Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 7

Những con tinh, ngoài tính rất hay thù hằn,còn rất kiêu ngạo, và không co phép ai can thiệp vào những chủ quyền lâu đời của chúng.

- Trích từ Ancient Legends, Mystic Charms, And Superstitions Of Ireland của Lady Francesca Speranza Wilde (1887)

"Ê này?" Leslie bật ngón tay đánh tách ngay trước mặt Aislinn, sơn món tay màu bạc của cô ấy khiến Aislinn chú ý. "Cậu đi hay hay không?"

"Gì?"

"Đến nhà dom". Leslie tở dài với khuôn mặt cau có quen thuộc.

Bên cạnh, Carla cố giấu một tràng cười.

Leslie thở ra phì phì, thổi tung những lọn tóc mái quá dài cho khỏi vướng vào mặt. "Cậu không hề nghe mình nói, phải không?"

"Chờ đã", Rianne hét vang khi chạy xuống cầu thang. Giống như Leslie, Rianne đã cởi áo đồng phục, lại còn mở hai khuy trên cùng của chiếc sơmi đang mặc. đúng là một màn trình diễn, nhưng là kiểu trình diễn sẽ dẩn tới vài bài thuyết giảng từ vài cán bộ trường Giám mục O.C.

Từ phía hông của tòa nhà, cha Edwin gọi to: "Các cô vẫn còn đang ở trong địa phận của trường, thưa các cô nương".

"Bây giờ thì không ạ". Rianne bước một bước qua cổng, đứng ra ngoài phố và ra dấu một nụ hôn gửi đến cha. "Hẹn gặp cha ngày mai, thưa cha".

Cha Edwin kéo ciếc cổ áo kiểu la mã, chính là cách cha hắng giọng. "Cố mà tránh xa rắc rối đấy nhé".

"Dạ, thưa cha", Leslie đáp ngoan ngoãn. Rồi cô hạ giọng. "Vậy cậu có đi không, Ash?". Cô không ngừng lại, chân vẫn bước về phía góc đường, kỳ vọng mọi người phải đi theo.

Aislinn lắc đầu. "Mình đã hẹn gặp Seth ở thư viện".

"Chà, anh ấy ngon đấy". Rianne thở dài một cái rất ư cường điệu. "Cậu bỏ rơi bọn mình à? Les bảo hôm trước cậu trốn biệt cũng là vì thế".

Ngang bên kia đường, lắng nghe từng từ của họ, là Cô Gái Chết. cô ta đi theo, con sói nhảy cẩng lên trên phố, giữ tốc độ cho bằng họ.

" Bọn mình chỉ là bạn". Aislinn đỏ mặt, cảm thấy còn xấu hổ hơn mọi khi vì nữ tinh đang nghe lỏm.

Aislinn dừng lại, cúi xuống, tháo giày như thể có gì mắc trong đó. Cô liếc ra phía sau: Cô Gái Chết và con sói đang nấn ná trong bóng tối của ngỏ hẽm bên kia đường. Mọi người vẫn đi qua -vẫn nói chuyện – cười đùa, hoàn toàn không biết đến một con sói to bất thường và vị chủ nhân dữ dội của nó.

"Mình thì cá là hơn thế đấy!" Rianne khoát tay Aislynn và kéo cô đi. "Cậu có nghỉ thế không hả Les?"

Leslie mỉm cười, từ tốn. "Theo những gì mình nghe nói, thì anh ta vẫn đủ kinh nghiệm để trở thành ứng cử viên số một cho vị trí đó đấy. Tin mình đi, để cho lần đầu tiên thì cậu cần một người thật tinh tế".

Bằng giọng khàn khàn,Rianne nói, "Mà mình nghe nói Seth có sự tinh tế

đấy".

Carla và Leslie cười phá; Aislinn thì lắc đầu.

"Sheila kể rằng khi vào văn phòng của cha E., cậu ấy gặp một học sinh mới vào trường mình tuần này, một cậu bạn mồ côi", Carla nói khi họ đứng ở vạch qua đường dành cho người đi bộ. "Sheila nói anh chàng đó là một món tráng miệng giàu dinh dưỡng".

