Hà Nghiên ở trong khách sạn năm ngày, tối chủ nhật mới dám về nhà. Lương Viễn Trạch đang ở trong thư phòng lên mạng, nghe thấy tiếng động liền đi ra xem xét. Anh đứng khoanh tay dựa cửa, trên khuôn mặt tuấn lãng ẩn hiện ý cười: “Nhóc con xấu xa, em còn biết đường về à?”
Cô đứng ở cửa không nói lời nào, vành mắt dần dần đỏ lựng.
Lương Viễn Trạch ngạc nhiên, vội bước lên trước ôm lấy cô, vỗ nhẹ sau lưng dỗ dành: “Ngoan nào bảo bối, là anh không tốt, là lỗi của anh.”
Mùi hương quen thuộc, giọng nói ôn nhu, tất thảy đều khiến Hà Nghiên yên tâm. Nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân, nước mắt không ngừng tuôn. Lương Viễn Trạch bị dọa, đưa ngón cái khẽ lau nước mắt trên mặt cô, ân cần hỏi han: “Sao vậy? Nghiên Nghiên, đã xảy ra chuyện gì à?”
Thật lòng Hà Nghiên rất muốn kể hết mọi việc cho anh biết nhưng cô không dám, không phải sợ anh ghét bỏ chính mình, mà là không muốn anh liên lụy tới nguy hiểm. Không người chồng nào có thể chấp nhận những thương tổn, vũ nhục vợ mình gặp phải. Cho dù Lương Viễn Trạch là người rất ôn hòa nhưng anh không thể. Nếu biết được, anh sẽ làm gì? Còn tên khốn Phó Thận Hành kia, hắn sẽ đối phó với anh ra sao?
Hà Nghiên không dám tưởng tượng, thậm chí vừa nghĩ đến trong lòng đã không kìm được nỗi sợ hãi. Nếu nói cô đã bị Phó Thận Hành lôi xuống địa ngục, thì bất luận thế nào cô cũng sẽ để Lương Viễn Trạch ở trong vùng sáng. Cô vừa khóc vừa cười, hai tay ôm cổ ông xã thật chặt, thì thầm: “Em muốn anh, Lương Viễn Trạch, em thật sự rất nhớ anh.”
Anh cũng muốn cô, rất rất muốn. Anh rời nhà đã hơn nửa tháng, sau khi trở về cô lại không có ở đây năm ngày, vậy là tổng cộng hơn hai mươi ngày. Đây là lần xa cách lâu nhất kể từ khi hai người quen nhau. Đúng là vừa nghĩ đến đã khiến người ta nổi điên. Anh ôm cô, dụ dỗ cô, tay vuốt ve bờ lưng của cô, một đường đi xuống.
“Gầy quá!” Anh ảo não nói.
Cô không dám nói thật, cười khúc khích: “Giảm béo đấy.”
“Giảm cái con khỉ!” Lương Viễn Trạch văng tục, tay gấp gáp lột y phục của cô.
Hai người quấn lấy nhau từ huyền quan vào trong nhà, mãi đến chỗ sô pha mới lăn một vòng.
Một người nhiệt tình như lửa, một người gần như phát điên. Anh ôm siết vòng eo của cô, cố gắng khống chế tiết tấu bùng nổ của cô, trấn an: “Bảo bối, chậm một chút, đừng vội, chúng ta từ từ sẽ lên đỉnh.” Anh thay đổi tư thế, trở mình ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn.
Sắc mặt Hà Nghiên ửng hồng, sụt sùi cầu khẩn: “Hôn em, Viễn Trạch, hôn khắp nơi đi, không được bỏ sót chỗ nào.”
Cô muốn anh hôn, muốn anh dùng sức lực của mình trục xuất mọi dấu vết tên khốn kiếp kia để lại, gột rửa linh hồn cô.
Hai vợ chồng điên cuồng cả đêm, sáng sớm hôm sau rời giường, hông Hà Nghiên không khỏi đau nhức. Dáng vẻ chống eo, bước đi tập tễnh của cô chọc Lương Viễn Trạch cười thích thú. Anh thắt cà vạt chuẩn bị ra ngoài, đi được hai bước quay lại nhìn cô, cười tủm tỉm: “Còn lái xe được không? Hay là để anh đưa em đến trường?”
Cô nhất thời quên hết bi thương và cực khổ, cầm dây cột tóc trong tay ném về phía anh: “Đồ đểu! Có bản lĩnh thì tối nay về tái chiến, xem ai sợ ai?”
