Chung Dạng ngắt điện thoại, mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi, cô đã mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Tiếu Thấm hỏi cô tại sao lại không giúp cô ấy, rồi khung cảnh biến đổi, cô mơ thấy khoảng thời gian trước khi còn bên cạnh Ôn Trì Chi, anh và cô cùng nhau đến Cục Cảnh Sát bảo lãnh cho Tiếu Thấm.
Chung Dạng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trên trán đổ đầy mồ hôi.
...
Tang lễ của Tiếu Thấm, rất nhiều bạn học cũ ở đại học Z đều đến thăm viếng. Kha Trăn nhìn thấy Chung Dạng, hốc mắt đỏ ửng, nức nở nói: "Dạng Dạng, sao lại thế này chứ?"
Chung Dạng lắc đầu, cô cũng không rõ tại sao chuyện lại thành ra thế này. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn luôn cảm thấy có một loại cảm giác không chân thực.
Mấy hôm trước cô và Tiếu Thấm mới vừa gặp nhau, sao có thể nói đi là đi ngay được.
Hai người cầm ô đi xuống dưới núi, đứng đợi xe ở bên kia đường. Phía trước có một chiếc xe từ từ dừng lại, Từ Tôn Đông hạ cửa sổ xe xuống, nói: "Lên xe đi, anh đưa hai người về."
Hai người lên xe, Kha Trăn nói: "Học trưởng Từ, cảm ơn anh."
Từ Tôn Đông: "Không cần khách khí."
Xe yên tĩnh chạy trên đường, chẳng có ai còn tâm tình để nói chuyện. Từ Tôn Đông đưa Kha Trăn đến ga tàu xong mới đưa Chung Dạng quay về chỗ ở. Từ Tôn Đông nhìn Chung Dạng, nói: "Chuyện này đúng là đột ngột quá, em không sao chứ?"
Chung Dạng lắc đầu.
Xe đi được một đoạn đường, Chung Dạng đột nhiên mở miệng, cô nói: "Thật ra... chuyện này không hề đột ngột chút nào."
Từ Tôn Đông ngẩn người: "Gì chứ?"
Chung Dạng hít sâu một hơi, sau đó mới nói ra chuyện khi còn học năm ba cô đã đến Cục Cảnh Sát bảo lãnh cho Tiếu Thấm.
Nghe xong, Từ Tôn Đông im lặng, lại nghe thấy Chung Dạng nói: "Em đang nghĩ nếu như lúc đó em đi khuyên cô ấy thì có phải sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay hay không?"
Qua một lúc, đèn giao thông từ màu đỏ chuyển sang màu xanh.
Từ Tôn Đông nhấn chân ga cho xe chạy đi: "Không đâu, những chuyện nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra mà thôi. Em có muốn nghe anh kể một câu chuyện không?"
Chung Dạng gật đầu.
Từ Tôn Đông nói: "Bố của anh lúc trước rất thích hút thuốc lá, giống như bị nghiện vậy. Trước kia ông ấy luôn giấu mẹ anh chạy ra ngoài hút thuốc trộm, vì chuyện này mà lần nào mẹ anh cũng đều cãi nhau với ông ấy. Ông ấy mặc dù bị bệnh, đến cả bác sĩ cũng nói ông phải cai thuốc, vậy mà ông ấy một bên uống thuốc một bên vẫn tiếp tục hút trộm. Cơ thể không thoải mái, chỉ rõ ra rằng là do khói thuốc gây nên, ông ấy chỉ biết trốn tránh, kiếm những lý do khác để thuyết phục bản thân. Có phải là có chút buồn cười không? Chỉ vì chuyện hút thuốc này mà mẹ anh cãi nhau với ông ấy, cả anh cũng cãi nhau với ông ấy. Năm anh 20 tuổi, lúc nhìn thấy ông ấy lại hút thuốc thì anh chẳng muốn nói bất cứ điều gì nữa."
