“Cảm ơn.” Hà Nghiên ngửa cổ uống cạn, đẩy chiếc cốc rỗng sang bên, sau đó lấy tiếp một ly khác: “Hay là cứ tốc chiến tốc thắng đi.” Cô nói xong, cúi đầu thấp hơn, gần như ngồi im bất động, lưng không còn thẳng tắp như lúc trước, phân nửa sức nặng của cơ thể tựa cả vào quầy bar.
“Câu hỏi thứ ba.” Hà Nghiên ngập ngừng, khẽ nhếch môi, hỏi Phó Thận Hành: “Trò chơi của chúng ta, lúc nào có thể chấm dứt?”
Không giống hai câu hỏi trước đó, lần này hắn không trả lời ngay mà im lặng, cho tới khi Hà Nghiên lấy tay chống cằm, quay đầu nhìn, hắn mới trả lời: “Tôi không biết.”
Hà Nghiên thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, thật sự coi câu trả lời của Phó Thận Hành là đáp án. Tay cô run run bưng ly rượu thứ ba lên. Khi thành chén vừa chạm môi, thì bị hắn nắm lấy. Ngón tay hắn giữ chặt thân ly, rút chiếc ly khỏi tay cô, lạnh giọng nói: “Ly rượu này là của tôi.”
Nói xong. Hắn ngửa đầu uống hết.
Hà Nghiên nhìn Phó Thận Hành, ánh mắt không che dấu vẻ ngạc nhiên: “Anh sợ gì chứ?”
Hắn không đáp, hơi cau mày, giống như không vui, lạnh lùng hỏi cô: “Hà Nghiên. Có phải cô uống nhiều quá không hả?”
“Không, không phải.” Cô xua tay phủ nhận, dáng điệu ngốc nghếch lộ rõ vẻ say, tiếp tục vươn tay bắt lại ly rượu, giọng líu ríu không rõ: “Còn một câu hỏi nữa. Đó là, Phó Thận Hành, phải làm thế nào để anh có thể chấm dứt trò chơi này?”
Phó Thận Hành nhìn Hà Nghiên không khỏi cười lạnh: “Câu hỏi đó với câu hỏi trước có gì khác nhau đâu.”
“Hả? Không có gì khác nhau à?”. Cô ngây người hỏi hắn, dừng một lúc lâu xong tiếp tục: “Thôi được, chúng ta đổi câu hỏi. Đến bao giờ anh mới thấy thỏa mãn trò chơi?”
Xem ra hắn đã tức giận, chỉ lặng lẽ nhếch môi nhìn cô, không chịu trả lời.
“A, không được hả? Muốn đổi câu hỏi tiếp không?” Cô khẽ hỏi, nằm xụi lơ trên quầy bar, vùi sâu đầu xuống, tự thì thầm: “Nhưng tôi vẫn muốn biết đáp án của câu hỏi, Phó Thận Hành, tôi thật sự muốn biết. Tôi sắp không chịu đựng, không kiên trì nổi nữa rồi. Ngày nào tôi cũng nhắc nhở bản thân, đừng để phát điên, đừng để phát điên.”
Hà Nghiên cúi đầu khiến Phó Thận Hành không nhìn rõ mặt. Nhưng có lẽ do cô thì thầm bằng giọng mũi khàn đặc nên hắn nghĩ có thể cô đang khóc. Quả nhiên, một giây sau, hắn nghe thấy tiếng cô sụt sịt, tự nói chuyện với chính mình.
“Tôi chưa từng làm chuyện xấu, từ nhỏ đến giờ chưa từng làm việc xấu. Tôi học tập chăm chỉ, đối xử tốt với mọi người, sống tích cực và lạc quan, tin tưởng vào thế giới thiện lương tốt đẹp. Phó Thận Hành, rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì, khiến anh phải trả thù tôi như vậy? À, tôi quên mất, tôi đã làm một việc sai. Tôi đã dừng xe, định cứu một người xa lạ. Kết quả là tôi lại giết người. Trước kia, đến con gà tôi cũng không dám giết. Vậy mà tôi lại giết người, sau đó không thể nào chấm dứt cơn ác mộng, cứ nhắm mặt lại là thấy máu.”
Hà Nghiên cười khan, cười đến nỗi ho sặc sụa, cơ thể cong như con tôm không sao kìm được. Ban đầu, Phó Thận Hành chỉ thờ ơ ngồi bên nhìn cho tới khi không biết trúng phải tà gì, giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, giọng trào phúng: “Tôi tửu lượng như thế còn chẳng dám chơi trò này, cô đúng là dại dột.”
Ánh mắt Hà Nghiên long lanh, gương mặt đỏ bừng loang lổ vệt nước, cô cố gắng bịt miệng, lẩm bẩm: “Tôi muốn nôn.”
