Dung Tự và cô đụng vào nhau một cái không nhẹ.
Anh lui về phía sau vài bước vẫn là đứng không có vững. Trọng tâm nghiêng một cái. Cả người anh liền ngồi vào bụi cây.
"Ôi..." Bên hông lập tức truyền đến một trận đau nhưng anh theo bản năng, vẫn là đỡ ổn cho Nghê Ca trước.
"Em đụng anh bị thương sao?" Nghê Ca cả người nhào vào trên người anh. Nghe thấy tiếng kêu của anh bèn nhanh chóng cúi đầu kiểm tra "Bị đau chỗ nào?"
Cảnh sắc ban đêm yên lặng. Cô gái nhỏ mặc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ thật dài. Vừa rồi nhảy xuống bị rơi ra, treo trên người rộng lùng thùng, tóc cũng bị gió thổi loạn. Nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ thường.
Dung Tự bình thường biểu lộ đều nhàn nhạt, bây giờ đột nhiên có chút mất tự nhiên.
Bộ dạng của bọn họ hiện tại, thật giống như...
Cô đang quỳ gối giữa hai chân anh.
Dung Tự "...."
Anh liếm liếm môi, ánh mắt đầy khả nghi dời đi.
".....Em đứng lên trước đi"
Nghê Ca nhanh chóng đem anh kéo lên.
Dung Tự vừa mới vào cửa cùng anh cảnh vệ bắt chuyện qua. Từng tiền trảm hậu tấu, lừa trên gạt dưới chuyện gì anh cũng đã làm cho nên chuyện này cũng không thua kém gì. Bởi vậy lúc ra cửa cũng không có người ngăn cản.
Nhưng Nghê ca còn chưa từng muộn như vậy ra khỏi cửa.
Đêm khuya khu đại viện cùng ban ngày là hai bộ dáng, cô cực kỳ hưng phấn "Anh muốn dẫn em đi chỗ nào?"
Anh không cần nghĩ ngợi đáp:
"Đặc biệt dẫn theo "cuộc sống", đương nhiên là muốn đi chỗ đặc biệt một chút"
"....."
Đi ra khỏi khu đại viện. Dung Tự ôm chiếc máy bay không người lái cùng cô hướng cửa hàng tiện lợi 24h đi tới, ngữ khí hững hờ "Đã có chuyện gì?"
Thế nào mà buổi tối khuya khoắt lại ngồi lẩm bẩm với chiếc mô hình máy bay này.
Nhìn rất đáng thương.
Nghê Ca trợn to mắt, dè dặt cẩn trọng hỏi "Anh đem máy bay không người lái để ở phòng em là vì muốn quan sát sinh họạt của em sao?"
"....."
Dung Tự trầm mặc, thần sắc mất tự nhiên, cự tuyệt trả lời, lạnh giọng tiếp tục hỏi
"Cho nên vì cái gì lại không vui?"
"Không có" Đêm xuống nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Nghê Ca kéo kéo lại khăn quàng cổ, cúi đầu dùng chân đá cục đá "Chỉ là ba mẹ em đều không đi tham gia buổi kỷ niệm thành lập trường"
"Chỉ vì chuyện này?"
"Đúng vậy"
"...."
Dung Tự cười khẽ một tiếng "Xùy"
Nghê Ca đột nhiên có chút thẹn thùng. Anh nhất định cảm thấy đây là cái rắm gì việc lớn....
Cô giống như một cái đuôi nhỏ, một đường theo anh đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
Đêm khuya trong cửa hàng tiện lợi ngoại trừ chị gái trực ca đêm thì không còn có ai khác. Anh đi qua chọn một gói bánh hiệu Quan Đông, ra hiệu cho Nghê Ca ngồi cùng một chỗ với anh "Ăn cái gì?"
"Em không đói" Nghê Ca lắc đầu "Em ăn cơm tối rất no"
Dung Tự không nói lời nào, mặt không biểu cảm nhìn qua.
Nghê Ca "....."
Con cừu nhỏ nhanh trí sáp lại gần "Vậy vẫn là ăn một chút đi"
Nói xong cô cẩn thận cầm lấy hai xiên cá đậu phụ.
Dung Tự liếc mắt nhìn cô một cái, không nói một lời lại lấy nhiều hơn hai cái hộp chứa đầy viên.