Anh mỉm cười, đến bên cạnh bàn ăn, cúi xuống dành cho cô một nụ hôn sâu, không thỏa mãn phân biệt mùi vị: “Hôm nay nước cam không đủ ngọt, đổi sang mua quầy khác đi.”
“Được, em nhớ rồi.” Cô cũng trả lời nghiêm túc, không quên dặn dò: “Buổi tối anh về sớm một chút, chúng ta sang ba mẹ ăn cơm.”
Lương Viễn Trạch đi xong, Hà Nghiên lái xe đến trường, trả phép trước, sau đó họp với cán bộ lớp, bàn về việc chuẩn bị cho buổi liên hoan văn nghệ chào năm mới. Có người nhắc Hứa Thành Bác hát rất hay nhưng lớp trưởng lại tỏ ra khó xử: “Cậu ấy phải làm thêm nhiều, chắc không nhiệt tình tham gia hoạt động tập thể, sợ mời sẽ bị động.”
Hà Nghiên gật đầu, ghi lại đề xuất mà một cán bộ lớp vừa nhắc đến, vừa giải thích giúp Hứa Thành Bác: “Cũng có thể do bận quá không có thời gian, dù sao kiếm việc không dễ. Thế này đi, em nhắc cậu ấy, bảo cậu ấy dành chút thời gian đến gặp cô, cô sẽ thử nói chuyện xem sao.”
Lớp trưởng vâng lời, buổi trưa, Hứa Thành Bác tới văn phòng tìm Hà Nghiên.
Lúc ấy, trong văn phòng không có ai, Hà Nghiên khóa cửa trong, cẩn thận mở cả hai chiếc điện thoại, xem xét cấu tạo bên trong. Thoạt nhìn, cả hai không có gì khác nhau. Sau một hồi kiểm tra kỹ càng, cô khẳng định Phó Thận Hành không gài máy nghe lén mà dùng phần mềm để khống chế.
Trong lòng cô thoải mái hơn chút ít, vội vã lắp lại chiếc di động. Đúng lúc này, Hứa Thành Bác gọi đến. Cô hoảng hốt, sau khi nhìn rõ số mới khẽ thở phào, bảo cậu ta đến thẳng văn phòng.
Một lát sau, Hứa Thành Bác chạy tới, dáng vẻ không tự nhiên, rủ mắt hỏi cô: “Cô giáo Hà, cô tìm em có việc gì ạ?”
Bởi vì bản thân đã gặp phải những chuyện không may, nên giờ đây, Hà Nghiên vô cùng mẫn cảm khi tiếp xúc với mọi người, thậm chí còn có phần thần hồn nát thần tính. Cô nhanh chóng cảm nhận được vẻ bất thường của Hứa Thành Bác. Cô vừa nói qua về buổi liên hoan năm mới, vừa theo dõi sắc mặt cậu ta, nhân lúc cậu ta không chú ý đột nhiên hỏi: “Sao lại xin vào làm ở một khách sạn xa trường như vậy?”
Ngay lập tức, khóe mắt Hứa Thành Bác thoáng chuyển động, Hà Nghiên không bỏ qua biểu lộ nhỏ này, hỏi dò: “Là vì chuyện từng xảy ra ở Phó thị sao?”
Hứa Thành Bác trầm mặc giây lát, đáp: “Vâng, em không muốn tiếp xúc với người ở công ty ấy nữa.”
Hà Nghiên vẫn luôn nghi ngờ chuyện trước kia, nghe vậy dò hỏi thêm: “Không có thời gian để hỏi em, rốt cuộc thì chuyện đó là thế nào? Em và cô thư ký kia biết nhau trước à?”
“Trước không biết, sau cô ấy thường xuyên gọi đồ ăn, đều là em giao tới, lúc ấy mới quen sơ sơ, không phát hiện ra điều gì, cho tới hôm đó cô ta bỗng nhiên động tay động chân với em, em mới hoảng hốt bỏ chạy.” Hứa Thành Bác lúng túng trả lời.
“Là chạy trối chết chứ.” Hà Nghiên cười cười.
Hứa Thành Bác cũng bật cười, sắc mặt tự nhiên hơn hẳn.
Hà Nghiên thừa cơ hỏi tiếp: “Có phải cô ta biết trước em là sinh viên trường chúng ta không?”
“Có lẽ không biết, em cũng không rõ nữa.” Hứa Thành Bác không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, vội giải thích: “Về sau bảo vệ công ty hỏi em là sinh viên trường nào, em mới cho họ số điện thoại của cô. Cô giáo Hà, em không cố ý gây phiền phức cho cô đâu ạ.”