Từ Tôn Đông cười cười, lại tiếp tục nói: "Vì anh phát hiện ra rằng chúng ta chẳng có ai có thể thay đổi được người khác, cho dù đó có là người thân của em đi chăng nữa, có phải rất bất lực không?"
Chung Dạng nói: "Sau đó thì sao?"
Từ Tôn Đông cười, nụ cười nhàn nhạt: "Em nói xem?"
Chung Dạng im lặng giây lát rồi nói: "Xin lỗi."
Từ Tôn Đông ngược lại rất thản nhiên: "Không sao, chuyện này cũng trôi qua rất lâu rồi."
Từ Tôn Đông đưa Chung Dạng về tới dưới lầu nơi cô ở, Chung Dạng nói "cảm ơn", tay vừa chạm tới tay nắm cửa thì Từ Tôn Đông gọi giật cô lại, Từ Tôn Đông siết chặt di động, giống như đang sắp xếp lại câu chữ, anh ta chỉnh lại giọng rồi nói: "Lần trước anh nghe Kha Trăn nói em và người đó lại quay về bên nhau rồi?"
Nụ cười trên mặt Chung Dạng đông cứng.
Từ Tôn Đông giải thích: "Em đừng tức giận, anh không phải..."
Chung Dạng cười nói: "Em không tức giận."
Từ Tôn Đông: "Em với người đó thật sự ở bên nhau ư?"
Chung Dạng nhìn Từ Tôn Đông rồi chầm chậm gật đầu.
Từ Tôn Đông rướn môi, tự giễu chính mình: "Tại sao lần nào anh cũng muộn một bước vậy nhỉ? Vỗn dĩ anh còn nghĩ sẽ còn có thể theo đuổi em thêm lần nữa, xem ra chúng ta chỉ còn cách làm bạn mà thôi."
Từ Tôn Đông nói đùa để làm dịu đi bầu không khí, Chung Dạng cũng thuận nước đẩy thuyền theo.
...
Chung Dạng đi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Hình Lộ đứng ở cách đó mấy bước chân, Hình Lộ mặc một chiếc áo khoác đen, đang dựa người lên trên tường nhìn di động.
Chung Dạng nhấc chân đi tới, trên mặt Hình Lộ hiện ra sự lúng túng, cô ta cười nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Chung Dạng gật đầu, rút chìa khóa ra mở cửa, nghiêng người để Hình Lộ đi vào bên trong.
Hình Lộ nói: "Chung Dạng, chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi cô, tôi cũng là nhất thời ấm đầu nên mới vậy, tôi tới đây để nói câu xin lỗi với cô."
Liên quan đến chuyện ở trên Weibo, Kha Trăn nói cho Chung Dạng biết là do Hình Lộ đứng sau. Sau khi Chung Dạng biết chuyện cũng không đi tìm Hình Lộ, cô không ngờ cô ta lại đến tìm mình. Trong giới giải trí, vì để tranh giành tài nguyên nên những chuyện như này không còn mới mẻ gì nữa, những chuyện kinh khủng hơn cũng không phải là không có, thế nên Chung Dạng cũng không để tâm quá nhiều.
Chung Dạng không tỏ rõ thái độ, Hình Lộ tưởng rằng cô không đồng ý buông tha cho mình, vội nói: "Chung Dạng, cô cũng biết mà, đúng là do tôi làm sai trước, nhưng sau đó tôi cũng đã chịu trừng phạt rồi, cô có thể nói với anh Ôn tha cho tôi con đường sống được không?"
"Anh Ôn?" Chung Dạng ù ù cạc cạc.
Hình Lộ trông thấy thái độ này của Chung Dạng thì cô ta cũng sững sờ, cô ta do dự rồi nói: "Những bên hợp tác với tôi dạo gần đây đều lần lượt hủy bỏ, tôi có nhờ người thăm dò, nghe nói là vì có người gây áp lực..."
