Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 69

Ăn xong bữa này, sắc trời đã bắt đầu chuyển sáng.

Sau khi mùa đông bắt đầu ở Bắc Kinh, rất khó để nhìn thấy mặt trời. Sương mù trên mặt sông vẫn không tiêu tán, người dân đi làm cũng đã bắt đầu di chuyển, các phương tiện xe cộ đi lại dần dần nhiều lên.

Chiếc xe chạy chậm rãi, Dung Tự dùng tấm thảm đem Nghê Ca quấn lại, hạ thấp ghế ngồi của cô xuống: "Em ngủ một lát đi, tỉnh liền đến bệnh viện."

Đầu cô ở trên lưng ghế dựa vào cọ cọ, tấm thảm che đi một phần đôi mắt.

Lộ ra một đôi đồng tử đen nhánh sáng rõ, không chớp mắt nhìn anh: "Vậy anh lái xe có mệt mỏi không? Anh cũng một đêm không ngủ."

Dung Tự nở nụ cười: "Anh ba đêm không ngủ đều không sao."

Anh nói xong, vỗ nhẹ đầu cô: "Nhanh nhắm mắt lại."

Cô gái cừu động động cái tai, ngoan ngoãn cuộn người lại.

Nửa ngày.

Trong không gian nhỏ hẹp, vang lên giọng nói nho nhỏ của cô:

"Dung Tự."

"Hửm?"

"Sống lâu một chút."

"...."

Dung Tự hơi giật mình, cười rộ lên: "Được."

Sau đó, âm thanh của anh rất thấp, dịu dàng nói:

"Chúng ta cùng nhau sống đến bạc đầu giai lão."

***

Mẹ Nghê mơ một giấc mơ.

Bà bước đi trong sương mù dày đặc, một tay cầm theo một ngọn đèn nhỏ tinh xảo đáng yêu, một tay khác nắm tay một cô bé nhỏ.

Cô bé nhỏ kia rất yên lặng, cho đến khi đi đến cuối sương mù dày đặc, mới quay người qua, nói với bà: "Cảm ơn dì đã đưa cháu tới đây, đem đèn cho cháu đi."

Bà theo lời đem đèn đưa tới.

Bà ngồi xuống, buồn rầu mà hỏi cô bé: "Vì sao Nghê Nghê lại không thích ta vậy?"

Cô bé nhỏ cũng hét lên: "Cháu cũng không thích dì đâu."

Sau đó cầm lấy đèn, xoay người bỏ chạy.

Tận cùng trong màn sương mù dày đặc vẫn là sương mù.

Bà đứng ở tại chỗ một lát rồi tỉnh lại.

Bầu trời âm u, trong không khí hơi nước bị ngưng kết.

Sắc trời chuyển sáng một chút, trong không trung những đám mây tụ lại với nhau.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, gió từ khe cửa sổ tiến vào phòng, rèm cửa số màu xanh bị vén lên một góc.

Bà thu hồi ánh mắt, giật giật tay, mới phát hiện bên giường một người đang nằm sấp.

"....Nghê Nghê?"

Mẹ Nghê sửng sốt một chút, theo bản năng rút tay ra, sờ lên đầu cô: "Sao con lại ở đây? Con có sao không?"

Nghê Ca dụi mắt, tỉnh lại: "Không có...Con không sao."

Mẹ Nghê ngồi dậy, nhìn cô.

"Con vừa mới tới, y tá dặn con, chờ mẹ tỉnh lại thì nhắc nhở mẹ uống thuốc." Nghê Ca ngồi ở bên giường, ngừng một chút giải thích nói, "Đơn vị của ba có chút chuyện, ba vừa mới đi, anh trai nói buổi chiều anh ấy mới tới được."

Mẹ Nghê không hỏi bọn họ: "Con tới khi nào? Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi." Nghê Ca lúng túng, "Con còn....gói nhiều thêm một phần cháo. Bây giờ mẹ muốn ăn không?"

Mẹ Nghê nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiện tại mẹ không đói bụng."

Hơi ngừng, bà lại hỏi: "Hôm nay con không cần về trường học sao?"

"Hôm nay không cần, giảng viên không ở."

Mẹ Nghê gật đầu, không hỏi nữa.

Trên trời tầng mây lưu động, trong phòng bệnh chớp mắt rơi vào trầm mặc.

