Editor: Nhà của Quơ + Beta: MiaÁnh đèn trên trần nhà sang trọng lặng lẽ rọi xuống bàn ăn, ánh sáng không quá chói, có thể thu hết vào mắt hình ảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ sát đất.
Thẩm Thu ngồi bên cửa sổ, yên lặng nhìn mọi người, có người hỏi cô mới đáp lại một hai câu.
Phương Tiêu Tiêu biết cô không phải là người thích nói chuyện phiếm nên cũng không bận tâm, vui vẻ trò chuyện với bạn bè của mình.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, ăn xong lại cùng nhau chụp ảnh, bữa tối xem như kết thúc, cả nhóm chuẩn bị ra về.
“Xin chào.” Phương Tiêu Tiêu chào người phục vụ.
Một người phục vụ mặc âu phục bước tới, hơi cúi người: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Phương Tiêu Tiêu nói: “Chúng tôi
muốn thanh toán hóa đơn.”
Người phục vụ nở nụ cười nhẹ: “Bàn của cô anh Triệu đã thanh toán xong rồi.”
Phương Tiêu Tiêu khó hiểu: “Hả? Anh Triệu nào?”
Người phục vụ chỉ tay về chỗ mà
Triệu Tu Diên vừa mới ngồi cách đó không xa: “Anh Triệu là người vừa rồi ngồi ở đó.”
Phương Tiêu Tiêu và hai người bạn khác nháy mắt đều nhìn về phía Thẩm Thu, Thẩm Thu khựng lại một chút, và nói với người phục vụ: “Cảm ơn.”
Người phục vụ gật đầu rồi rời đi.
“Thẩm Thu, bạn của cô thật hào phóng, bữa này đắt tiền lắm đấy.” Cô gái ngồi đối diện nói.
Phương Tiêu Tiêu cũng sửng sốt: “Đúng vậy, mình còn đang nghĩ định sử dụng phiếu giảm giá đặc biệt này để được giảm giá 30%… Để mình trả tiền.”
Thẩm Thu trầm mặc một lúc, không còn cách nào đành phải nói: “Có cơ hội trở về rồi nói, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Thẩm Thu biết rằng sẽ không có cơ hội này.
Trở về mất khoảng một giờ nữa.
Sau khi về đến nhà, Phương Tiêu Tiêu vẫn không kìm lòng được, hỏi: “Thu Thu, cậu làm vệ sĩ có phải rất dễ dàng gặp được bạn tốt không?”
Thẩm Thu: “Sẽ không gặp được.”
“A… Anh Triệu vừa rồi có phải là chủ trước của cậu không? Thoạt nhìn anh ta rất giàu có.”
“Anh ta không phải là chủ cũ của mình.”
Phương Tiêu Tiêu tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc anh ta là gì của cậu?”
Có lẽ tối nay gặp lại Triệu Tu Diên, theo lời Phương Tiêu Tiêu nói thì “hai người là bạn bè.”
Thẩm Thu vô thức nhớ lại: “Hồi còn nhỏ có quen biết.”
Phương Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, lập tức nói: “Vậy là gia đình cậu cũng rất có tiền?”
“Không phải, là gặp nhau ở cô nhi viện.”
Phương Tiêu Tiêu chớp mắt sững sờ: “Hả?”
Thẩm Thu bình tĩnh nói: “Trước đây anh ta cũng giống mình, bị bỏ rơi ở đó. Sau này anh ta được cha ruột mang đi, mình cũng được người khác nhận nuôi. Chuyện xảy ra nhiều năm trước rồi.”
Phương Tiêu Tiêu không ngờ Thẩm Thu lại có quá khứ như vậy, nhất thời không biết gì, lắp bắp nói: “Thì ra là, là như vậy… Hai người từ trước tới nay có liên lạc không?”
Thẩm Thu nhìn Phương Tiêu, im lặng một lúc lâu mới nói: “Chưa bao giờ.”
“Vậy sau khi lớn lên làm sao gặp lại?”
Thẩm Thu suy nghĩ một chút, nói: “Đối tượng bảo vệ hiện tại của mình là người thân của anh ta. Trước đây mình từng gặp anh ta ở nhà anh ấy một lần.”