Hình Lộ nhìn cô, ấp a ấp úng: "Nói là người đó họ Ôn."
Chung Dạng bấy giờ mới hiểu ra lý do Hình Lộ đến tìm cô, cô cười cười, nói: "Tôi không biết chuyện này."
Hình Lộ: "Tôi biết hiện tại anh ta đang theo đuổi cô, cô có thể giúp tôi nói với anh ta một tiếng không?"
Đây là lần đầu tiên Chung Dạng bắt gặp biểu cảm này của Hình Lộ. Trong ấn tượng của cô, Hình Lộ là một người luôn luôn cao ngạo. Hai người bởi vì trong công việc cạnh tranh rất gay gắt, quan hệ trong cuộc sống bình thường cũng chẳng tốt đẹp gì, trước kia lúc Chung Dạng mới vào làm việc trong đài đã từng bắt chuyện với Hình Lộ, nhưng Hình Lộ khi ấy lại giả vờ như không nghe thấy gì.
Sau khi Hình Lộ rời đi, Chung Dạng ngồi trên ghế sofa, cô rút di động ra muốn gọi điện cho Ôn Trì Chi, ngón tay dừng lại ở mục danh bạ, chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn không gọi cho anh.
...
Hai hôm sau, Chung Dạng đến tham dự bữa tiệc tất niên của một công ty. Trong bữa tiệc, Chung Dạng cùng vị giám đốc của công ty đó khiêu vũ một điệu nhạc. Vị giám đốc đó đã gần 50 tuổi, mặt mũi trông rất hiền hậu. Chung Dạng đã từng làm MC cho những hoạt động của công ty ông ấy, giao tình của hai người khá tốt. Vị giám đốc đó đối xử với cô như đối xử với một tiểu bối. Chung Dạng vừa khiêu vũ xong, cô đi tới một bên nghỉ ngơi, không ngờ lại đụng phải Hồ Dương.
Hồ Dương vừa cười vừa gọi cô, Chung Dạng nhìn qua, Hồ Dương mặc một bộ vest rất quy củ, nhìn qua trông rất giống dáng vẻ của người mẫu, anh ta nhướng mày lên, nói: "Sao hả, không nhận ra tôi nữa à?"
Chung Dạng lắc đầu: "Sao có chuyện đó được."
Trong tay Hồ Dương đang cầm ly rượu, mặt dày đáp: "Tôi biết mà, khuôn mặt đẹp mê người của thiếu gia đây sao có thể dễ dàng quên được."
Chung Dạng phì cười, cảm thấy người này chẳng khác gì đứa trẻ con.
Hai người nói chuyện phiếm, đợi tới khi bữa tiệc kết thúc, Hồ Dương chủ động nói muốn đưa Chung Dạng về.
Chung Dạng từ chối: "Không cần đâu."
Hồ Dương lắc lắc di động trong tay, nét mặt bắng nhắng: "Không được. Anh Trì Chi đã dặn dò tôi phải đưa cô về rồi. Dạng Dạng, đi thôi. Á... tôi có thể gọi cô là Dạng Dạng chứ?"
Chung Dạng gật đầu.
Hồ Dương: "Vậy cô lên xe đi, để tôi đưa cô về."
Chung Dạng ngồi lên trên xe, cô phát hiện người tên Hồ Dương này lắm lời cực kỳ, hơn nữa anh ta nói chuyện cũng rất dí dỏm hài hước, quả thật là một người khá thú vị, cứ chốc chốc lại chọc cho Chung Dạng bật cười không ngớt.
Đến khi xe dừng lại ở dưới lầu khách sạn, Hồ Dương hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi nói: "Đến nơi rồi."
Chung Dạng nghiêng đầu nhìn, nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn còn chưa thu lại, cô nhìn thấy Ôn Trì Chi đang đứng ở bên ngoài.
~Hết chương 63~