Vào trong hoang dã

Chương 8

Nanh Vàng gầm lên điên cuồng trước những bước chân đang đi tới, nhưng chân Lửa cảm nhận được sự kinh hãi ở mụ ta. Bà mèo cái cố đứng lên. “Tạm biệt, cảm ơn bữa ăn”. Mụ cố cà nhắc đi khỏi trên ba chân và rồi nhăn nhó đau đớn. “Khỉ! Cái chân này liệt luôn trong khi tao nằm nghỉ”.

 

Bây giờ đã quá trễ cho mụ chạy. Những bóng đen im lặng lướt ra khỏi rừng cây, và trong một nhịp tim đập, đội tuần tra bộ tộc Sấm đã vây tròn chân Lửa và Nanh Vàng. Chân Lửa nhận ra họ: Vuốt Cọp, Vằn Đen, Da Cây Liễu và Sao xanh, tất cả đều rắn chắc và họ cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Chân Lửa ngửi thấy mùi hoảng hốt của Nanh Vàng khi thấy họ.

 

Chân Xám đi theo họ tới từ đằng sau. Nó bươn ra khỏi bụi cây và đứng bên cạnh đội tuần tra chiến binh.

 

Chân Lửa meo một tiếng reo ngắn chào bộ tộc của mình. Chỉ có chân Xám đáp lại. “Chào, chân Lửa!” nó gọi to.

 

“Im!” Vuốt Cọp gừ.

 

Chân Lửa liếc nhìn Nanh Vàng và thầm rên trong lòng, chú vẫn ngửi thấy mùi hãi hùng ở mụ, nhưng thay vì hèn nhát khuất phục thì sinh vật co rúm này lại trừng mắt lên nhìn thách thức.

 

“Chân Lửa?” câu hỏi của Sao Xanh vừa lạnh lùng vừa dò xét. “Chúng ta có cái gì ở đây? Một chiến binh kẻ thù – vừa mới được cho ăn, căn cứ theo mùi của cả hai”. Mắt bà đốt cháy chú, và chân Lửa cúi gục đầu.

 

“Bà ấy yếu và đói…” chú bắt đầu.

 

“Thế còn cậu? Cơn đói của cậu ghê gớm đến nỗi cậu phải tự cho mình ăn trước khi gom mồi về cho bộ tộc của mình sao?” Sao Xanh tiếp. “Ta chắc chắn cậu có lý do rất chính đáng cho sự phá luật chiến binh này?”

 

Chân Lửa không bị lừa vì lời nói nhẹ ru của tộc trưởng. Sao Xanh đang tức giận – đúng thế. Chú sụp xuống đất thấp hơn nữa.

 

Trước khi chú có thể nói, thì một tiếng rít lớn từ Vuổ Cọp. “Đã từng là mèo kiểng, mãi mãi là mèo kiểng:.

 

Sao Xanh giả lơ Vuốt Cọp, thay vào đó bà nhìn Nanh Vàng. Thình lình bà ngạc nhiên. “Ồ, ồ, chân Lửa! Hình như cậu vừa bắt cho chúng ta một mèo bộ tộc Bóng Tối. Và là một mèo mà ta biết rất rõ. Bà là lang y của bộ tộc Bóng Tối phải không?” bà meo với Nanh Vàng. “Bà làm gì tận sâu trong lãnh địa bộ tộc Sấm này?”

 

“Ta đã là lang y của bộ tộc Bóng Tối. Giờ ta chọn sống một mình”, Nanh Vàng rít.

 

Chân Lửa lắng nghe, ngạc nhiên. Chú có nghe nhầm không? Nanh Vàng là chiến binh bộ tộc Bóng Tối? Bộ dạng bẩn thỉu của mụ đã che át cái mùi lãnh thổ của mụ. Hắn chú đã khoái chí xử mụ hơn nếu chú biết trước.