Đây rõ ràng là một cái bẫy, mục tiêu cuối cùng chính là cô, Hứa Thành Bác chỉ là con mồi nhử cô vào tròng. Nhưng sao Phó Thận Hành có thể tìm được Hứa Thành Bác để lợi dụng? Hà Nghiên thầm nghi ngờ nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Không sao, em là sinh viên của cô, xảy ra chuyện thì phải tìm cô, không phiền gì hết.”
Hà Nghiên ngừng một lát, làm như vô tình hỏi: “Có ai trong lớp biết em làm việc ở cửa hàng ăn nhanh đó không?”
“Nhiều bạn biết ạ.” Hứa Thành Bác đáp.
Hà Nghiên bất giác nhíu mày, ngạc nhiên ‘hả’ một tiếng.
Hứa Thành Bác cười xấu hổ: “Em thường xuyên gửi ảnh lúc làm việc cho bạn bè trên QQ, cho nên không ít bạn biết em làm chân giao đồ ăn nhanh. Cô giáo Hà, em nghèo nên mới làm mọi việc để kiếm tiền nhưng em nghĩ đây không phải là chuyện đáng xấu hổ.”
Hà Nghiên có phần cảm động, mỉm cười khen: “Hứa Thành Bác, em rất tuyệt.”
Bấy giờ, cô mới hiểu ra. Phó Thận Hành điều tra cô, nhất định sẽ điều tra lớp cô, điều tra thông qua internet là thủ đoạn rất tiện lợi, giống như cô bữa trước lên mạng tìm tư liệu về hắn.
Xem ra, Hứa Thành Bác có lẽ đã bị lợi dụng thật rồi, đương nhiên cũng có thể là diễn xuất của cậu ta thật sự quá tốt.
Hà Nghiên tạm thời không có ý định hỏi tiếp, cô không muốn gây ra sự nghi ngờ cho bất kỳ ai, vì vậy chỉ mỉm cười, nói: “Thôi được, không sao, em bận thì cứ đi đi. À, đúng rồi, có một vị giáo sư của Viện cần người thông dịch, không cần trình độ cao lắm, trả thù lao không tệ, em quan tâm thì để cô giới thiệu cho.”
Hứa Thành Bác mừng rỡ: “Em có thể sao?”
“Cô nghĩ không vấn đề gì.” Hà Nghiên trả lời: “Hay là, cô đề cử em trước xem thế nào đã nhé.”
Hứa Thành Bác vội vàng đồng ý, cảm ơn Hà Nghiên.
Hà Nghiên cười phất tay, ý bảo cậu ta đi nhanh: “Em mau vào học đi, đừng làm phiền công việc của cô nữa.”
Bấy giờ, Hứa Thành Bác mới đứng dậy rời đi. Vừa ra tới cửa, cậu ta bỗng dừng lại, xoay người nhìn cô, ngập ngừng một lúc, hỏi: “Cô giáo Hà, tình cảm của vợ chồng cô vẫn rất tốt, đúng không ạ?”
Hà Nghiên sửng sốt, nhướng mày theo bản năng: “Hả?”
Sắc mặt Hứa Thành Bác hơi mất tự nhiên: “Em nghe các bạn nữ trong lớp nói, chồng cô rất anh tuấn, hai người bắt đầu yêu nhau từ thời trung học, kéo dài hơn mười năm sau mới kết hôn. Tất cả chúng em đều vô cùng hâm mộ.”
Hà Nghiên không hiểu vì sao cậu ta lại đề cập đến vấn đề này, chậm rãi gật đầu: “Đúng là thế.”
“Em nghe xong cũng hâm mộ lắm ạ.” Hứa Thành Bác nói không đầu không đuôi, hít một hơi thật sâu, như thể lấy hết dũng khí, tiếp tục: “Em cảm thấy xã hội ngày nay có được thứ tình cảm đặc biệt như vậy không phải dễ, cần hết sức trân trọng.”
“Cảm ơn.” Cô nghe cậu ta nói, nụ cười dần dần thu hồi: “Em có ý gì?”
Hứa Thành Bác nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt cậu thiếu niên toát lên vẻ quật cường: “Cô giáo Hà, em cảm thấy Phó tiên sinh không giống người tốt.”