"...Con xin lỗi." Nghê Ca nắm tay bà, mắt buông xuống. Cả người nhìn ủ rũ, đôi tai cừu nhỏ cũng uể oải mà rũ xuống, "Con...Dung Tự nói với con chuyện lúc trước. Con không nên cái gì đều chưa hỏi đã nổi giận."

Mẹ Nghê buồn cười nhìn cô, một tay chống đỡ đầu, một tay đi sờ lông cừu nhỏ của cô.

Giống như yên lặng mà trấn an.

"Con đã sắp tốt nghiệp đại học." Nghê Ca rất ngượng ngùng, "Lại còn cùng với mẹ cãi nhau."

"....."

"Chọc cho mẹ tức giận."

"..."

"Con...."

"Chuyện này không có quan hệ gì." Mẹ Nghê đột nhiên đánh gãy cô, âm thanh không lớn, nghe cực kỳ ôn nhu, "Cho tới bây giờ con cũng không nói với mẹ, con là nghĩ như vậy."

Nghê Ca liền giật mình, chớp mắt mấy cái, mũi đột nhiên có chút chua xót.

"Đêm qua cái đó là con nói nhảm..." Cô gục đầu xuống, nhỏ giọng, "Con không cảm thấy cuộc đời của mẹ thất bại."

Mẹ Nghê nhẹ nhàng cười rộ lên.

"Khi mẹ vừa tốt nghiệp trường đại học, liền cùng ba con ở cùng với nhau. Về sau có A Thanh, mẹ vì hai người bọn họ, buông tha cho cơ hội bồi dưỡng năng lực." Hơi ngừng, giọng nói bà rất nhẹ, "Mặc dù mẹ cùng với ba con luôn ý kiến không hợp nhau. Nhưng mà đối với việc này, mẹ không hối hận."

Bà ngẩng đầu, sờ sờ khuôn mặt Nghê Ca:

"Nhưng mà, Nghê Nghê. Nếu như tương lai con hối hận, mẹ nên làm gì?"

Mẹ không muốn nhìn thấy con trôi qua không tốt.

Mẹ sợ trông thấy con không vui.

Nghê Ca ngẩn người, cúi đầu xuống xoa nắn ngón tay của bà.

"Mà lại....đứa bé nhà học Dung kia. Từ nhỏ đã không đáng tin cậy." Mẹ Nghê lông mày hơi nhíu lại, "Con biết không? Mẹ thời học sinh, cũng gặp qua loại học bá này trong trường."

"....."

Anh ấy kỳ thật cũng không tính là học bá đi.

Nghê Ca suy nghĩ.

Thế giới này làm sao lại có thể có học bá nào ngốc ngếch như vậy.

"Lúc mẹ học cấp ba, học cùng lớp với học bá trong trường, tên kia ở bên ngoài xã hội, với ai cũng đều xưng anh gọi em." Mẹ Nghê rất nghiêm túc mà nhớ lại, "Sau này khi mẹ lên học đại học, các anh em của hắn hầu hết bị họ bắt đi. Hắn liền đi làm tài xế lái xe taxi. Chờ mẹ tốt nghiệp đại học, hắn còn đang lái xe taxi."

"...." Nghê Ca che mặt, "Dung Tự ở trong lòng mẹ, là bộ dáng này sao?"

"....Bằng không thì sao?"

Nghê Ca cười rộ lên: "Mẹ cùng ba luôn ý kiến không hợp. Ông ấy còn hại mẹ không có cách nào xuất ngoại bồi dưỡng, còn thường xuyên không ở bên cạnh mẹ...Vậy mẹ còn thích ba sao?"

"Thích"

"Thích bao nhiêu?"

Mẹ Nghê mặt mày hơi cong: "Nghĩ luôn ở cùng với ông ấy."

Nghê Ca cười: "Con cũng vậy nha."

"Cái tên gia hỏa Dung Tự kia, trước kia tính tính rất xấu, thành tích cũng không gọi là tốt, còn luôn bắt nạt con --- Nhưng anh ấy đã sớm cải tà quy chính." Cô dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao, "Hơn nữa, vô luận trước khi trưởng thành hay là sau khi trưởng thành....Chỉ có anh ấy đối với con tín nhiệm mà không cần bất kỳ lý do gì."

Anh chân thành mà thẳng thắn.

"Anh ấy chưa từng can thiệp vào phán đoán của con. Ngược lại, anh ấy còn đi thẳng về phía trước con, đem tất cả chướng ngại quét dọn sạch sẽ, sau đó để cho con tự mình lựa chọn."

"....Bao gồm cả chuyện nhà nước cử đi du học."