 

“Nanh Vàng!” Vuốt Cọp rỉa rói. “Xem ra mụ đã rơi vào thời kỳ mạt vận nếu mụ có thể bị hạ bởi một lính nhỏ!”

 

Đến giờ Vằn Đen lên tiếng. “Con mèo kia không có ích gì cho chúng ta cả. Giờ hãy giết mụ đi. Còn về phần mèo kiểng này, nó đã phá vỡ luật chiến binh vì cho chiến binh kẻ thù ăn. Nó phải bị trừng phạt”.

 

“Thu móng vuốt của anh vào, Vằn Đen”, Sao xanh điềm tĩnh rù. “Tất cả các bộ tộc đều từng nói về lòng dũng cảm và trí thông minh của Nanh Vàng. Sẽ có ích cho chúng ta khi nghe bà ta nói. Đi nào, chúng ta sẽ mang bà ta về trại. Sau đó chúng ta sẽ quyết định làm gì với bà ta… và với chân Lửa. Bà có đi được không?” bà hỏi Nanh Vàng. “Hay bà có cần giúp đỡ?”

 

“Ta vẫn còn ba chân khỏe”, bà mèo xám sực lại, loạng choạn nhào tới trước. Chân Lửa nhìn thấy ánh mắt Nanh Vàng đờ ra vì đau đớn, nhưng dường như mụ ta quyết không để lộ bất cứ vẻ yếu đuối nào. Chú nhận thấy một thoáng kính trọng nháng lên trên gương mặt của Sao Xanh trước khi tộc trưởng bộ tộc Sấm quay đi và chậm rãi dẫn đường qua hàng cây. Những chiến binh khác vào vị trí ở hai bên Nanh Vàng, và đội tuần tra rời đi, cẩn thận giữ nhịp với tù binh cô độc của mình.

 

Chân Lửa và chân xám đi bên cạnh nhau ở cuối đoàn.

 

“Cậu có từng nghe nói về Nanh Vàng chưa?” chân Lửa rù rì hỏi chân Xám.

 

“Chú chút ít. Rõ ràng là mụ chiến binh trước khi là lang y, một điều thật bất thường. Tuy vậy, mình không thể tưởng tượng được mụ lại là kẻ cô độc. Mụ ta đã sống cả đời ở bộ tộc Bóng Tối mà”.

 

“Kẻ cô độc là gì?”

 

Chân Xám liếc nhìn chú. “Kẻ cô độc là mèo không thuộc về bộ tộc nào, cũng không được chăm sóc bởi Hai Chân. Vuốt Cọp nói rằng họ không đáng tin cậy và ích kỷ. Họ thường sống quanh nơi ở của Hai Chân, nhưng không thuộc về người nào và tự bắt mồi cho mình”.

 

“Chắc rồi mình cũng trở thành kẻ cô độc quá, khi Sao Xanh xử lý mình”, chân Lửa meo.

 

“Sao Xanh rất công bằng”, chân Xám trấn an chú. “Bà sẽ không quẳng cậu đi đâu. Hình như bà vui lòng vì bắt được một con mèo quan trọng như vậy của bộ tộc Bóng Tối làm tù binh. Mình chắc chắn bà không làm ầm chuyện cậu cho cái bao ghẻ lở tội nghiệp đó ăn đâu”.

 

“Nhưng họ sẽ không ngớt kêu ca về sự khan hiếm mồi! Ôi, tại sao mình lại ăn con thỏ đó thế không biết?” Chân Lửa cảm thấy sự xấu hổ cháy qua lông mình.

 

“Ồ, ồ”. Chân Xám huých bạn mình. “Đồ óc chuột. Cậu đã vi phạm luật chiến binh, nhưng không mèo nào hoàn hảo cả!’

 

Chân Lửa không trả lời, nhưng vật vã đi với trái tim nặng trĩu. Một kiểu kết thúc không như chú mong đợi cho nhiệm vụ đơn độc đầu tiên của mình.

