Về Trễ

Chương 3

"Mình có chút việc đột xuất." Chung Dạng đóng cửa lại, "Tiếu Thấm đâu?"


Kha Trăn bĩu bĩu môi: "Ra ngoài rồi, tối nay cậu ấy lại không quay về đâu. Sao cậu ấy có thể thu hút được nhiều ong bướm thế cơ chứ. Mình đã năm hai rồi mà vẫn chưa có mối nào vắt vai, cho dù không phải ong bướm thì ruồi muỗi cũng được mà."


Chung Dạng cười, cô ngồi trước bàn học, tẩy trang, rồi đi vào trong nhà tắm tắm rửa. Đợi tới lúc cô ra ngoài thì nhận được điện thoại của cô Tô Vân.


Quốc Khánh năm nay Chung Dạng không về nhà, Tô Vân kiểu gì cũng sẽ khiển trách. Mấy ngày nay cứ cách hai ba hôm là Chung Dạng lại gọi điện thoại cho Tô Vân. Chung Dạng vừa nhận máy thì đã nghe thấy giọng nói của La Trà: "Chị."
Chung Dạng lau tóc: "Cô đâu rồi?"


"Vẫn đang tắm ạ." La Trà nói, "Lần này chị không về nhà, mẹ em mặc dù ngoài mặt không nói nhưng trong lòng không hề thoải mái đâu. Bà ấy vốn dĩ định đợi chị được nghỉ về nhà sẽ hầm thuốc bổ cho chị uống đấy."


La Trà nhắc đến chuyện này thì không khỏi nhớ lại mấy ngày nay bản thân phải uống hết mấy đống thuốc thang bồi bổ gì đó, con bé lè lưỡi, nhân cơ hội làm nũng với Chung Dạng: "Chị, mấy hôm nay em uống tới mức sắp nôn ra rồi, chị phải bù đắp cho em đấy nhé."


Chung Dạng vẫn chưa kịp mở miệng đáp ứng thì nghe thấy giọng nói của Tô Vân ở đầu bên kia trách mắng La Trà một hai câu, sau đó di động cũng được đưa cho Tô Vân.


"Dạng Dạng à, con đừng có chiều theo ý của nha đầu La Trà này, có tiền thì cứ tiêu đi, sinh hoạt phí có còn đủ không, không đủ thì mấy ngày nữa cô sẽ gửi qua cho con."
Chung Dạng cười cười: "Tiền vẫn còn đủ dùng ạ, cô à, cô đừng gửi nữa, con thi thoảng cũng vẫn đi làm thêm mà."


Tô Vân vẫn nói như cũ: "Con đừng có tiết kiệm tiền quá, muốn ăn gì thì cứ đi mua..."
Tô Vân với Chung Dạng nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy.


Chung Dạng từ nhỏ đã ở bên cạnh Tô Vân cho tới tận lúc trưởng thành. Bố mẹ cô ly hôn, cô ở cùng với bố Chung, về sau bố Chung phạm tội, thế là cô được gửi gắm đến nhà Tô Vân. Thuở thiếu thời cuộc sống bấp bênh đã khiến cho cô có một cái nhìn khá là khách quan về đời người.


Kha Trăn thấy Chung Dạng cúp điện thoại thì cầm di động qua: "Dạng Dạng, cậu có muốn đặt ít đồ gì đó ăn không?"
"Dạo gần đây không phải cậu luôn miệng kêu giảm cân sao?"
Kha Trăn: "Tối nay Kha thí chủ dự định sẽ phá lệ một lần, cùng nhau ăn chứ?"


Chung Dạng từ phòng làm việc của Thẩm Kính Nguyên rời đi cũng quên mất không ăn cơm tối, giờ phút này bị Kha Trăn nhắc nhở thì quả thật có chút đói bụng, thế rồi cô "Ừm" một tiếng.
...


Mấy ngày nay mưa rơi không ngừng, bên ngoài mưa lã chã rơi, tinh thần của con người cũng vì đó mà trở nên ủ rũ uể oải.
Trong phòng bao, rèm cửa sổ màu tím nhạt nặng nề buông thõng, làm cho tiếng mưa như cách xa dần, khiến người nghe cảm thấy không rõ ràng.


Ôn Trì Chi vừa cúp điện thoại, Dương Thận đã trêu đùa: "Sao vậy, Chu An Hân gọi đến à?"
Ôn Trì Chi dựa vào sofa hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt: "Bố tôi gọi tới."