Mẹ Nghê có chút ngoài ý muốn.

Bà hỏi: "Con thay đổi chủ ý?"

"Mẹ, người không thấy được cái gì, con sẽ thay người đi nhìn chúng." Nghê Ca nhìn thẳng vào đôi mắt bà, ánh mắt rất kiên định, "Nhưng mà không phải bởi vì con hướng mẹ thỏa hiệp, hay là con cúi đầu...Mà là con đã nghĩ rõ ràng, con đích xác muốn đi."

"Con không phải vì mẹ mà đi, con là vì chính mình."

Mẹ Nghê tay dừng ở bên cạnh khuôn mặt của cô, nhìn chăm chú cô thật lâu.

Mặc dù lời này nghe qua có vẻ vừa ngây thơ lại vụng về.

Nhưng mà, thật lâu sau.

Bà vẫn xoa bóp khuôn mặt cô, cười nhẹ giọng phụ họa:

"Được. Là chính con."

"Mà Dung Tự đâu?" Hơi ngừng, bà tò mò, "Nó đưa con tới đây sao?"

"Đúng thế." Nghê Ca nói xong, gọi điện thoại cho anh, "Anh ấy ở dưới lầu, con để anh ấy đi lên."

Ba phút sau, Dung Tự di chuyển đôi chân dài, lấy tư thái của một người chiến thắng, kiêu ngạo mà lên lầu, đi vào cửa phòng bệnh.

Sau đó giấu cái đuôi to rêu rao kia đi, làm bộ kính cẩn nghe lời chào hỏi:

"Chào dì ạ."

Mẹ Nghê đang muốn mở miệng.

Anh tiến moọt bước về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc kính lễ: "Dì Nghê! Cháu muốn mời Nghê Ca, cùng với cháu ở bên nhau tiếp nhận tổ chức thẩm tra chính trị!"

"Từ nay về sau, tất cả các huy chương của cháu, một nửa đều là của cô ấy!"

Phòng bệnh trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch, bầu không khí kéo căng giống như một giây trước khi giọt nước rơi xuống.

Mẹ Nghê sửng sốt.

Nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước, cũng là thiếu niên này, đứng ở chỗ này.

Lôi kéo tay bà, vẻ mặt nghiêm túc nói:

Cháu muốn cưới cô ấy.

Đem cô ấy gả cho cháu, có được không?

Bà run lên nửa ngày, mới chậm rãi lấy lại tinh thần:

"Vì sao nhiều năm như vậy không nhìn thấy."

"...?"

"Cháu vẫn còn ngu ngốc."

"...."

Không khí lần nữa khôi phục lưu động.

Mẹ Nghê không nhìn anh nữa, cúi đầu xoa bóp tay con gái: "Loại chuyện này, dì không có biện pháp thay thế con bé đáp ứng được."

Trong mắt Nghê Ca ý cười lưu động, đang muốn mở miệng.

Mẹ Nghê đột nhiên giọng nói rất nhẹ, hỏi:

"Sau này con muốn trở thành người như thế nào, Nghê Ca?"

"Nghê Ca à ---"

Ánh nắng buổi sáng nặng nề buông xuống sau những đám mây dày, chậm rãi để lại một tia sáng.

Cô ngẩng đầu, kéo ra một cái âm rất dài.

Sau đó chậm rãi, dán trên lòng bàn tay mẹ Nghê:

"Cô ấy muốn trở thành Nghê Ca."

***

Mẹ Nghê sau một tuần thì được xuất viện.

Nghê Ca ở nhà qua hết năm, mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất ngoại.

Đối với Dung Tự, chuyện bi thương nhất của anh chính là....

Cùng nhau hướng tới tổ chức đánh báo cáo, lại bị đương sự bác bỏ,

"Anh liền cầu hôn đều không có làm." Cô gái cừu cách xa anh ba thước, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Dung Tự: "Hiện tại anh có thể quỳ xuống, em thích nơi đông người hay là nơi ít người?"

Nghê Ca: "...."

Cô rất nghiêm túc mà suy nghĩ một lát, thành khẩn đề nghị:

"Nếu không chờ em trở lại rồi nói?"

Thế là chuyện này liền bị trì hoàn xuống dưới vô kỳ hạn.

Qua hết năm mới, trong nhà Dung Tự một kiện đồ lớn cuối cùng cũng mua đủ, anh phe phẩy cái đuôi to lật cái lịch hoàng đạo chọn ngày lành tháng tốt khai trương nhà mới, mời cô vợ nhỏ đến nhà mới ăn cơm.