 

Khi đội tuần tra đi qua những lính canh đứng gác lối ra vào trại, những mèo còn lại của bộ tộc Sấm chạy ra đón những chiến binh của mình trở về.

 

Những nữ miu, bọn mèo con, những mèo già chen chúc nhau ở cả hai bên đường. Họ ló mắt tò mò nhìn Nanh Vàng, khi mụ bị dẫn vào trại. Một số mèo già nhận ra bà mèo cái này. Lời rì rào lan nhanh khắp bộ tộc rằng đó là mèo lang y của bộ tộc Bóng Tối, và một tràng tiếng ong ong o o giếu cợt nổi lên quanh họ.

 

Nanh Vàng dường như điếc trước những lời nhiếc móc, chửi bới. Chân Lửa không thể không thán phục cái cách mụ khập khiễng đầy tự trọng đi giữa hàng lang những cái nhìn soi mói và nguyền rủa. Chú biết mụ ta đang đau đớn khôn cùng, và đói nữa, dù đã xơi con thỏ chú vừa bắt cho mụ.

 

Khi đội tuần tra tiến đến Bục Đá, Sao Xanh gật đầu về chỗ mặt đất phía trước Bục Đá. Nanh Vàng làm theo mệnh lệnh thầm lặng của tộc trưởng bộ tộc Sấm, chìm xuống đất một cách biết ơn. Vẫn lờ tịt những ánh mắt thù địch quanh mình, mụ bắt đầu liếm cái cẳng bị thương.

 

Chân Lửa nhận thấy Lá Đốm hiện ra khỏi hang của cô. Hẳn cô đã ngửi thấy sự hiện diện của một mèo bị thương ở trong trại. Chú nhìn đám đông rẽ ra để cho cô mèo nhị thể trẻ đi qua.

 

Nanh Vàng nhìn Lá Đốm trừng trừng và nạt. “Ta tự biết cách chăm sóc vết thương chi mình. Ta không cần cô giúp”.

 

Lá Đốm không nói gì nhưng gật đầu tôn kính và lùi lại.

 

Một số mèo đã đi ra ngoài săn mồi, và mồi tươi lục tục được đem ra cho những chiến binh trở về ăn. Họ lấy mỗi mèo một ít thực phẩm và mang ra bụi tầm ma để ăn. Rồi những mèo khác của bộ tộc quây lại để nhận khẩu phần của mình.

 

Chân Lửa hăm hở bước ra trảng trống và nhìn, trong khi những con mèo túm tụm thành nhóm thường lệ của họ, nhai và nuốt. Chú thèm có một miếng nhưng không dám lấy gì từ đống mồi. Chú đã vi phạm luật chiến binh. Chú đoán sự trừng phạt là bị cấm chia mồi tươi.

 

Chú dừng lại bên cạnh Bục Đá nơi Sao Xanh nói chuyện với Vuốt Cọp. Lấm lét, chân Lửa nhìn tộc trưởng của mình để tìm dấu hiệu sự cho phép chú ăn. Nhưng bà mèo xám và ông chiến binh kỳ cựu của bà đang mải thì thầm với nhau, giọng hạ thấp. Chân Lửa tự hỏi liệu có phải họ đang nói về chú hay không. Quá mong muốn biết số phận của mình, chú căng tai lên để nghe họ nói.

Tiếng ngao của Vuốt Cọp có vẻ nóng nảy. “Quá nguy hiểm khi đưa kẻ thù vào giữa trung tâm bộ tộc Sấm! Giờ mụ đã biết trại của chúng ta, rồi đây ngay cả bọn mèo con của bộ tộc Bóng Tối cũng sẽ nghe nói về nơi này. Chúng ta cần phải chuyển trại thôi”.

 

“Bình tĩnh nào, Vuốt Cọp”, Sao Xanh rừ. “Sao chúng ta phải chuyển? Nanh Vàng nói bây giờ bà ta đã sống một mình. Không có lý do gì bộ tộc Bóng Tối nghe được”.

