Khi Nghê Ca bị Lữ Vân gọi lên trên bục, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô. Đầu óc cô lúc đó đều ong ong.
"Sau khi giảng xong ba buổi trước thì tôi liền nhận được bài văn mà các em dự định mang đi tham gia vào vòng bán kết. Rất nhiều bạn học đều theo yêu cầu của tôi mà sửa đổi lại, đồng thời tất cả đều sửa không tệ" Lữ Vân nói "Có rất nhiều bạn làm tốt. Tôi cũng không đơn độc biểu dương ai. Ngược lại có một vị, buổi trước giao cho tôi bài văn dạng gì, đến buổi sau giao lại cũng là bài văn dạng đó. Một chữ cũng đều không đổi"
Toàn phòng học tĩnh mịch.
Lữ Vân ngẩng đầu
"Đến đây. Để cho tôi nhìn xem. Vị bạn học Nghê Ca này, hiện tại đang ở đâu?"
Nghê Ca đứng lên, không nhanh không chậm mà đi lên bục giảng.
Trong đám người vang lên bình luận khe khẽ:
"A, cô ấy có phải là chị gái nhỏ trong ngày lễ kỷ niệm thành lập trường đã nhảy điệu múa cổ điển kia không? Phốc, đồ bình thường mặc cũng rất thanh thoát. Mỗi tiết cô ấy đều tới đây sao? Sao trước giờ tôi chưa thấy qua cô ấy?"
"Ô ô ô tôi nhớ được người này! Xếp hạng điểm thi giữa kỳ môn ngữ văn cũng chỉ cao hơn tôi một chút! Nhưng mà cô ấy là người đầu tiên vào ban một chứ không phải tôi! Thật là ghen tị!"
"Mẹ nó, nói nhỏ chút, nói nhỏ chút. Lữ Vân nhìn tới...Các cậu nói xem, nếu như một lát Lữ Vân mắng chửi người khác, chúng ta có nên đi khuyên hay không đây —Tôi nghe nói giáo viên này siêu cấp hung dữ!"
......
"Vị bạn học này" Lữ Vân từ trong một xấp bài văn lấy ra bài của cô, hỏi "Em đã lười đến mức độ khiến giáo viên đều không sẵn sàng có lệ mà nhìn nó một chút?"
"Em không có" Nghê Ca thản nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ta
"Em đã làm bài tập"
"Một chữ cũng không đổi, em cho rằng tôi mù sao?"
"Bài tập cô yêu cầu chính là viết văn cơ sở bên trên tiến hành sửa chữa. Cũng không nói phải đổi thành loại gì" Nghê Ca giải thích "Em dự thi chính là viết văn theo thể loại văn xuôi. Cô yêu cầu chính là quá nhiều loại ngữ pháp, ngược lại sẽ lộ ra có vẻ trói buộc"
Lữ Văn nhất thời nghẹn trong cổ họng "Em —-"
Đám người tĩnh lặng trong ba giây, có một nam sinh nhỏ giọng nỏi
"Này....Tôi cảm thấy rất có đạo lý..."
Lữ Vân biểu cảm bỗng chốc rất khó coi.
"Em học lớp nào?" Cô ta buông xuống tập viết văn, một đầu ngón tay chỉ vào trên đầu Nghê Ca "Em chưa từng tham gia qua cuộc thi văn học trẻ phải không? Là em có kinh nghiệm hay là tôi có kinh nghiệm? Tôi một năm mang ra nhiều hay ít học sinh ở vòng chung kết đều đoạt giải. Em..."
"Cô Lữ!" Một nam sinh đứng ở bên dưới cười hì hì hô "Em nếu cùng cô giống nhau, quanh năm suốt tháng đều ở tại các trường khác nhau đều nói về kinh nghiệm dự thi. Em cũng có thể có học trò khắp thiên hạ!"
Mọi người đều cười ha hả.
Lữ Vân không có phản ứng với nam sinh kia, quay lại muốn tới chỉ cô
"Em bây giờ có phải rất thoải mái hay không? Ngỗ nghịch cùng giáo viên, cái lòng hư vinh của em có phải hay không rất thỏa mãn?"