"Mồ côi? Sheila thực sự nói là cậu bạn mồ côi à?" – Leslie đảo mắt.

Lấy làm mừng vì câu chuyện đã đổi chủ đề, Aislinn chỉ nghe bằng một tai, vì cô quan tâm đến nữ tinh đi theo hơn là những học sinh mới. Nữ tinh giữ khoảng cách chính xác với họ khi họ đi. Theo cái cách mà những con tinh khác cư xử khi đi ngang qua Cô Gái Chết, thì rõ ràng cô ta rất đặc biệt. Không con tinh nào lại gần cô ta. Một số cúi đầu khi cô ta đi qua. Tuy nhiên cô ta chẳng thèm chú ý đến kẻ nào khác.

Đến góc phố của hai phố Edgehill và Vine, nơi họ thường rẽ theo những hướng khác nhau , Carla hỏi lại, "Cậu chắc chưa cậu có thể dẫn anh ấy tới mà".

"Sao?" Aislinn lắc đầu. "Không, Seth chỉ giúp mình học ,ừmm, môn hệ thống chính phủ. Mình sẽ gọi điện cho cậu sau". Đèn giao thông đổi màu, và cô bắt đầu băng sang phố, nói với lại, "Vui vẻ nhé".

Cô Gái Chết không đi theo. Có thể cô ta bỏ đi rồi.

"Này, Ash?" Leslie gọi, khi họ đã cách xa nhau đến mức cô ấy phải hét lên, đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy. "Cậu biết thừa là tháng này làm gì có bài kiểm tra". Rianne xua xua ngón tay, "Hư quá, hư quá".

Mọi người đi đường chẳng hề chú ý, nhưng Aislinn vẫn thấy nóng mặt. "Gì cũng được".

Aislinn đi xuyên qua công viên để tới thư viện, nghỉ về Seth, về Cô Gái Chết cứ đi theo cô. Cô không hề chú ý đến mọi thứ xung quanh cho đến khi có ai đó- một người nào đó- tóm lấy tay cô và kéo giật cô vào ngực hắn ta, giữ cô chặt đến mức không thể cử động.

"Á à, nếu đây không phải là một cô bé Công Giáo nhỏ nhắn xinh xắn....Váy đẹp đấy".

Hắn ta giật chiếc váy xếp li của cô, và hai tên khốn đang đứng cùng hắn ta cười phá lên. "Đang đi đâu thế, cưng?"

Aislinn cố gắng đá hắn, nhưng chân cô chẳng tác động được mấy vào chân hắn. "Dừng lại".

Mọi người đâu cả rồi?Bình thường thì công viên không hề vắng tanh khi còn sớm thế này. Không có người nào, không có con tinh nào, chẳng có bất kỳ ai cả.

Cô há miệng định kêu, nhưng hắn dùng tay kia kẹp ngay vào hàm cô, ngón tay trỏ bịt ngay vào giữa miệng cô.

Cô cắn phập. Toàn mùi thuốc lá.

"Con khốn". Nhưng hắn vẫn không bỏ tay. Hắn bóp mạnh hơn cho đến khi phía trong má cô bị ép chặt vào răng đến mức chảy máu.

Thằng con trai phía bên phải cô cười phá lên. "Có vẻ nó thích mạnh tay một chút, hả?"

Aislinn thấy nước mắt tràn ra. Cánh tay đang giữ cô gồng chặt cứng. Còn bàn tay ở miệng cô lại xiết thêm lần nữa, và cô có thể thấy vị máu tươi ở trong miệng mình. Cô cố gắng nghỉ, cố gắng nhớ xem mình biết gì về tự vệ.

Sử dụng bất kỳ cái gì có thể. Hét to. Thả rũ người.Cô thực hiện, để cho cả trọng lượng mình rơi xuống.

Hắn ta chỉ đổi cách giữ.