 

“Bà thật sự tin như thế à? Ai mà biết thằng mèo kiểng đó nghĩ cái quái gì?” Vuốt Cọp phản đối.

 

“Nhưng hãy nghĩ kỹ coi, Vuốt Cọp” Sao Xanh meo. “Tại sao mèo lang y bộ tộc Bóng Tối lại chọn cách rời bỏ bộ tộc của mình? Anh lo ngại Nanh Vàng sẽ tiết lộ bí mật bộ tộc chúng ta với bộ tộc Bóng Tối, nhưng anh có nghĩ đến việc bà ta có thể chia sẻ cho chúng ta bao nhiêu bí mật của bộ tộc Bóng Tối không?”

Chân Lửa thấy, theo cách lông Vuốt Cọp bắt đầu ẹp xuống, là những lời của Sao Xanh đã có sức thuyết phục. Ông chiến binh gật đầu nhanh, và rồi sải bước ra lấy phần mồi tươi của mình.

 

Sao Xanh vẫn còn ngồi tại chỗ. Bà nhìn khắp trảng trống, nơi một số mèo nhỡ đang chơi đùa, đánh nhau và lăn lộn trong đất cát. Rồi bà đứng lên và bắt đầu bước đến chỗ chan Lửa. Tim chú chựng lại. Bà sẽ nói gì với mình đây?

 

Nhưng Sao Xanh bước thẳng qua chú. Bà thậm chí không liếc nhìn chú, mắt bà u ám với những ý nghĩ xa xăm. “Lông Tuyết!” bà gọi to khi bà tới nhà trẻ.

 

Một chị mèo trắng tinh với đôi mắt xanh thẳm lách ra khỏi bụi  mâm xôi. Bên trong, tiếng oe óe bỗng nỗi lên ầm ĩ.

 

“Nín đi, các con”, chị mèo trắng rù, trấn an bọn chúng. “Mẹ không đi lâu đâu”. Rồi quay qua tộc  trưởng. “Thưa, Sao Xanh? Có chuyện gì vậy?”

 

“Một trong những lính nhỏ của chúng ta vừa trông thấy một con cáo ở trong vùng. Báo cho các chị mèo khác canh chừng nhà trẻ cẩn thận. Và bảo đảm mèo dưới sáu mùa trăng phải ở trong trại cho tới khi những chiến binh của chúng ta đuổi được nó đi”.

 

Lông Tuyết gật đầu. “Tôi sẽ truyền đạt lời cảnh báo, thưa Sao Xanh. Cảm ơn bà”. Rồi chị quay lại và lách mình vào nhà trẻ để dỗ lũ mèo con đang  khóc.

 

Cuối cùng, Sao Xanh sải bước tới đống mồi để lấy phần mình. Một con chim bồ câu rừng mập mạp còn chừa lại cho bà ở đó. Chân Lửa nhìn hau háu khi bà mang nó ra ăn cùng với  những chiến binh kỳ cựu.

 

Cuối cùng cơn đói hối thúc chú bước tới. Chân Xám dang ở cùng với chân Quạ, ăn ngấu nghiến một con chim sẻ nhỏ xíu bên cạnh gốc cây cụt. Nó thấy chân Lửa lại gần đống mồi và khẽ gật đầu khích lệ. Chân Lửa cúi xuống, sẵn sàng ngoạm một con chuột rừng nhỏ vào răng.

 

“Không phải cho mi”, Vuốt Cọp gừ, bước lẹ tới bên chú và giật con chuột ra. “Mi chẳng mang con gì về. Mèo già sẽ ăn phần của mi. Mang tới cho họ đi.

 

Chân Lửa nhìn Sao Xanh.

 

Bà gật đầu lẹ. “Hãy làm như ông ấy bảo”.