Hà Nghiên ngẩn người một lúc mới hiểu ra, hẳn là cậu ta đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và Phó Thận Hành. Cô không nghĩ những lời giáo lý của cậu ta là mạo phạm, ngược lại, trái tim cô cảm thấy ấm áp hơn. Đây là một chàng trai mạnh mẽ và thiện lương. Cô im lặng đối mặt với cậu ta, một lúc sau mới lên tiếng: “Cô và Phó tiên sinh không quen nhau, anh ta là anh họ của Vu Gia, đến trường làm thủ tục bảo lưu cho Vu Gia, lúc ấy mới biết.”
“Anh họ của Vu Gia?” Hứa Thành Bác ngạc nhiên: “Vu Gia có anh họ ư?”
Hà Nghiên giật mình, hỏi: “Em thân với Vu Già à?”
Phó Thận Hành lén lút tiếp cận cô, lợi dụng hai sinh viên của cô. Hứa Thành Bác xem như chỉ là đơn thuần lợi dụng, vậy còn Vu Gia thì sao? Cô không tin hắn là anh họ của Vu Gia, hắn đã tác động thế nào khiến Vu Gia phải nghỉ học? Đây không phải là vấn đề nhỏ nhặt, là cưỡng ép hay lợi dụng?
Nếu có thể điều tra rõ ràng chuyện này, thì đó sẽ là chứng cứ để vạch trần thân phận của hắn.
Hứa Thành Bác xoay người, đáp: “Không thân ạ.”
Câu trả lời khiến Hà Nghiên hơi thất vọng.
“Nhưng trong lúc làm thêm em đã từng gặp bạn ấy.” Hứa Thành Bác nói nửa chừng, lưỡng lự một chút rồi tiếp: “Cô giáo Hà, có khả năng Vu Gia làm gái ở bên ngoài. Em không dám nói bừa cũng không dám khẳng định. Nhưng đúng là em đã gặp bạn ấy hai lần.”
Sự việc đã vượt quá suy đoán của Hà Nghiên, nhưng ngẫm nghĩ lại lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Hứa Thành Bác không biết những toan tính của Phó Thận Hành: “Nếu Vu Gia có một người anh họ như Phó tiên sinh thì sao có thể làm chuyện ấy? Phó tiên sinh cũng sẽ không cho phép.”
Tâm trí Hà Nghiên rối mù, cô thật sự cần yên tĩnh một mình để suy nghĩ cẩn thận mọi việc. Nếu Hứa Thành Bác chỉ đơn thuần là bị Phó Thận Hành lợi dụng, cô cũng không muốn để cậu ta bị liên lụy. Cô ngước mắt nhìn Hứa Thành Bác, trầm ngâm: “Em về trước đi, đừng nói với bất kỳ ai chuyện này.”
“Cô giáo Hà, cô nghĩ xem, nếu Phó tiên sinh không phải anh họ của Vu Gia, rồi giả mạo anh họ của bạn ấy đến làm giúp bạn ấy thủ tục bảo lưu, chẳng phải chứng tỏ anh ta không phải người tốt sao?” Hứa Thành Bác đang cực lực chứng minh Phó Thận Hành không phải kẻ tử tế.
Đương nhiên Hà Nghiên biết Phó Thận Hành không phải người tốt, không những không phải là người tốt mà còn là một tên cặn bã. Cô mỉm cười: “Cô sẽ giải quyết việc này, em đừng xen vào nữa, cố mà học cho giỏi.”
Hứa Thành Bác muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngậm miệng, cúi đầu đi ra.
Suốt buổi chiều, Hà Nghiên liên tục suy nghĩ xem điều tra Phó Thận Hành bằng cách nào. Thông tin trên mạng quá ít, cô phải bắt tay hành động từ trong hiện thực, nhưng cô nên bắt đầu từ đâu đây? Từ Vu Gia ư? Liệu có bị Phó Thận Hành phát hiện ra không? Hay là âm thầm điều tra về con người ‘Phó Thận Hành’ trước kia? Nhưng cô đang bị Phó Thận Hành giám sát và điều khiển, từ chiếc điện thoại mọi hành tung của cô đều sẽ bị bại lộ, chỉ cần phạm một lỗi nhỏ sẽ đánh rắn động cỏ.
Nếu cô không thể hành động, thì còn có ai đáng tin tưởng, không khiến Phó Thận Hành chú ý và nghi ngờ? Tạm thời, Hà Nghiên nghĩ mãi không ra.
Gần tan sở, cô nhận được điện thoại của Phó Thận Hành, hắn chỉ nói một câu ngắn gọn: “Cô giáo Hà, buổi tối theo tôi tham dự một bữa tiệc xã giao.”