Thật ra trong nửa năm trở lại đây Ôn Trì Chi luôn sống ở thành phố Z, rất ít khi quay về. Anh với Chu An Hân sau khi trải qua chuyện trêu hoa ghẹo cỏ từ lần trước đã khiến cho mối quan hệ vợ chồng của hai người rạn nứt, ngoài mặt thì vẫn luôn diễn tròn vai vợ chồng vui vẻ hòa thận, còn sau lưng thì đã sớm bằng mặt mà không bằng lòng.


Ôn Trì Chi hút xong điếu thuốc, cảm thấy quá nhàm chán nên đã cầm lấy chìa khóa ở trên bàn trà lên rồi nói: "Tôi đi trước đây."
Dương Thận chớp mắt một cái rồi cầm di động, nói: "Đi chung đi."
Hai người từ phòng bao ra ngoài, xuống dưới cầu thang thì lại đụng phải một nhóm người.


Dẫn đầu là mấy người đàn ông trung niên áo quần chỉnh tề, cười cười nói nói, thanh âm hùng hậu. Ở giữa còn có cả hai ba người con gái tướng mạo xuất chúng, và Chung Dạng chính là một trong số các cô gái đó.
Chung Dạng cũng không ngờ lại đụng phải Ôn Trì Chi và Dương Thận ở đây.


Chung Dạng bất giác ngẩn người, tới lúc hồi phục lại tinh thần thì trong lòng cảm thấy có hơi không tự nhiên, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể mắt nhìn thẳng mà đi theo phía sau Thẩm Kính Nguyên, như một người xa lạ đi lướt qua Ôn Trì Chi.


Dương Thận nghiêng đầu nhìn lại mấy lần, sau đó cười khẩy một tiếng, anh ấy nhướng chân mày hỏi Ôn Trì Chi: "Nếu như tôi không nhìn nhầm thì người lúc nãy là bạn cùng phòng của Tiếu Thấm, họ Chung gì đó đúng không?"


Ôn Trì Chi cúi đầu châm điếu thuốc, không có chút biểu cảm nào: "Có lẽ vậy."
"Cô gái đó nhìn thì có vẻ yếu ớt, không ngờ cũng là loại người bước trên đầu lưỡi kiếm như thế này."


Dương Thận giơ tay vuốt nhẹ môi dưới, ý tứ sâu xa: "Cái con quỷ háo sắc Thẩm Kinh Nguyên cũng có mắt nhìn phết đấy chứ nhỉ."
...
Lúc bữa tiệc kết thúc đã gần 10 giờ đêm.
Chung Dạng đỡ Thẩm Kính Nguyên lên xe, tối nay Thẩm Kính Nguyên uống khá nhiều, ý thức cũng đã không còn minh mẫn.


Lên xe xong, Thẩm Kính Nguyên lập tức nhắm chặt mắt, dựa người ra sau ghế nghỉ ngơi.
Trong xe rất yên tĩnh, tiếng thở đều đều của Thẩm Kính Nguyên lọt vào tai một cách cực kỳ rõ ràng.
Trong lòng Chung Dạng đột nhiên dấy lên sự bồn chồn, y như ngồi trên đống lửa.


Bên ngoài lúc này có mưa rơi, ánh đèn đường lắc lư lay động.
Tài xế cho xe chạy đến một chạm xe bus ở gần đại học Z rồi dừng lại.
Thẩm Kính Nguyên cho dù có lớn mật đến mức nào thì cuối cùng cũng vẫn phải tránh tai mắt của mọi người.


Tay Chung Dạng vừa mới đặt lên tay nắm cửa thì nghe thấy Thẩm Kính Nguyên mở miệng: "Chung Dạng à, tối nay coi như em đã giữ được thể diện cho thầy rồi."
Vừa nói ông ta vừa đưa tay ra, nhét vào trong lòng bàn tay cô một tấm thẻ.


Chung Dạng mượn ánh sáng của đèn đường nhìn vào thứ đồ ở trong tay, đó là một tấm thẻ phòng khách sạn.
Thẩm Kính Nguyên giơ tay lên vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, ra vẻ đạo mạo nói: "Xuống xe đi, trên đường chú ý một chút."


Chung Dạng xuống xe, tấm thẻ cứng ngắc cọ vào lòng bàn tay. Cô cúi đầu nhìn một cái, bất giác dùng hết sức lực siết chặt tấm thẻ đó lại.
Chung Dạng ở trạm xe bus đợi nửa tiếng đồng hồ mới đợi được chuyến xe 85 chạy về hướng đại học Z.
Hành khách bên trong xe bus khá thưa thớt.