"Vậy ngài thì sao?" Nghê Ca tránh đi ngón tay của cô ta, giương mắt hỏi lại "Mặc kệ là gặp chuyện sốt ruột gì. Vừa vào trường học liền đem bực bội mà trút lên người học sinh, có phải hay không cũng rất sảng khoái? Có phải hay không cũng cảm thấy, cái lòng hư vinh đáng thương của cô cũng đạt được thỏa mãn?"
"Cô—" Lữ Vân mấy năm trước mang học sinh tất cả đều là những người nhu thuận nghe lời. Không có ai dám như vậy với cô ta. Cô ta tức hổn hển, bàn tay lập tức giơ cao lên –
Không đợi bàn tay kia hạ xuống đã bị người nắm lấy.
Xương cốt kêu "Rắc" một tiếng. Cô ta nhướng mày, cơ hồ bị đau mà kêu ra một tiếng "Ôi..."
"Cô giáo" Chàng trai thở hồng hộc mà nắm chặt cổ tay cô ta. Trong mắt mang theo một chút cười nhạo, lực đạo trên tay không có một chút buông lỏng
"Một lời không hợp ý liền đánh người. Cái này chắc không phải là cách dạy của giáo viên đi?"
"Mắc mớ gì đến cậu?" Không biết nam sinh ở tuổi này có phải đều như vậy hay không mà sức lực lại có thể lớn đến như vậy. Lữ Vân cảm thấy tay mình giống như bị bóp gãy, muốn vung tay thoát ra cũng không được
"Này...cậu mau buông tôi ra!"
"Tôi buông cô ra. Sau đó cô lại đưa tay đến đánh tôi?" Dung Tự dần dần bình phục hô hấp, cười lạnh "Tôi thiếu ngốc sao?"
Lớp học vang lên những tiếng cười đè nén.
"Cậu cho là cậu rất thông minh sao?" Cổ tay gần như mất đi cảm giác, Lữ Vân cười lạnh "Cậu cho là hiện tại cậu đánh nhau cùng với tôi. Sau này tôi liền sẽ không tìm cậu tính sổ?"
"Vậy chuyện cô bắt nạt cô gái nhà chúng tôi lại tính toán như thế nào đây?" Dung Tự đột nhiên nổi giận, hai cái tay nắm lấy cô ta đem bức đến tấm bảng đen bên cạnh. Dùng giọng nói chỉ có cô ta nghe được, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra từng chữ "Lữ Vân, nói thật, tôi từ rất nhiều năm trước đã muốn bóp chết cô"
Lữ Vân khó tin mở to mắt.
Dựa vào chiều cao lợi thế, anh cơ hồ khiến hai chân cô tay rời khỏi mặt đất.
Cô ta ngay lúc này mới chính thức cảm nhận được sự sợ hãi.
Cô ta rốt cục bắt đầu kinh hoảng
"Cậu không thể..."
"Buổi chiều học như thế nào các em, sao lại ầm ĩ như vậy?" Thầy Tôn một tay đẩy ra cửa phòng học. Liền nhìn thấy một khung cảnh hỗn loạn như vậy, bị dọa tới mức ngôn ngữ hỗn loạn
"Mẹ ruột của tôi! Dung Tự em đang làm cái gì vậy?"
Dung Tự lập tức buông tay ra.
Lữ Vân ngay lập tức tiếp xúc mặt đất. Chân mềm nhũn ngồi liệt trên sàn.
Phảng phất như sống sót sau tai nạn, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp.
"Thầy Tôn" Dung Tự giơ hai tay lên biểu thị trong sạch, vẻ mặt cực kỳ vô tội
"Vừa rồi cô giáo Lữ Vân muốn đánh học sinh nên em hỗ trợ khuyên một chút"
"Tôi tin em có quỷ" Thầy Tôn bước lại gần "Cô giáo Lữ, cô có ổn không?"
Lữ Vân đang muốn mở miệng lại bị Dung Tự đánh gãy
"Thầy Tôn, thầy xem bạn học nhỏ đại diện môn ngữ văn bị ngược đãi thành cái dạng gì đi"
Thầy Tôn quay đầu lại nhìn thấy Nghê Ca thật đúng là đứng ở bên cạnh.
Cô gái nhỏ không nói một lời. Trên giữa trái còn lưu lại rõ ràng vết ấn, ở giữa có chút sưng đỏ. Vừa nhìn là biết bị người ta ấn mạnh vào.