Sau đó túm cô ở phía trước cửa sổ ngồi xuống.
"Ăn đi" Anh đem hai cái hộp đều đặt ở trước mặt cô "Không ăn hết, không được về nhà"
Nghê Ca "....."
Vào đêm khuya lạnh lẽo thì đồ ăn vĩnh viễn so với ngôn ngữ càng có thể trấn an tâm hồn con người. Cô hai tay cầm lấy cốc giấy nóng lớn, toàn thân từ trên xuống dưới đều ấm áp.
Nhưng vẫn có chút không được tự nhiên "Anh nửa đêm gọi em ra là muốn mời em ăn khuya?"
"Không phải" Dung Tự sống lưng thẳng tắp, không chút để ý cầm chiếc cốc giấy lên xoay một vòng "Dì không muốn em học múa sao?"
"Không có" Nghê Ca suy nghĩ một chút, sửa chữa "Bà ấy kỳ thực là không thích em làm những chuyện không liên quan đến viêc học. Cho nên cũng không phải chỉ là chuyện múa"
Ngoài cửa sổ ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Dung Tự có chút nhướn mày. Vẻ mặt này chính là ý tứ ham học hỏi.
"Anh hẳn phải biết đi. Mẹ em tuổi còn trẻ đã cùng ba em ở bên nhau" Nghê Ca giải thích "Lúc bà ấy sinh anh trai xong, không bao lâu sau gặp được một cơ hội đi nước ngoài bồi dưỡng. Nhưng vì nguyên nhân ba em, bà ấy khôngh thể đi. Sau đó liền gác lại đến tận bây giờ. Cho nên khả năng bà ấy cảm thấy...học hành tương đối quan trọng"
Dung Tự khóe miệng giật giật, không nói chuyện.
Anh đối với gia đình Nghê Ca cũng không hiểu biết nhiều. Trưởng bối hai nhà quan hệ không tệ. Ba anh thì quan hệ rất tốt, nhưng mẹ anh tính cách quá mạnh mẽ. Trước cùng mẹ Nghê Ca qua lại mấy lần. Đối phương tựa hồ có chút không chống đỡ được.
Cho nên anh cũng không hiểu rõ dì Nghê, cũng không hiểu Nghê Ca khổ sở cái gì.
"Bất quá em kỳ thật cũng không phải là không thực vui..." Nghê Ca nhìn chằm chằm hai cái hộp phát sầu, nếu ăn không hết, anh có thể hay không mà đem cô đánh??
"Từ nhỏ đến lớn bà mẹ em luôn như vậy. Em sớm đã quen"
"Nghê Ca" Anh đột nhiên đánh gãy lời cô.
"Vâng?"
"Đừng nói nữa! Ăn đi!"
"....."
Nghê Ca cúi đầu, cái miệng nhỏ cắn cắn cá viên.
Cô ăn cái gì cũng rất nhã nhặn, cùng anh có thể hợp lại một chỗ. Cho nên một khi hai người đều an tĩnh lại, Trong không khí lập tức tràn ngập xấu hổ.
Một lát sau, Nghê Ca vừa mới hưng phấn đã bị không khí trầm mặc hiện tại đánh nát. Cô suy nghĩ một chút, cẩn thận nói "Cảm ơn anh Dung Tự đã mời em ăn cá viên"
"....."
"Nhưng mà hôm nay quá muộn, em..."
"Không được đi" Anh hơi nhíu mày "Ăn xong mới được đi"
Nghê Ca cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Dung Tự đau đầu cực kỳ. Anh hơn nửa đêm chạy đến. Chính là muốn cô vui vẻ một chút. Nhưng anh hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, tay chân luống cuống.
"Nghê..."
"Em không muốn ăn"
"....."
Giọng nói của cô rầu rĩ "Em cho tới bây giờ đều không để cho người khác ép bản thân mình làm chuyện không thích"
Dung Tự mờ mịt luống cuống. Baidu nói rằng các cô gái sẽ không từ chối đồ ăn, nhưng chưa từng nhắc với anh. Chiêu này thi thoảng cũng không nhạy.
"Hơn nữa em..."
"Nghê Ca" Dung Tự không thể nhịn được nữa cắt ngang lời cô, cuối cùng nói ra lời nói thật "Anh là muốn nói nếu như em lo lắng ngày kỷ niệm thành lập trường biểu diễn không có người giúp em chụp ảnh – Vậy em xem anh có được không?"