Phương Tiêu Tiêu: “Hai người có nhận ra nhau ở nhà anh ấy không? Chà! Đây giống như trong truyện ngôn tình vậy! Giống trong phim quá!”
“Giống trong phim sao?”
“Ừ! Cửu biệt trùng phùng, nước mắt lưng tròng!” Đầu óc ngôn tình của Phương Tiêu Tiêu lại bắt đầu. Trước đây cùng nhau đồng cam cộng khổ nhưng phải chia lìa, sau này trưởng thành gặp lại. Đây đúng là một tiết mục cửu biệt trùng phùng điển hình!
Phương Tiêu Tiêu: “Hơn nữa anh ta thật đẹp trai! Bộ dạng tối nay lặng lẽ thanh toán vô cùng nam tính. Này, sau khi gặp lại chắc hẳn là có liên hệ, có tiến triển gì không?”
Thẩm Thu rót một ly nước, sắc mặt lãnh đạm: “Không có liên hệ, cũng không có giống trong phim mà cậu nói.”
“Vì sao, là bởi vì không quen sao? Mình còn tưởng rằng hai người gặp lại sẽ vô cùng kích động, dù sao cũng có rất nhiều kỷ niệm chung.”
“Không phải ai cũng thích ôn lại kỷ niệm.” Thẩm Thu nhìn mặt nước dao động chậm rãi nói: “Tất cả những gì trong quá khứ, hiện giờ anh ta không muốn nghĩ tới và cũng không muốn nhớ lại.”
——
Ngày hôm sau, Thẩm Thu đến trung tâm mua sắm một chuyến để mua quà sinh nhật cho Phương Tiêu Tiêu.
Sau khi mua xong, cô không trực tiếp về nhà mà mua thêm một số đồ dùng và thực phẩm cần thiết hàng ngày, tặng cho Hạ Tri cùng những người khác.
Chuyến bay của Triệu Cảnh Hàng hạ cánh lúc 10 giờ tối ngày thứ ba. Thẩm Thu biết rõ lịch trình thì đến sân bay đón.
“Cậu chủ, anh muốn về nhà hay đi đâu?”
Ngồi trên máy bay đã lâu khiến cho sắc mặt Triệu Cảnh Hàng có chút ảm đạm: “Nửa đêm không về nhà thì đi đâu?”
Thẩm Thu khẽ nhướng mày, có chút khuất phục.
Số ngày Triệu đại thiếu gia nửa đêm ở bên ngoài ăn chơi còn ít sao.
“Được thôi, tài xế đang đợi ở bên ngoài rồi.”
“Ồ.”
Trợ lý đi cùng Triệu Cảnh Hàng đi về trước, Thẩm Thu chỉ cho tài xế đường về nhà.
Sau khi lên xe, Triệu Cảnh Hàng không nói lời nào bởi tâm trạng của anh không tốt lắm.
Lần này ra nước ngoài, anh và Triệu Chính Nguyên đã đến một khu dự án để khảo sát, vốn không có chuyện gì, nhưng hai người ở chung một chỗ, vô tình nhắc đến người mẹ đã khuất của anh và công ty kinh doanh trước đây mà bà điều hành.
Công ty đó có ý nghĩa rất lớn đối với
Triệu Cảnh Hàng, anh luôn muốn nắm được nó trong tay mình. Nhưng bây giờ công ty đang nằm trong tay Triệu Chính Nguyên, cũng vì vậy mà anh mới bị Triệu Chính Nguyên kiểm soát.
Thời điểm Triệu Cảnh Hàng rơi vào trạng thái tồi tệ, mọi người xung quanh căn bản đều cảm nhận được, huống chi Thẩm Thu còn là người luôn ở bên cạnh anh.
Cô không dám chọc tức anh, vì vậy cố gắng cách càng xa càng tốt.
“Dừng xe.”
Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu rồi vội vàng dừng xe bên lề đường.
Thẩm Thu biết anh chuẩn bị chỉnh mình, im lặng chờ đợi.