 

Vâng lời, chân Lửa nhặt con chuột lên và mang tới cho Tai Nhỏ. Cái mùi mê lu của nó cứ quấn quýt nơi mũi chú. Chú không muốn gì ngoái rứt một miếng bực bằng hàm răng chắc khỏe của mình. Chú có thể cảm nhận năng lượng sống của nó ngấm vào cơ thể trẻ trung của mình.

 

Với sự tự chủ vĩ đại, chú đặt con chuột trước mặt ông mèo xám và rồi lễ phép quay đi. Chú không mong chờ nhận lời cảm ơn hay mong được chia.

 

Giờ chú mừng vì mình đã nuốt vội phần sót lại của con thỏ mà chú đã bắt cho Nanh Vàng. Sẽ chẳng còn gì cho chú ăn cho đến khi chú đi săn lại vào ngày mai.

 

Chân Lửa thơ thẩn bước tới chỗ chân Xám. Bạn chú vừa mới ăn phần của nó xong và đang nằm với chân Quạ bên ngoài hang lính nhỏ. Nó nằm nghiêng mình, duỗi thẳng hông, nhịp nhàng rửa một chân trước.

Chân Xám trông thấy chân Lửa tới và ngừng liếm. “Sao Xanh đã nói hình phạt của cậu chưa?” nó hỏi.

 

“Chưa”, chân Lửa âu sầu đáp.

 

Chân Xám nheo mắt lại thông cảm và không nói gì.

 

Tiếng gọi của Sao Xanh vang dội khắp trảng trống. “Tất cả mèo đủ lớn để tự săn mồi hãy đến đây, bên dưới Bục Đá, để họp bộ tộc”.

Hầu hết các chiến binh đã ăn xong và, giống như chân Xám, đang bận chải chuốt. Họ duyên dáng đứng dậy và bước tới Bục Đá, nơi Sao Xanh đang chờ nói.

 

“Nào”, chân Xám meo. Nó búng dậy. Chân Quạ và chân Lửa theo sau nó khi nó chạy vắt chân lên cổ và thúc huých để len vào một vị trí tốt.

 

“Ta chắc chắn tất cả đã nghe nói về tù binh mà hôm nay chúng ta đã dẫn về cùng”, Sao Xanh bắt đầu. “Nhưng còn điều nữa đồng bào cần biết”, bà liếc xuống mụ mèo vừa chải chuốt quá mức đang nằm im re bên cạnh Bục Đá. “Ở đó bà có nghe ta nói không?”

 

“Tôi có thể già rồi, nhưng tôi chưa điếc!” Nanh Vàng cáu cẳn đáp lại.

 

Sao Xanh phớt lờ giọng điệu thù địch của tù binh và tiếp. “Ta e rằng ta có một số tin tức rất nghiêm trọng. Hôm nay ta đã đi cùng đội tuần tra vào lãnh địa của bộ tộc Gió. Hầu như mọi cây cối đều bị tàn phá bởi những chiến binh bộ tộc Bóng Tối. Và chúng tôi không gặp mèo bộ tộc Gió nào cả mặc dù chúng tôi đã đi sâu vào trung tâm đất đai của họ”.

 

Lời của bà được đón nhận bằng sự im lặng. Chân Lửa thấy sự hoang mang hiện lên trên những gương mặt của những con mèo bộ tộc.

 

“Ý bà bảo rằng bộ tộc Bóng Tối đã đuổi họ đi?” Tai Nhỏ ngần ngừ phát biểu.

 

“Chúng ta không thể chắc”, Sao Xanh meo. “Nhưng chắc chắn là có mùi của mèo bộ tộc Bóng Tối vương vất ở khắp nơi. Chúng tôi tìm thấy cả máu và lông nữa. Chắc chắn đã xảy ra một trận chiến, mặc dù chúng tôi không tìm thấy xác của bộ tộc nào trong hai bộ tộc đó”.