Thầy Tôn hơi giật mình hỏi
"Cô giáo Lữ, đây là cô làm?"
"Cô ấy không theo yêu cầu của tôi sửa bài tập. Tôi đương nhiên muốn dạy dỗ cô ấy" Lữ Vân nói như lẽ đương nhiên "Thế nào?"
"Cái bài văn này, tất cả mọi người đều có thể trình bày theo sáng kiến chủ quan của mình. Không nhất thiết chỗ nào cũng phải người người đều giống nhau?" Thầy Tôn cảm thấy chuyện này cô ta có điểm không đúng, học sinh đáng yêu như vậy
"Dù sao cùng không nên động thủ đánh người đi?"
Lữ Vân cười lạnh "Là thầy huấn luyện cuộc thi hay là tôi huấn luyện?"
Thầy Tôn kinh ngạc "Ý cô là gì?"
"Tôi so với thầy có kinh nghiệm" Lữ Vân ngữ khí thật bình tĩnh
"Bằng không vì sao mọi người đều là giáo viên ngữ văn, lại chỉ có mình tôi có thể mang học sinh vào vòng chung kết?"
"....."
"Tôi nói không đúng sao, thầy giáo Tôn?"
Thầy Tôn cực lực giữ bình tĩnh "Lăn ra ngoài"
Lữ Vân sửng sốt "Cái gì..."
"Cô nói cái rắm" Thầy Tôn bùng nổ "Học sinh của tôi tất cả đều ngoan ngoãn. Con bé còn là đại diện môn ngữ văn của tôi. Con bé là tuyệt nhất. Con bé sẽ không sai. Muốn sai cũng là do cô sai. Phòng học này cũng là của tôi. Cô cút ra ngoài cho tôi!"
Dung Tự ngạc nhiên "....."
Nghê Ca khiếp sợ "....."
"Con mẹ nó...." Mạnh Viện cũng một đám bạn học đứng phía sau ăn dưa trợn mắt há mồm
"Thầy...thầy Tôn đây là bị người ta đạp vào cái đuôi sao?"
Lữ Vân sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt khó coi nói
"Gặp lại ở phòng hiệu trưởng"
Nói xong cô ta cầm lấy tay phải đã mất đi cảm giác. Cũng không quay đầu mà đi ra cửa.
Để lại thầy Tôn một mình đứng tại chỗ thở hồng hộc.
Nghê Ca tiến lên "Thầy Tôn"
"Không liên quan đến em" Thầy Tôn vung tay "Đi thôi đi thôi. Tất cả đều tan học đi"
***
Bị Lữ Vân kéo lại, lúc buổi tọa đàm kết thúc đã rất muộn.
"Nhà anh bên kia hẳn là cũng không có cách nào tới đón người." Dung Tự hỏi "Chúng ta ngồi xe bus?"
Nghê Ca không có ý kiến.
Bên trong xe buýt rất đông người, Dung Tự để cô đi đến trước mắt. Sau đó cánh tay hư hư thực thực mà vòng qua thân cô.
Anh đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy, Nghê Ca không hiểu sao có chút không được tự nhiên. Cô quay đầu lại, nghiêm túc nói
"Vừa rồi quên nói với anh. Chuyện hôm nay, cảm ơn anh trai"
Dung Tự hừ một tiếng
"Em cũng thật là, sao lại đứng yên ở đó cho cô ta chọc?"
"Em không...." Nghê Ca nghĩ phản bác, ngẫm lại thì lại cảm thấy chính mình quả thật ngu ngốc, bỗng chốc ỉu xìu "Em muốn tránh nhưng mà không kịp"
"Vậy thì em cũng không....."
Anh còn chưa dứt lời, xe buýt đột nhiên tăng tốc một cái, anh bỗng nhiên bị bật người ra.
Cừu nhỏ cũng bị làm cho trọng tâm bị lệch, ngắn ngủi phát ra một giọng nói nhỏ "Ôi"
Dung Tự tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra bảo vệ đầu cô.
Một giây sau, đầu của cô đập lên tay anh cùng đập vào cửa kính trên xe liền "bộp" một tiếng.
"Chậc..."
Trong lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn. Nhưng mà nhờ tư thế này, anh nhanh chóng đem cô vây vào trong ngực
Nghê Ca choáng váng một chút, sau đó lập tức đứng lên
"Anh trai?"