***
Câu nói này của Dung Tự lơ lửng trong đầu Nghê Ca suốt một tuần.
Cô đương nhiên không lo lắng cô không có người chụp ảnh.
Nhưng Dung Tự lại để ý đến, làm cho cô có chút vui vẻ.
Cô cảm thấy anh vô cùng mâu thuẫn. Ngẫu nhiên sẽ hung thần ác sát. Ngẫu nhiên lại không thể tưởng tượng ra mà bộc lộ sự ôn nhu.
Nhưng thật sự lại làm cho cô cười ngây ngô đến tận ngày kỷ niệm thành lập trường.
"Đây là lần diễn tập cuối cùng. Tất cả mọi người phải nghiêm túc diễn" Ngày kỷ niệm thành lập trường là do cô giáo chủ nhiệm phụ trách an bài chuẩn bị. Thời gian nghỉ ngơi, cô ấy tranh thủ kiểm tra lại trang phục của mọi người cùng trang điểm.
"Nghê Ca, hình như lớp trang điểm của em có chút không ổn. Ra sau hậu trường chỉnh lại một chút. Thuận tiện nghỉ ngơi một lát đi"
Hơi ngừng, cô ấy nói "Dù sao tiết mục của em cũng ở sau. Không cần phải nóng vội"
"Dạ: Nghê Ca lễ phép nói "Cảm ơn cô ạ"
Trang điểm của cô là do cô gái đáng yêu Mạnh Viện hỗ trợ giúp. Nhưng mà cô gái nhỏ hình như cực kỳ không chịu nổi tịch mịch, đang ở cùng cô diễn tập qua hai lần, về sau liền không chịu được nữa mà chạy ra ngoài "Mình đi ra ngoài mua một chút trà sữa cùng thức ăn. Sẽ trở về rất nhanh. Nghê Nghê cố lên nha!"
Vì vậy Nghê Ca giải thích "Nhưng mà bạn của em vừa mới đi ra ngoài. Khả năng sẽ phải đợi một lúc mới trở về. Đồ trang điểm đều ở trong tay cô ấy"
Cô chủ nhiệm nói "Không sao"
Sau đó liền di chuyển ánh mắt, đi xem tiết mục đang diễn tập ở trên đài.
Nghê Ca gật gật đầu. Cầm lấy balo vừa định đi. Nghe thấy phía sau vang lên một câu cùng nụ cười lạnh
"Trang điểm cái gì mà trang"
Cô không quan tâm.
Trở lại phòng nghỉ, mở ra cuốn sách tiếng anh.
Sau khi kết thúc kỷ niệm ngày thành lập trường thì đến kỳ thi cuối kỳ. Còn cách buổi lễ một đoạn thời gian. Cô nghĩ lại dùng chút thời gian vụn vặt mà học thêm từ mới"
Nhưng mà còn chưa xem xong một bài thì Mạnh Viện liền hùng hùng hổ hổ mà tiến vào "Tiên nữ. Mình mang đồ uống về rồi đây! Cậu có lạnh hay không?"
Nghê Ca cười "Cậu đóng cửa lại đi là mình hẳn sẽ không lạnh nữa"
Trong phòng có hơi ấm, Mạnh Viện cười mỉm dùng chân đá cánh cửa.
"Trừ bỏ đồ uống mình còn mua cho cậu thêm mấy món ăn —cậu có phải từ trưa bắt đầu diễn tập liền chưa ăn qua cái gì hay không? Mau đến xem xem, có thích hay không." Mạnh Viện để cái túi trước mặt cô, lải nhải nói "Đúng rồi. Nói ra khả năng cậu không tin. Hôm nay mình đi ra ngoài mua đồ ăn,. Gặp được một người anh trai chân dài siêu đẹp mắt. Mình cảm thấy anh ấy cần phải đi diễn phim thần tượng"
"Cảm ơn cậu nha" Nghê Ca tò mò mở cái túi ra. Phát hiện bên trong trừ bỏ trà sữa thế nhưng còn có rất nhiều đồ ngọt nhìn siêu cấp quen mắt. Bao gồm: bánh su kem hình thiên nga.
Nghê Ca "......"