Quả nhiên một giây tiếp theo, đại thiếu gia chỉ ra ngoài cửa kính xe, lãnh đạm nói: “Cô xuống xe, đi mua.”
Thẩm Thu liếc nhìn cửa hàng tiện lợi mà anh đang nhắc tới: “Mua cái gì?”
Triệu Cảnh Hàng: “Cái lần trước cô mua, ăn ngon.”
Thẩm Thu phản ứng lại: “Oden?”
Triệu Cảnh Hàng ậm ừ. Hôm nay đại thiếu gia uống nhầm thuốc rồi sao?
Thẩm Thu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch, mở cửa xuống xe.
Đêm đã khuya, có một vài nhân viên văn phòng đã trở về sau khi ăn tối ở cửa hàng tiện lợi, Thẩm Thu bước vào trong tiếng “Hoan nghênh quý khách”, đi đến chỗ Oden, chọn đồ ăn cho Triệu Cảnh Hàng.
“Hoan nghênh quý khách.” Hai phút sau, cửa tự động lại phát ra tiếng.
Thẩm Thu tùy ý nhìn lướt qua, đã thấy Triệu Cảnh Hàng đi vào.
Hôm nay vì chuyến bay đường dài nên anh đã thay tất cả áo sơ mi và âu phục của mình, mặc một bộ quần áo màu đen rộng thùng thình.
Anh rất thích hợp mặc đồ đen, khuôn mặt càng trở nên trắng nõn tinh xảo, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng đến mức khiến người khác không cảm thấy gần gũi.
Nhưng dù như vậy, những người ngồi ăn bên cửa sổ vẫn phải ngoái lại nhìn.
“Đừng lấy cái này, nó không ngon.” Triệu Cảnh Hàng bước đến bên cạnh Thẩm Thu, lạnh lùng nói.
Thẩm Thu đặt miếng đậu phụ trong tay xuống: “Sao anh lại vào đây?”
Triệu Cảnh Hàng cũng không biết tại sao mình lại vào đây, giống như hôm đó đi ngang qua nhìn thấy cửa hàng tiện lợi liền kêu xe dừng lại, thật kỳ lạ.
Triệu Cảnh Hàng khẽ cau mày nói: “Xem cô có hạ độc hay không.”
Thẩm Thu: “…”
“Cái này cũng không được, đừng có cho đống đồ lộn xộn này vào.” Triệu Cảnh Hàng bắt đầu khoa tay múa chân với lựa chọn của cô.
Thẩm Thu đơn giản đặt xuống, hỏi: “Vậy anh muốn ăn cái nào, tự mình chọn đi.”
Triệu Cảnh Hàng đút hai tay vào túi, tỏ ý không muốn: “Thịt viên, thịt bò, hải sản, còn có cái thứ gập ghềnh kia.”
…Đúng là người thích sai khiến.
Thẩm Thu biết điều này, vì vậy cô đã thay thế tất cả các món mà mình chọn trong cốc bằng toàn bộ những thứ anh chỉ định.
“Xin chào, cho tôi thêm nước canh.” Sau khi kết thúc, Thẩm Thu ra hiệu cho người bán hàng.
Người bán hàng nhận lấy: “Cay hay không cay ạ?”
Thẩm Thu nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng, Triệu Cảnh Hàng nói: “Hơi cay.”
Người bán hàng nhìn Triệu Cảnh Hàng nói: “Được ạ.”
Người bán hàng bắt đầu thêm nước canh vào. Trước khi gặp Thẩm Thu Triệu Cảnh Hàng chưa bao giờ ăn món này, cũng chưa bao giờ thấy nơi bán thứ này, anh nhìn nồi nước sôi kia, mày nhíu lại.
“Nồi canh này của các người bao lâu đổi một lần?”
Người bán hàng có vẻ không ngờ rằng anh chàng đẹp trai trước mặt này lại đột ngột hỏi như vậy, “hả” một tiếng.
Triệu Cảnh Hàng: “Không phải mỗi cốc liền đổi một cái sao?”
“À… Ngày nào chúng tôi cũng đổi một lần.”