Mẹ nó....
Hô hấp của cô gần trong gang tấc. Dung Tự cảm thấy bản thân quả thực muốn quên đi tất cả.
Quá mềm mại.
Cô giống như một đám mây bồng bềnh vậy.
Lão đại có ý chí sắt đá. Tại đây chớp mắt được trải nghiệm cảm giác "Trái tim đều biến mất"
Nghê Ca thấy anh một biểu cảm muốn sống muốn chết. Cho rằng anh bị đau đến điên rồi, lại gọi một tiếng
"Anh trai, anh có ổn không?"
Dung Tự lúc này mới rốt cuộc lấy lại tinh thần.
"Anh không sao" Anh liếm liếm môi, rũ mắt đem cô xách đứng lên đến bên cạnh anh "Em đứng cho vững"
"Vâng" Nghê Ca học bộ dạng của anh, đưa tay đi nắm lấy tay cầm.
"Đừng nắm cái kia"
Vẻ mặt anh mất tự nhiên, chỉ chỉ vào tay áo của chính mình.
Nghê Ca hơi giật mình, sau đó vui vẻ mà đưa tay giữ chặt anh
"Anh vừa mới muốn nói cái gì?"
"Nói gì à?" Dung Tự ngữ khí lại trở nên uể oải "Vừa mới muốn nói, sao em không gọi điện thoại cho anh, bảo anh giúp em đánh nhau?"
Nghê Ca phốc một cái nở nụ cười
"Em nếu như gọi anh kêu tới, cô ấy có phải hay không bị anh đánh chết?"
Cô cười rộ lên ánh mắt cong cong. Giống như hai vòng mặt trăng nhỏ.
Dung Tự cảm thấy rung động
"Đầu em không sao chứ?"
"Không sao" Cô vừa mới dùng nước đá rửa qua "Nhìn hơi dọa người nhưng kỳ thực không đau"
Dung Tự thở dài, suy nghĩ một chút, sờ sờ lông cừu nhỏ
"Kỳ thực anh mỗi ngày..."
Nghê Ca tò mò "Cái gì?"
"Không có gì"
Phía chân trời mây đen cuồn cuộn, chen lấn giữa đám mây đen là ánh nắng chiều phóng xuống tạo thành những cột sáng đẹp mắt.
—-Anh mỗi ngày đứng canh gác ở cửa phòng học, không phải là vì muốn nói với bọn họ rằng...
—Em có người che chở, cũng có người làm chỗ dựa.
***
Nghê Ca về đến nhà mới nhớ tới. Cô quên hỏi Dung Tự chuyện chiếc áo lông.
Bất quá...
Tính toán một lúc. Cũng không nóng vội. Hôm khác hỏi lại cũng được.
Sau bữa tối cô ngồi trong phòng làm bài tập. Kỳ thi cuối kỳ rất nhanh tới. Kết hợp các kết quả của các bài kiểm tra hàng tháng và hàng tuần trước đó. Cô cảm thấy chính mình có thể thi được so với lần trước tốt hơn.
Cho nên Nghê Ca cũng chỉ quanh quẩn làm mấy bài.
"Nghê Nghê?" Cô vừa mới viết vài câu, ba Nghê liền ở bên ngoài gõ cửa
"Ba có thể vào một chút không?"
"Vâng ạ. Cửa không khóa" Nghê Ca hô to nhưng vẫn đứng lên chạy đi mở cửa "Ba"
Mở cửa, ba Nghê đứng ở trên hành lang. Từ trên cao nhìn xuống, bóng ông đem cô con gái nhỏ đều bao phủ lấy.
"Nghê Nghê" Ba Nghê mặc đồ ở nhà, sống lưng trước sau như một thẳng tắp "Ba ở trong thư phòng nhặt được kết quả thi giữa kỳ của con"
Nghê Ca sửng sốt, mắt trợn tròn
"Cái đó là con..."
Không cẩn thận rơi ở trong thư phòng.
Giây tiếp theo, ba Nghê mở ra phiếu điểm đã được gấp lại, không cảm xúc hỏi
"Là kết quả in sai phải không? Môn toán của con lại không đạt tiêu chuẩn?"
##Chương sau Nghê Nghê qua nhà bạn Tự ở =)))