Thế giới này cũng quá nhỏ.
"Mình muốn tìm anh trai kia lưu phương thức liên hệ nhưng lại bị anh ấy cự tuyệt" Mạnh Viện lẩm bẩm nói đùa "Đừng nghĩ mình khen ngợi anh ấy"
Nghê Ca dở khóc dở cười mà che mặt lại "Mình có, mình cho cậu"
"Thật sự?" Mạnh Viện hai mắt sáng lên "Cậu có phải hay không trước kia cũng gặp qua anh ấy khi mua thức ăn ngoài? Quá không công bằng! Quả nhiên vẫn là giá trị nhan sắc cao hơn mới chiếm được tiện nghi a a a!"
"Ừm..." Cô mơ hồ không rõ.
Bất quá nhìn thấy bánh su kem thiên nga. Cô lại không kìm lòng được, nhớ tới người anh xấu tính nhà bên cạnh.
Nên làm gì với vị lão đại kia bây giờ....
Cô bưng lấy mặt, buồn rầu thở dài.
Ngày đó ở cửa hàng tiện lợi, sau khi anh nói như vậy. Nghê Ca sửng sốt thật lâu, vẫn là tỏ vẻ cự tuyệt "Không cần đâu. Cảm ơn anh"
Cô không có ý gì khác. Nhưng Dung Tự không biết là hiểu lầm cái gì, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Bỏ lại một câu không thể hiểu được "Anh ăn nhiều chết no rồi"
—-Sau đó liền rời đi.
Giống như hồi học tiểu học cũng như vậy. Nhiều ngày trôi qua cũng không chịu cùng cô nói chuyện vượt qua mười câu.
"Đúng rồi Nghê Nghê, có phải trang điểm của cậu hỏng rồi không?" Mạnh Viện thấy cô nhìn chằm chằm vào gương phát ngốc. Nhịn không được bèn đưa đầu qua nhìn mặt cô "Đợi chút để mình sửa lại cho cậu"
"Được"
"Thật ngoan" Mạnh Viện cảm khái "Cậu có phải đang đọc sách không? Mình không quấy rấy cậu nữa. Mình im miệng đây"
Cô ấy vừa dứt lời. Cánh cửa phòng nghỉ bị người mở ra thật mạnh, đụng vào trên tường, phát ra một tiếng động lớn.
Một đám nữ sinh dáng vóc cao lớn sắc mặt không tốt, hùng hùng hổ hổ mà tiến vào
"Con mẹ nó cả ngày hôm nay diễn tập biết bao nhiêu lần rồi. Khi nào cũng là một lần nữa một lần nữa"
"Chúng ta nhảy cũng tốt rồi. Có bản lĩnh thì cô ấy đi mà nhảy đi. Suốt ngày chèn ép chúng ta!"
"Đúng vậy, thật sự là ép người quá đáng, lão yêu bà..."
.....
Mạnh Viện cùng Nghê Ca đối mặt ba giây, trao đổi một ánh mắt, ăn ý mà im lặng.
"Được rồi, được rồi. Không sai biệt lắm là được rồi. Đừng ở nơi này mất mặt xấu hổ" Nữ sinh đầu đội mũ đen có chữ ký nhàn nhạt đi đến, ánh mắt nhìn một vòng, khóe miệng khẽ nhếch, ý vị không rõ mà nói "Trong phòng còn có người khác. Đừng để cho người ta chê cười"
Đám người đột nhiên yên tĩnh lại.
Không biết làm sao, Nghê Ca cảm thấy trên lưng có chút lạnh.
Cô cố gắng đem đầu chôn vào trong quyển sách. Làm bộ mình cái gì cũng đều không nghe thấy. Một giây sau, sách bỗng nhiên bị người ta lấy đi.
"Nhìn cái gì mà chuyên tâm như vậy?" Nữ sinh mũ đen một cái chân dẫm lên tay ghế của cô, nhàn nhạt đọc "Từ ngữ tiếng anh dành cho học sinh trung học –ha, học sinh giỏi à?"
Nghê Ca không động đậy,
Cô không biết cái vị nhảy Hiphop này đến tốt cùng là thần thánh phương nào. Cho nên thức thời lựa chọn im lặng.