Và rồi cô nghe thấy một tiếng gầm.

Bên cạnh cô là con sói của cô gái chết, đang nhe răng. Trông nó giống một con chó to, nhưng Aislinn biết rõ nó là con gì. Hoàn toàn hữu hình trước mặt mọi người và trông cũng y như một con người thật, cô gái chết đang đứng, tay nắm dây buộc con sói, để nó lao lại gần ba thằng tồi tệ đến mức chỉ cần một cú nhào nhẹ tới trước là nó có thể cho chúng đổ máu ngay.

Giọng cô ta bình tĩnh đến đáng sợ. "Bỏ tay ra".

Hai thằng không giữ Aislinn lập tức lùi lại, nhưng thằng đang giữ cô thì đáp, "Không phải việc của mày, đồ tóc vàng hoe. Biến!".

Nữ tinh đợi một chút, rối nhún vai và thả sợi dây buộc. "Tấn công. Sasha,vào tay!"

Con sói_ Sasha_ xé toạc một vết ngay cổ tay hắn.

Hắn ta rít lên và buông Aislinn, nắm lấy cánh tay đang chảy máu. Cô ngã phịch xuống đất.

Không nói thêm một lời nào, cả ba thằng chạy biến. Con sói lao theo sau, táp vào chân chúng khi chúng chạy.

Cô gái chết cúi xuống. Vẻ mặt cô ta rất khó đoán khi cô ta hỏi, "Bạn đứng lên nổi không?"

"Sao chị lại......" Aislinn hơi do dự lùi lại khi cô gái chết với tay vào cằm cô. "Cảm ơn".

Cô gái chết cau mày khi nghe những lời đó.

"Tôi không biết xảy ra chuyện gì nữa". Aislinn nhìn chăm chăm theo hướng ba thằng khốn vừa chạy. Huntsdale không phải là một thành phố nguy hiểm, có thể là hơi lộn xộn lúc tối muộn; có thể tình trạng thiếu việc làm và quá nhiều quán bar khiến những người thông minh thì nên tránh những lối tắt qua các ngõ hẻm tối tăm khi khuya khoắt. Thế nhưng, bất kỳ kiểu tấn công nào trong công viên... thật lạ quá mức tưởng tượng. Cô bắt gặp ánh nhình chằm chằm của nữ tinh và thì thầm, "Tại sao?"

Lúc đầu cô gái chết không đáp, thế rồi – lảng tránh câu hỏi – cô ta chầm chậm chìa tay ra. "Xin lỗi vì tôi đã không có mặt sớm hơn".

"Tại sao chị lại ..." Aislinn ngừng nói, cắn môi, và đứng yên.

"Tôi là Donia".

"Ash". Cô mỉm cười yếu ớt.

"Đi thôi, Ash". Donia bắt đầu đi về phía thư viện, bên cạnh cô, không đụng chạm, nhưng quá gần nếu là để an ủi.

Aislinn dừng lại trước một cái cột bên cạnh cửa. "Chẳng lẽ chị không đi tìm con..., ừmm, chó của chị à?"

"Không. Sasha sẽ tự quay lại". Donia biểu lộ một thứ mà hẳn là nụ cười trấn an nếu cô ta là người thật. Rồi cô ta ra hiệu về phía cửa. "Vào đi".

Aislinn mở cánh cửa gỗ trang trí công phu, bắt đầu bình tĩnh hơn. Cánh cửa vào thư viện, giống như những chiếc cột, rất đối chọi với những kiến trúc khó tả chiếm ưu thế ở Huntsdale. Như thể một vài trong những người xây dựng thành phố đã quyết định rằng họ cần một dấu hiệu của vẻ đẹp giữa toàn những công trình mà lẽ ra trông xấu xỉn.