 

Tiếng rùn rùn loang đi trong đám đông thành một tiếng ngao thảng thốt. Chân Lửa cảm thấy mèo xung quanh mình sững người lại vì sốc và căm phẫn. Từ trước tới nay, không bao giờ có bộ tộc nào đuổi một bộ tộc khác ra khỏi vùng săn mồi của chính họ.

 

“Làm thế nào mà bộ tộc Gió bị đuổi đi được?” Độc Nhãn nói khù khụ. “Bộ tộc Bóng Tối rất dữ tợn, nhưng bộ tộc Gió rất đông. Họ sống trên cao hàng bao đời rồi. Tại sao bây giờ họ bị đuổi đi?” bà lắc đầu lo âu, ria run run.

 

“Ta không biết trả lời cho bất cứ câu hỏi nào của bà”, Sao Xanh meo. “Được biết, bộ tộc Bóng Tối vừa mới chỉ định một tộc trưởng mới, sau cái chết của Sao Nứt. Tộc trưởng mới, Sao Gãy, không hề có ý bóng gió đe dọa gì khi chúng ta gặp ông ta ở cuộc Tụ Họp lần trước”.

 

“Có lẽ Nanh Vàng có câu trả lời?” Vằn Đen gừ. “Dù sao thì mụ cũng là mèo của bộ tộc Bóng Tối”.

 

“Ta không phải là kẻ phản  bộ! Không gì khiến ta chia sẻ bí mật của bộ tộc Bóng Tối với một kẻ cục súc như ngươi!” Nanh Vàng hầm hè, hung hăng nhìn Vằn Đen. Anh mèo chiến binh bộ tộc Sấm liền xô tới trước, tai dạt ra, mắt híp lại, sẵn sàng nghênh chiến.

 

“Thôi!” Sao Xanh ngao.

 

Vằn Đen dừng phắt lại giữa chừng, mặc dù Nanh Vàng vẫn nhìn xoáy anh ta bằng đôi mắt nảy lửa và một tiếng rít rợn óc.

 

“Đủ rồi!” Sao Xanh ngao. “Tình hình này quá nghiêm trọng, không còn chỗ cho chúng ta đánh nhau. Bộ tộc Sấm phải tự chuẩn bị. Từ lúc trăng lên cao trở đi, những chiến binh sẽ đi tuần thành nhóm lớn hơn. Những thành viên khác của bộ tộc vẫn ở sát bên trại. Những đội tuần tra sẽ rà soát các đường biên giới thường xuyên hơn, và tất cả mèo con phải đi ở trong nhà trẻ”.

 

Những con mèo bên dưới bà gật đầu nhất trí.

 

Sao Xanh tiếp. “Nhu cầu cần chiến binh là trở ngại lớn nhất của chúng ta. Chúng ta phải tăng tốc huấn luyện những lính nhỏ. Họ cần phải nhanh chóng sẵn sàng chiến đấu vì bộ tộc”.

 

Chân Lửa, chân Xám và chân Quạ trao đổi với nhau một cái nhìn chộn rộn. Chân Xám ngước nhìn Sao Xanh, mắt nó sáng lên đầy nhiệt huyết. Chân Quạ chỉ ngọ ngoạy tay chân một cách bồn chồn. Đôi mắt chú lính nhỏ đen này hiện lên nỗi lo lắng hơn là hưng phấn.

 

Sao Xanh nói tiếp. “Một chú mèo choai đang có chung mèo bảo trợ với chân Xám và chân Quạ. Bằng cách dạy chú, ta sẽ tăng tốc huấn luyện cho cả ba lính nhỏ”. Bà dừng lại nhìn xuống bộ tộc mình. “Ta sẽ nhận chân Lửa làm lính nhỏ của mình”.

 

Chân Lửa trố mắt lên sửng sốt. Sao Xanh là mèo bảo trợ cho chú?