Căn chung cư đã được làm bằng bìa cứng, cho nên không cần phải cải tạo mở rộng diện tích.

Còn lại đồ dùng trong nhà bố trí, tất cả đều cùng với trong dự đoán của Nghê Ca giống nhau như đúc. Đây là lần thứ nhất cô tự mình tham gia vào kế hoạch nhà ở, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.

Dung Tự đang nấu cơm ở tẻong phòng bếp, nhìn thấy cô như con vật nhỏ hưng phấn, trong phòng chạy lung tung một vòng, cuối cùng mới chạy lại:

"Em nhìn thấy nhiều thứ chúng ta lúc trước đã chọn cùng nhau."

Anh buồn cười: "Ừ."

"Trong phòng ngủ đèn ngủ là do em chọn."

"Ừ."

"Giá sách cũng là em chọn."

"Ừ."

"Còn có...."

Gắp rau xanh ra khỏi nồi, Dung Tự xoay người, hôn một cái ở trên môi cô.

Giọng nói trầm thấp, ý cười lưu động: "Anh cũng là em chọn."

Bữa tối hôm nay rất phong phú.

Nghê Ca chưa hề biết trù nghệ của Dung Tự tốt như vậy, lúc anh giúp cô rót canh, cô cực kỳ ngạc nhiên: "Anh vậy mà lại biết làm nhiều món như thế."

"Em uống canh trước đi." Dung Tự bỏ chén nhỏ xuống, lại giúp cô rót một chén rượu, "Sau khi uống xong, chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút, khai trương nhà mới."

"Không có người khác đến sao?" Nghê Ca uống hết chén canh kia, đem chén sứ màu trắng nhận đến ngửi ngửi, phát hiện lại lần trước cô uống qua rượu lúa mạch, "Em còn tưởng anh mời rất nhiều bạn bè....Em thấy người khác chúc mừng nhà mới, đều sẽ gọi rất nhiều người tới."

"A." Dung Tự gợn sóng không sợ hãi, "Anh không muốn gặp bọn họ. Anh chỉ muốn gặp em."

Nghê Ca ở dưới mặt bàn đá anh: "....Cợt nhả quá."

Dép lê đụng phải bắp chân anh, anh cứng.

Dung Tự làm như không thấy, như không có việc gì mà kẹp mấy viên thịt đưa cho cô ăn.

Nghê Ca cắn xuống một miếng, trong khoang miệng lập đầy hương vị, mơ hồ không rõ hỏi: "Đúng rồi. Em vừa mới ở trong phòng ngủ, còn nhìn thấy một cái đu dây....Mà em không nhớ rõ em đã mua qua nó, chúng ta không phải là có ban công rất lớn sao, vì sao không đem đu dây đặt ở trên ban công?"

"...." Dung Tự im lặng, liếm liếm môi.

"Em nâng cốc lên uống, anh liền nói cho em." Anh nói, "Em lập tức liền phải rời khỏi đất nước, rời khỏi Dương Quan ở phía tây thì không có nơi nào khác, đây là quê hương của rượu, không ngại thì em uống nhiều một chút."

Nghê Ca nghi ngờ nhìn anh.

"Em sợ cái gì, đây là ở nhà."

"...."

Chính vì ở nhà, cô mới sợ.

Cho nên Nghê Ca không động chút nào.

Nhưng mà Dung Tự làm thịt viên xác thực ăn rất ngon.

Cô bất tri bất giác, thế nhưng ăn hết non nửa bàn ăn.

Cuối bữa ăn, nhìn đồ vật nào cũng bắt đầu có bóng chồng:

"....Dung Tự."

Tai Dung Tự bị cọ thoát ra: "Anh đây!"

Gò má cô gái nhỏ nổi lên hoa đào:

"Anh có phải hạ dược ở trong cơm hay không?"

"...."

Dung Tự liếm liếm môi, ý đồ xấu xa mà nói:

"Khả năng là bởi vì thịt viên kia."

"...?"

"Là rượu ủ đi."

"...??"

Nghê Ca kinh ngạc: "Em đã ăn nó mấy lần, thế nào mà một chút mùi rượu đều không có?"

Dung Tự không lập tức tiếp lời.

Anh ngồi xuống bên cạnh, chế trụ cằm cô, mạnh mẽ mà hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi cạy mở môi cô ra, hấp thu khí nóng từ cô.