Chung Dạng trọn một vị trí rồi ngồi xuống, Kha Trăn gửi tin nhắn cho cô hỏi cô sắp về tới ký túc xá chưa.
Chung Dạng trả lời lại cô ấy rằng mình đang trên đường về rồi.
Chung Dạng quay về ký túc, Tiếu Thấm tối nay vẫn như mọi khi không hề thấy bóng dáng đâu.


Cô tắm rửa xong liền lên giường nằm xuống, trằn trọc trở mình một lúc lâu nhưng vẫn chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Chung Dạng mò tìm di động ở dưới gối, màn hình di động hiện lên ánh sáng trắng chói mắt, thời gian hiển thị lúc bấy giờ là 3 giờ sáng.


Kha Trăn sớm đã ngủ say, khắp cả tầng ký túc lúc này chìm vào sự yên tĩnh cô độc.
Chung Dạng nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, cẩn thận từng tí một để đẩy cửa sổ sát sàn ra rồi đi ra ngoài ban công.
Cô rút ra một điếu thuốc, thấp đầu châm lửa.


Cô nghiện thuốc lá đã mấy năm rồi, một tháng gần đây đều hút liên tục. Phòng ký túc ba người của bọn cô chỉ có cô với Tiếu Thấm là hút thuốc, Kha Trăn rượu bia thuốc lá đều không đụng vào, là một học sinh ba tốt nghiêm chỉnh điển hình.


Một nhúm lửa xanh đỏ ở trong đêm tối hiện lên sự lạnh lẽo u ám.
Chung Dạng rít mấy hơi thì cũng chẳng có hứng hút nữa.


Tay cô gác lên trên lan can, ánh mắt dán chặt vào ngọn đèn đường ở dưới lầu, nhìn một cách ngây ngốc. Mãi cho đến khi tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay khiến cô bị bỏng thì mới khôi phục lại tinh thần.


Sáng hôm sau ngủ dậy, hai người đánh răng rửa mặt ở ngoài ban công, Kha Trăn nhìn thấy tàn thuốc lá màu xám rơi vương vãi ở trên nền gạch men sứ thì không thôi làu bàu: "Aiya, sao lại có tàn thuốc ở đây chứ?"
Chung Dạng mặt không biến sắc: "Mình cũng không biết nữa."


Hôm nay có sáu tiết học, trừ những tiết chuyên ngành ra thì còn một môn tự chọn nữa.
Chung Dạng với Kha Trăn cùng chọn môn tự chọn giống nhau, cả ngày nay Chung Dạng đều như người mất hồn, học đến kiến thức nào rồi cô cũng không hề hay biết.


Gần tới lúc tan học thì Kha Trăn cầm di động thảo luận với cô về chuyện buổi tối cùng nhau đi xem phim xong sau đó thuận tiện thì sẽ đi ăn đồ ăn ngon.
Chung Dạng áy náy nói: "Kha Trăn, tối nay mình có việc phải ra ngoài nên sẽ không quay về ký túc nữa."


Kha Trăn tỏ vẻ thất vọng, nhưng cũng không truy hỏi cô tối nay có việc gì.
Chung Dạng rời khỏi cổng trường, sau đó bắt một chiếc taxi.
Tài xế: "Cô gái, cô muốn đi đâu?"
Chung Dạng ngây người mấy giây rồi mới nói ra địa chỉ.


Xe chạy trên đường đều không gặp trở ngại nào thế nên rất nhanh đã đến trước cửa khách sạn.


Suốt dọc đường đi não bộ của cô không thôi nghĩ ngợi, thế nhưng lại không rõ rốt cuộc mình đang nghĩ gì, mãi cho đến khi tài xế nhắc nhở cô lần thứ ba là đã đến nơi rồi thì Chung Dạng mới hoàn hồn, cô nhìn bên ngoài cửa sổ, thanh toán tiền rồi xuống xe.


Tài xế không khỏi liếc nhìn cô thêm mấy cái, miệng lẩm bẩm nói: "Cô gái này đang nghĩ cái gì thế nhỉ?"
Lúc đứng ở trước cửa phòng thì Chung Dạng mới như từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô thấp mắt nhìn tấm thẻ ở trong lòng bàn tay, rồi lại nhìn chằm chằm lên dãy số phòng, ngập ngừng không quyết định.


Cánh cửa trước mắt nếu như mở ra thì về sau sẽ không còn đường lùi nữa.
Cánh tay Chung Dạng từ từ nâng lên, ngay sau đó cánh cửa của căn phòng bên cạnh lại đúng lúc bị đẩy ra. Chung Dạng nghiêng đầu qua nhìn, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Ôn Trì Chi.
~Hết chương 3~