Triệu Cảnh Hàng: “Có chứng nhận vệ sinh không?”
Người bán hàng: “…Có.”
“Ai đã nấu thứ này, đồ ăn nhanh? Hay là làm trong ngày?”
Biểu cảm của người bán hàng dần dần thay đổi từ “Khách hàng này đẹp trai quá” thành “Anh ta đang muốn gây chuyện phải không?”
“Thưa anh, cửa hàng của chúng tôi là một chuỗi, anh đừng lo lắng.”
Triệu Cảnh Hàng khinh thường: “Chuỗi thì có an toàn sao?”
Người bán hàng: “…”
Thẩm Thu mặt đen lại, nhân lúc Triệu Cảnh Hàng còn đang tra hỏi, nhanh chóng thanh toán tiền, cầm lấy oden, kéo tay Triệu Cảnh Hàng bước ra ngoài.
Triệu Cảnh Hàng không kịp đề phòng suýt chút nữa bị cô lôi đi, anh nhìn những ngón tay đang nắm chặt quần áo mình, có chút kinh ngạc nói: “Cô làm gì vậy?”
Tuy nhiên, người phụ nữ trước mặt không thèm để ý đến anh, nhưng lại dùng 90% sức lực túm anh ra bên ngoài.
“Tôi hỏi cô có nghe thấy không?”
Cuối cùng cũng ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Thẩm Thu hít sâu một hơi, xoay người: “Tôi nghe thấy rồi, cậu chủ.”
“Nghe thấy cô còn kéo tôi làm gì.” Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói: “Tôi không thể hỏi vài câu về cửa hàng mà tôi tiêu tiền sao? Nhà hàng năm sao cũng phải trả lời câu hỏi của khách hàng.”
Thẩm Thu: “…Đây không phải là nhà hàng năm sao.”
“Cho nên việc bọn họ trả lời câu hỏi của tôi càng cần thiết hơn.”
Thẩm Thu cảm thấy hôm nay Triệu Cảnh Hàng uống nhầm thuốc rồi, liên tục bới móc.
Nhìn xem, nó rất bình thường, vẫn là
hương vị lần trước.
Thẩm Thu trong lòng thở dài, lựa chọn nghe theo: “Được, anh nói rất đúng.”
Triệu Cảnh Hàng khẽ nhíu mày, cúi người nhìn chằm chằm cô: “Vẻ mặt làm bộ làm tịch của cô là sao vậy, vẫn cảm thấy lời tôi nói có gì không ổn?”
“…”
“Thẩm Thu, thuê cô làm vệ sĩ cho tôi, không phải để cô tới đây chỉ cho tôi cách viết hai chữ “ngỗ nghịch” như thế nào.”
Thẩm Thu âm thầm hít một hơi, được rồi.
Là anh thanh toán, đều là tiền của anh.
Cô không thể sống mà không có tiền!
Nâng khóe môi, nở nụ cười.
Thẩm Thu hung hăng gắp một miếng, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Triệu Cảnh Hàng: “Tôi không có ý kiến, cậu chủ, ăn đi.”
Người phụ nữ trước mặt đang cười, là sự giả dối quen thuộc.
Nhưng ánh sáng từ cửa hàng tiện lợi chiếu vào gương mặt cô qua tấm kính thủy tinh lại khiến nụ cười nơi đáy mắt cô xinh đẹp hơn một cách khó hiểu.
Triệu Cảnh Hàng nhìn không chớp mắt, phiền muộn trong lòng đột nhiên tiêu tan.
Anh cảm thấy con mèo hoang nhỏ nhuốm máu làm nũng đêm đó dường như đã trở lại.
“Giơ cao lên.” Triệu Cảnh Hàng mở miệng.
Thẩm Thu không nhúc nhích.
Triệu Cảnh Hàng cũng không tức giận, trực tiếp chế trụ cổ tay cô.
Thẩm Thu hơi sững sờ: “Anh…”
Chưa kịp dứt lời, đã thấy Triệu Cảnh Hàng hơi cúi người, trực tiếp nghiêng đầu cắn rớt viên thịt trên tay cô.