Anh mặc quần áo ở nhà mềm mại, trên người có mùi hương quen thuộc, làm cho người ta an tâm.

Đầu óc Nghê Ca có chút hỗn độn, nhịn không được cũng ngẩng đầu lên, hôn lại anh.

"Cừu ngốc." Anh hơi buông cô ra, mút môi dưới của cô, cười nhẹ, "Rõ ràng mùi rượu rõ ràng như vậy, thật sự một chút đều không cảm nhận ra?"

Nghê Ca trợn to mắt.

Đôi mắt tối như mực, có chút mờ mịt, như là không quá hiểu rõ anh đang nói cái gì.

"Nghê Nghê, anh là của em." Dung Tự rũ mắt nhìn cô, một bàn tay rơi xuống vòng eo cô.

Ở nơi này, trời cao, hoàng đế lại ở xa, sẽ không có người đến đánh gãy. Ôm cô như vậy, gánh nặng đạo đức đều nhẹ đi rất nhiều:

"Em có thể thu một chút lợi tức trước."

Anh vừa nói, ngón tay vừa hướng bên trên trèo lên, rơi vào ở trên cổ áo, ý vị ám chỉ hết sức rõ ràng.

Hơi ngừng, giọng nói khàn khàn dụ hoặc nói:

"Nơi này rất thú vị, em có muốn, mở ra nhìn một chút không?"

Chung cư cao tầng, không có người quấy rầy. Trong nhà ăn ánh đèn dịu dàng, bốn phía yên tĩnh im ắng.

Cánh tay nhỏ của Nghê Ca vòng trên cổ anh, dáng vẻ rất nghiêm túc mà nhìn anh, đôi mắt đen nhánh, sáng ngời giống như sao trời.

Nửa ngày, cô chớp mắt mấy cái: "Anh là Dung Tự."

Anh gật đầu, theo đó lặp lại: "Anh là Dung Tự."

Nghê Ca bưng lấy khuôn mặt anh cẩn thận phân biệt nửa ngày, cuối cùng giống như rốt cuộc nhận ra anh.

Khóe miệng cô nhếch một cái, đột nhiên tràn ra một nụ cười tươi đẹp:

"Vậy được."

Đầu óc Dung Tự ầm ầm nổ tung.

Trong lòng anh nhát mắt tràn ra một trăm con chuột điên cuồng va vào nhau, mỗi con đều đang a a a cất tiếng thét.

"Nhưng mà, Dung Tự." Giây tiếp theo, cô đột nhiên lại gần, thần bí hạ giọng, "Nếu như anh đêm nay không thể một đêm bảy lần, một lần làm bảy đêm."

"....?"

"Anh nhớ cho kỹ." Ngón trỏ của cô ép đến trên môi anh, dùng một loại cử chỉ nói một cách bí mật, nghiêm túc, nhỏ giọng nói:

"Anh liền không phải là một người đàn ông."

Dung Tự: "...??"

Nghê Ca vừa mới nói xong, lập tức bị Dung Tự hôn.

"Chết tiệt." Cùng với vừa rồi khác biệt, lần này anh hôn thật sự mạnh mẽ, tất cả tính công lược đều bị kích thích phát ra, hô hấp giao hòa, hơi thở sâu mà nặng nề, giống như muốn làm hơi thở của cô bị cạn kiệt.

Cánh tay anh vòng qua gối cô, đem cô ôm lên.

Một bên khàn giọng nói nhỏ, một bên mút vào môi cô.

"Ưm..." Trên người anh rất nóng, ánh mắt u ám, Nghê Ca muốn đẩy anh ra lại không đẩy được, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, nhỏ giọng lầm bẩm:

"Anh nhẹ chút..."

Đầu óc cô tê liệt, sau lưng mềm nhũn, cả người đột nhiên rơi vào đệm chăn mềm mại.

Trong phòng ngủ ánh đèn lờ mờ, anh một tay bắt lấy cổ tay cô, đem cô đè ở trên giường.

Anh từ trên cao nhìn xuống, nắm lấy cổ tay cô, hô hấp dồn dập, nghiến răng nghiến lợi: "Em còn không biết xấu hổ muốn anh nhẹ chút?"

Nghê Ca từng ngụm từng ngụm mà há miệng ra hô hấp, theo bản năng kháng cự, nhưng lại bị ép chặt, vây ở dưới thân.

Anh ấn chặt cô, nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới.

Editor: Thịt đâu, thịt của ta đâu!!!! -_-