Phó Thận Hành thoáng giật mình, đứng bật dậy kéo Hà Nghiên về phía nhà vệ sinh, nhưng chân cô mềm nhũn đứng không nổi, cơ thể liêu xiêu hết nghiêng sang trái lại sang phải, không thể đi đúng đường. Hắn quyết định duỗi tay bế ngang người Hà Nghiên vào trong lòng, bước nhanh vào nhà vệ sinh, thấy cô sắp nôn ọe, hắn cúi đầu đe nẹt: “Nếu cô dám nôn ra người tôi…”
Chưa dứt lời, Hà Nghiên đã ‘ọe’ một cái, phun toàn bộ hỗn hợp rượu nước trong dạ dày vào ngực Phó Thận Hành.
“Ôi, xin lỗi.” Hà Nghiên xin lỗi, thừa dịp Phó Thận Hành đang trố mắt liền giãy khỏi người hắn, chạy vội tới bên bồn cầu, quỳ mọp xuống nôn lấy nôn để.
Phó Thận Hành cúi nhìn chiếc áo ngủ bị cô nôn vấy bẩn, cau mày khó chịu. Hắn tiện tay cởi ra vất vào giỏ quần áo giặt, xoay người dựa vào bồn rửa tay, nheo mắt nhìn Hà Nghiên. Cô vẫn đang nôn, nhưng chỉ nôn khan, ngoại trừ hai ly rượu to cùng một cốc nước đá, cơ bản không còn thứ gì khác.
Có lẽ, người phụ nữ này chưa ăn tối. Phó Thận Hành lạnh mặt quan sát Hà Nghiên, thoáng mềm lòng, đưa cốc nước ấm cho cô, lạnh lùng ra lệnh: “Không được nhổ ra, súc miệng đi.”
Nôn xong Hà Nghiên gần như mất lực, ngồi chồm hỗm bên cạnh bồn cầu, tay run rẩy đón cốc nước, mãi không đưa được lên môi. Phó Thận Hành ngứa mắt, cúi người giật cốc nước, đưa lên miệng Hà Nghiên, cho cô uống từng ngụm từng ngụm, tới khi cốc nước cạn sạch.
Khuôn mặt Hà Nghiên ướt đẫm, không biết là nước mắt hay là nước. Cô thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Phó Thận Hành mặc kệ Hà Nghiên, sải chân bước qua người cô, đi thẳng vào phòng tắm xả nước. Hơi nước tràn ngập bên trong, thấy cô không nhúc nhích ngồi ỳ dưới đất, trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ có hàng mi đen dày khác thường như cánh quạ khiến người xem nhìn thấy mà giật mình.
Hắn nhìn một lúc, thầm rủa một câu, lại một lần nữa phá lệ, luồn hai tay dưới nách Hà Nghiên, xốc cô khỏi mặt đất, lôi vào trong phòng tắm, đặt cô dựa vào chiếc ghế ngang, lột sạch quần áo, lấy vòi sen tắm rửa cho cô.
Người Hà Nghiên đẫm nước, rốt cuộc cũng có phản ứng, khẽ kêu thành tiếng, cô vô thức né tránh, nhưng bị Phó Thận Hành giữ chặt, nhấn xuống chiếc ghế ngang, tiếp tục xối nước lên người, miệng không kiên nhẫn giáo huấn: “Không được động đậy, trật tự đi!”
Đây là lần đầu tiên hắn hầu hạ phụ nữ. Khi còn là Thẩm Tri Tiết, mấy chuyện với phụ nữ như nghịch nước tắm uyên ương hắn đã từng làm qua nhưng tắm rửa cho phụ nữ thì đây là lần đầu tiên. Hắn chưa từng làm loại chuyện nào như thế này nên động tác khó tránh khỏi thô lỗ. Khi xối nước vào người Hà Nghiên, hắn cầm vòi sen phun trực tiếp vào mặt, khiến cô uống phải mấy ngụm nước, ho sặc sụa. Phó Thận Hành hoảng hốt, vội ngồi thụp xuống, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Khuôn mặt Hà Nghiên đầy nước, nước mắt ràn rụa, đỏ như mắt thỏ, cổ họng khàn đặc, câu đầu tiên thốt ra chính là: “Thẩm Tri Tiết, tôi không nợ anh, tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với anh.”
Hắn ngạc nhiên, cảm thấy dở khóc dở cười, yên lặng nhìn Hà Nghiên một lát rồi đưa tay vỗ nhẹ mặt cô: “Hà Nghiên, đã không biết uống rượu còn dám chơi trò này với tôi.” Hắn dừng lại, khẽ nhướng mày, hỏi: “Hay là cô giả say đấy?”