"Này" Mũ đen đem cuốn sách đứng lên, ở trên vai cô mà đẩy đẩy "Dung Tự mỗi ngày tan học đều đợi người, chính là cô?"
Nghê Ca "....Anh ấy là anh trai tôi"
Cô hiện tại thật không rõ. Cái trường học này chín mươi phần trăm tỉ lệ đều đang lên lớp, sao lại có nhiều chỗ có yêu ma quỷ quái như vậy —-
Cũng có lẽ là Dung Tự gây họa, rốt cuộc cũng là anh quá xuất chúng nên mới có nhiều người để ý như vậy.
"Lừa quỷ sao?" Mũ đen rõ ràng không tin, biểu tình cực kỳ ma quái "Toàn thế giới đều biết Dung gia chỉ có một mình anh ấy, đúng không?"
Nghê Ca vô lực thở dài. Thực sự không có loại hứng thú nào nói về cái đề tài nhàm chán này.
"Đúng vậy" Bất động thanh sắc nhìn về phía Mạnh Viện đang thủ thế, ra hiệu cho cô ấy cùng cô nhanh chóng chuồn đi "Anh ấy xác thực không phải anh trai tôi"
Hơi ngừng lại, ngữ khí Nghê Ca mập mờ "Dung Tự thật ra là tiểu tình nhân của tôi"
Mũ đen bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trong phòng tất cả mọi người không có chú ý tới. Nháy mắt khi giọng nói của cô rơi xuống. Có một bóng người cao lớn đi đến cửa phòng nghỉ. Đột nhiên dừng bước chân lại.
"Chúng tôi mỗi ngày cùng nhau tan học là bởi vì chúng tôi ở cùng một chỗ" Nghê Ca đối với những cô gái như thế này không có kiên nhẫn, thuận theo mũ đen mà tiếp tục nói dối "Không chỉ có thế, chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm rửa. Buổi tối cũng... ngủ cùng một chỗ"
Mũ đen "Cô—?"
"Tôi sợ lạnh, anh ấy liền gắt gao mà ôm tôi" Nghê Ca bất động thanh sắc không tiếng động mà hướng cửa dịch tới. Một bên liều mạng nhớ lại, khoảng thời gian trước ở tiết ngữ văn của thầy Tôn, cho bọn cô những câu ví dụ nát tục của mười năm trước "Trong đêm khuya, anh ấy là cánh tay rắn chắc kiên cố nhất bao lấy tôi, bộ ngực nóng bỏng nhất dành cho tôi, là lý tưởng duy nhất của tôi. Trong trường học, anh ấy chính là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Tôi để ý chính là tồn tại, tôi không thể nói yêu sâu đậm —"
Sau khi nói ra miệng, Nghê Ca có chút bội phục chính mình.
Cô lâm sàng mà đặt câu, vậy mà lại có vần điệu.
Cái loại kỹ năng thần tiên này, cô cần phải đi viết thơ mới được!
Những người khác còn đang ở trạng thái khiếp sợ, không ai phản ứng lại.
Nghê Ca hít một hơi sâu, ngẩng đầu "Có phải cô muốn nghe chính là loại này?"
Không có ai nói chuyện.
Mũ đen vẻ mặt khiếp sợ, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Nghê Ca trong lòng có chút kỳ quái. Cô thế nhưng vài câu vô nghĩa liên đem các cô ấy đàn áp? Không thể tưởng tượng được.
Nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện gì, chỉ nói "Vậy, vậy các cô không có vấn đề gì nữa. Tôi đi trước...?"
Vẫn không có người nói chuyện.
Trong căn phòng trầm mặc thật lâu. Mạnh Viện như là cuối cùng lấy lại được tinh thần, chỉ vào sau lưng Nghê Ca, lắp ba lắp bắp "Cái kia...Cậu..."
Nghê Ca thân hình dừng lại. Mí mắt đột nhiên nhảy loạn lên.
Trong nội tâm cô đột nhiên hiện lên một cái ý tưởng hoang đường khó có thể tin, đang muốn quay đầu —
"Xin lỗi"
Dung Tự đang đứng ở cửa. Rũ mắt thấy con cừu non trên đỉnh đầu mái tóc đang co giật. Ngữ khí vô cùng bình tĩnh. Dùng một loại giọng nói gần như mang theo ý cười, trầm thấp nói:
"Hậu trường tới chậm"