lăng Huyền Sương vỗ vỗ Lăng Huyền Uyên, “Từ mới vừa bắt đầu ngươi đã không nói câu nào, đang suy nghĩ gì hả?”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Nhị ca không thích nói chuyện cho nên không phải từ mới vừa bắt đầu được chứ?”
Lăng Huyền Sương trừng cậu, “Ta nói không phải ý đó.”
Lăng Huyền Uyên nói: “Ta đang nghĩ, đám người kia có thể không mất một binh một tốt, tổn hại nhiều người của chúng ta như vậy, còn cướp được nhiều tài bảo như vậy, nhất định là đã làm quen việc này. Bọn chúng hại người rất nặng, nên sẽ không mặc kệ.”
“Không mất một binh một tốt?” Lăng Huyền Sương nghi hoặc, “Không phải từng nói, không có một tên nổi lên hay sao?”
“Bởi vì mỗi người trong bọn chúng có kỹ năng bơi vô cùng tốt, lại quen thuộc hoàn cảnh nơi này, nên mới vơ vét tài bảo bỏ chạy.” Lăng Huyền Thư từ trong khoang thuyền đi ra, ngồi vào bên cạnh Lăng Huyền Dạ, “Lúc ta ở dưới đáy nước nhìn thấy.”
Lăng Huyền Kỳ cau mày nói: “Xác thực nên diệt trừ những kẻ này, nhưng chúng ta phải đi đâu tìm đám người này? Chúng ta không biết gì về bọn chúng cả.”
“Cũng không phải là không biết gì cả, ” Liễu Nương ngồi dựa vào mép thuyền ở đối diện nghỉ ngơi, “Mấy vị công tử Ngự Kiếm sơn trang có lẽ không biết lai lịch của bọn họ, nhưng mà ta có biết một, hai.”
Vạn Trung một bên nói: “Phải, trong hắc đạo, Liễu Hạp chủ còn rõ hơn so với chúng ta.”
Tào Nghĩa cũng nói: “Bị đám vô liêm sỉ này làm hại ta ngay cả thi thể huynh đệ cũng không có nơi tìm, thù này không báo không xong, kính xin Liễu Hạp chủ chỉ điểm.”
Liễu Nương sửa sang một chút mới lấy nội lực hong khô quần áo, giơ lược trong tay còn đang dính ít nước, “Thủ pháp tiến lùi có độ quả quyết cùng gọn gàng nhanh chóng, ngoại trừ chỉ có Cửu Ngõa liên hoàn trại trong truyền thuyết ra, thì thật sự ta không nghĩ được ai khác.”
“Cửu Ngõa liên hoàn trại?” Lưu Chưởng Môn tê liệt ngồi ở cửa khoang, “Dường như chưa từng nghe đến môn phái này.”
Vạn Trung nhìn lén Liễu Nương, “Nếu Liễu Hạp chủ nói như vậy, vậy thì tuyệt đối sẽ không sai.”
“Chưa từng nghe nói cũng phải, ” Tào Nghĩa thở dài, “Ẩm huyết giao tốt xấu còn có một nơi để tìm, mà Cửu Ngõa liên hoàn trại chưa từng nghe thấy, phải đến chỗ nào để tìm?”
Liễu Nương ném tóc dài về phía sau, “Đây không phải môn phái, phải nói là… Thổ phỉ giới truyền kỳ mới càng thích hợp hơn.”
Vốn nàng đã có được khuôn mặt đẹp, tuy đã làm nhân phụ nhưng nhìn nàng không khác các cô nương là bao, mái tóc rơi xuống tán hạ sau lưng, phong tình vạn chủng khó mà nói được.
Vạn Trung đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, nói: “Mặc kệ khó khăn, ta đây nhất định sẽ đem sào huyệt Cửu Ngõa liên hoàn trại lật đổ cho ngươi!”
Lưu Chưởng Môn vuốt ngực một cái, “Đám thổ phỉ nhỏ không đáng lo lắng, lập tức giải độc trên người ta vì con ta báo thù mới là quan trọng nhất, sao đó nhổ sào huyệt của chúng cũng không muộn.”
Mọi người im lặng.
Tuy nói Ẩm Huyết giáo lần này đã trở thành kẻ thù chung của võ lâm công, nhưng thiệt hại chuyến này ở trên tay Cửu Ngõa liên hoàn trại cũng không phải số ít, người chết với Lưu Chưởng Môn mà nói chả liên quan gì, nhưng với phái khác thì không, bất kể là ai, đều cho rằng thu thập Cửu Ngõa liên hoàn trại trước tiên mới là cử chỉ sáng suốt.
Thấy mọi người đều không lên tiếng, Lưu Chưởng Môn suy nghĩ một chút mới rõ ràng, hừ một tiếng không nói nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lăng Huyền Sương đâm chọt Lăng Huyền Kỳ, “Ta thấy ông ta giống lúc nào cũng có thể tắt thở, còn báo cừu kiểu gì?”
Lăng Huyền Kỳ đẩy tay đang chỉ của hắn, ép giọng nói xuống cực thấp, “Dầu gì ông ta còn có nội lực, ngươi nói câu này nhất định ông ta sẽ nghe được.”
“...” Lăng Huyền Sương làm mặt chính trực, “Chuyện như vậy ngươi phải sớm nói cho ta biết.”
Lăng Huyền Thư dùng thanh âm càng thấp hơn nói: “Huyền Kỳ, nội lực Lưu Chưởng Môn còn sâu hơn so với ngươi nghĩ một chút, ngươi nói ông ta cũng nghe được.”
Lăng Huyền Kỳ: “...”
...
________________
Cười muốn đau bụng