Cô muốn cười phá lên, không phải vì vui thích, mà vì cái cảm giác ngày càng trội lên rằng những nguyên tắc mà cô bám víu giờ đây đột nhiên vô hiệu. Không phải những con tinh tấn công cô, mà là con người

Nguyên tắc #1: Đừng bao giờ thu hút sự chú ý của những con tinh. Nhưng cô đã thu hút, mà nếu không thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra ở bên ngoài đó?

Aislinn cảm thấy chân mình nặng trĩu; bụng thì nôn nao.

"Bạn cần ngồi xuống chút không?" Donia tỏ ra nhẹ nhàng, chỉ Aislinn về phía hành lang, nơi có các nhà vệ sinh. "Đúng là đáng sợ thật, cái bọn đó".

"Tôi thì cảm thấy thật ngu ngốc", Aislinn thì thầm "Đã có gì xảy ra đâu, chưa thực sự xảy ra".

"Đôi khi mối đe dọa về một điều gì đó đã là đủ kinh khủng rồi....." Donia nhún vai. "Bạn đi rửa mặt đi. Sẽ thấy đỡ hơn đấy".

Còn một mình trong phòng tắm nhỏ, Aislinn rửa những vết máu còn trên mặt và xem xét cạnh sườn mình. Thế nào rồi cô cũng bị bầm tím ở chỗ mà những ngón tay của thằng khốn kia găm vào da cô. Môi của cô vốn đã khô, bây giờ nứt nẻ ra. Xem xét tất cả thì cũng không tệ lắm. Dù sao thì đã có thể tệ hơn kia.

Aislinn rữa mặt và vuốt cho thẳng tóc. Cô cởi đồng phục, cuộn lại và tống vào túi, rồi mặc lên người chiếc quần jeans cũ và áo sơmi dáng dài mà cô đã mua ở một cửa hàng giá rẻ. Rồi cô quay trở lại hành lang vắng vẻ, để cánh cửa nhà tắm nhẹ nhàng đóng lại phía sau lưng.

Donia đang đứng giờ đây vô hình, nói chuyện với một trong những cô gái toàn xương. Giống như những cô gái toàn xương khác, cô này cũng trắng nhợt và gầy đến mức có thể nhìn thấy từng chừng chiếc xương của cô bên dưới làn da gần như trong suốt. Việc cô có thể di chuyển được có vẻ như trái với một định luật cơ bản nào đó. Chẳng lẽ những thứ trông ẻo lã thế kia không gặp khó khăn gì khi di chuyển sao? Nhưng những cô gái toàn xương lướt đi trên sàn trông chẳng khó khăn gì. Dù sắc mặt tái nhợt chết chóc, nhưng nhìn họ vẫn xinh đẹp một cách kỳ quái.

Chỉ có Donia trông mới khủng khiếp: mái tóc trắng của cô ta bay xõa lung tung như thể có một cơn bão vây quanh cô ta, và chỉ riêng cô ta mà thôi. Những cột băng bé tí rụng lách tách xuống sàn bên cạnh cô. "Phải tìm chúng, tìm ra lý do tại sao chúng tấn công cô gái đó. Tôi muốn biết liệu có ai ép chúng làm vậy không. Aislinn không thể bị làm hại".

Giọng cô gái toàn xương là tiếng thì thầm khô khan, như thể từ ngữ phải vượt qua một cái gì đó rất gồ ghề trước khi hình thành. "Tôi có nên nói với Keenan không?"

Donia không trả lời nhưng đôi mắt cô tối sầm lại thành giống như vũng dầu đen lấp lánh khi ở Comix.

Cô gái toàn xương bước lui, hai tay giơ lên vẻ khẩn khoản. Còn Donia bước ngoặt qua góc tường, cách xa cô gái toàn xương, và biến mất.

Nhưng chỉ trong giây lát, cô ta quay lại từ chính góc tường đó – lúc này hoàn toàn hữu hình trước mặt con người – và mỉm cười với Aislinn. "Đỡ hơn chưa?"

Giọng Aislinn chẳng mấy to hơn giọng cô gái toàn xương, "Tất nhiên. Tôi ổn rồi".

Nhưng thực tế thì cô không ổn, côn đang rối lên vì rất nhiều thứ. Bọn họ - keenan và Donia – hẳn phải có lý do gì đó để đi theo cô, nhưng cô không hỏi được. Hay là bọn họ chỉ chán quá muốn đùa cợt với mình để giết thời giờ? Đã từng có nhiều câu chuyện như thế, nhưng Donia có vẻ thực sự giận về những thằng khốn bên ngoài, và có vẻ tin rằng ai đó đã phái những thằng khốn ấy đến để làm hại cô. Tại sao vậy? Chuyện gì đang xảy ra đây?

"Tôi ngồi đọc sách chờ bạn đấy. Trước khi đi, tôi muốn xem có ai đưa bạn về không". Donia nghiêng đầu, mỉm cười. Tất cả dáng điệu của cô ta có vẻ thân thiện và an toàn. Cô ta đi trở lại các dãy bàn. "Ash? Bạn có ổn không?"

"Có mà".Aislinn đi theo Donia vòng qua góc tường, tới một cái bàn có một cuốn sách đang mở và một cái túi rách xơ.

"Bạn có thể gọi điện cho ai không?"

"Có. Tôi bình thường rồi mà".

Donia gật đầu, cô ta nhét cuốn sách vào cái túi da của mình.Cánh cửa mở ra, và một người mẹ cùng hai đứa con nhỏ bước vào

Đằng sau họ là một nhóm các con tinh, vô hình trước mắt mọi người. Cả sáu nữ tinh đó đều xinh đẹp – đi lại như những siêu mẫu, mặc những bộ trang phục như thể được may dành riêng cho cơ thể mảnh mai của bọn họ. Nếu không có những dây leo nở hoa đang trườn đi dọc ngang trên da bọn họ thì trông bọn họ chẳng khác gì con người. Thế nhưng tất cả dây leo đó, giống như những hình xăm sống, di chuyển tùy ý, đang bò leo trên cơ thể các nữ tinh.

Một trong các nữ tinh xoay tròn trên sàn, theo một điệu vũ lỗi thời. Các nữ tinh khác cười khúc khích, cúi chào nhau trước khi đi theo cô ta.

Thế rồi một nữ tinh đầu tiên nhìn thấy Donia. Cô ta lầm bầm gì đó với các nữ tinh khác, và bọn họ khựng lại. Ngay cả những dây leo đang uốn éo cũng đứng yên.

Vài phút trôi qua.

Donia không nói một lời; Aislinn cũng vậy. Cả mình và cô ta đều đang giả vờ không nhìn thấy bọn họ, thì mình có thể nói được gì đây?

Cuối cùng Aislinn nói, "Nếu lúc nãy chị không ở đó..."

"Sao?" Vẻ mặt Donia trở nên rất đau đớn khi cô ta nhìn tránh các con tinh kia.

"Ở ngoài kia. Nếu không có chị ở đó..."

"Nhưng tôi đã ở đó". Cô ta mỉm cười, nhưng khuôn mặt hơi cau lại, khiến cô trông có vẻ lo lắng, muốn đi ngay.

"Phải. Tôi cần tìm....... bạn tôi". Aislinn ra dấu về phía cầu thang dẫn tới tầng hầm thư viện. " Phải lấy vài thứ, nhưng tôi muốn cảm ơn chị về mọi điều".

Donia ném một cái nhìn ngắn ngủi về phía những con tinh, lúc này đang cười rúc rích. " Chỉ cần nhớ đi cùng bạn của bạn khi ra về. Nhé?"

"Chắc chắn rồi".

"Tốt lúc khác tôi sẽ gặp bạn. Trong những tình huống dễ chịu hơn, tôi đảm bảo đấy". Rồi Donia mỉm cười. Nữ tinh này rất xinh đẹp – gây ấn tượng sâu sắc – theo kiểu giống như một cơn bão khi bạn tỉnh dậy và thấy ánh chớp rạch ngang bầu trời.

Và có thể cũng nguy hiểm giống như thế.