 

Bên cạnh chú, chân Xám há hộc miệng, không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. “Thật vinh dự! Đã bao mùa trăng rồi Sao Xanh mới nhận lính nhỏ. Thường thường bà ấy chỉ huấn luyện con cái của những thủ lĩnh mà thôi”.

 

Rồi một giọng nói quen thuộc cất lên từ hàng trước đám đông. Đó là Vuốt Cọp. “Vậy ra là chân Lửa được tưởng thưởng, chú không phải bị trừng phạt, vì cho chiến binh kẻ thù ăn khi đáng ra nó phải cho bộ tộc của mình ăn sao?”

 

“Chân Lửa bây giờ là lính nhỏ của ta. Ta sẽ xử lý cậu ấy”. Sao Xanh trả lời. Bà nhìn hẳn vào đôi mắt dữ tợn của Vuốt Cọp một lúc, trước khi quay đầu ra nói với toàn thể bộ tộc lần nữa. “Nanh vàng sẽ được phép ở lại đây, cho đến khi bà ta lấy lại được sức mạnh. Chúng ta là những chiến binh, không phải là những kẻ cuồng sát. Bà ta phải được đối xử với sự tôn trọng và nhã nhặn”.

 

“Nhưng bộ tộc không thể cưu mang Nanh Vàng”, Vằn Đen phản đối. “Chúng ta đã có quá nhiều miệng ăn rồi”.

 

“Chao!” Chân Xám thì thào vào tai chân Lửa. “Và có vài cái miệng to hơn những cái miệng khác”.

 

“Ta cóc cần ai chăm sóc ta!” Nanh Vàng phỉ nhỏ. “Và ta sẽ chẻ đôi kẻ nào cố thử”.

 

“Mụ ta thân thiện đấy chứ nhỉ?” Chân Xám lẩm bẩm.

 

Chân Lửa giật đầu đuôi thầm tỏ ý đồng tình. Có tiếng meo bị nghẹn lại từ những chiến binh khác khi họ ghen tị nhận ra tinh thần chiến đấu của bà chiến binh kẻ thù.

 

Sao Xanh làm ngơ tiếng lầm bầm đó. “Chúng ta sẽ giết hai con mồi bằng một cú đấm. Chân Lửa, như một hình phạt vì đã phạm luật chiến binh, trách nhiệm của cậu là chăm sóc Nanh Vàng. Cậu phải săn mồi và trông nom vết thương cho bà ấy. Cậu phải dọn ổ và hốt phân cho bà ấy”.

 

“Vâng, thưa Sao Xanh”, chân Lửa meo, đầu chú cúi xuống phục tùng. Hốt phân cho bà ấy! Chân Lửa thầm nghĩ. Eo ơi!

 

Những tiếng ngao móc máy từ chân Bụi và chân Cát. “Ý  hay đó!” Chân Bụi rít lên. “Chân Lửa nên giỏi cắn bọ chét thì hơn”.

 

“Và ăn bắt nữa!” Chân Cát hùa theo. “Cái bị xương đó sẽ cần được cho ăn!”

 

“Đủ rồi!” Sao Xanh ngắt lời chúng. “Ta hy vọng chân Lửa không thấy xấu hổ khi phải chăm sóc Nanh Vàng. Bà ấy là mèo chữa bệnh, và bà ấy lớn tuổi hơn. Chỉ cần những lý do đó thôi, cậu ta đã phải tôn kính bà ấy rồi!” bà nhìn nghiêm khắc xuống chân Bụi và chân cát. “Chăm sóc một mèo khác khi mèo đó không thể tự chăm sóc mình thì không có gì là nhục nhã cả. Cuộc họp kết thúc. Giờ ta muốn nói chuyện riêng với những chiến binh kỳ cựu”. Nói xong, bà nhảy khỏi Bục Đá và bước nhanh về phía hang của mình.

 

Tim Sư Tử đi theo bà. Những con mèo khác của bộ tộc bắt đầu rời khỏi Bục Đá. Một hay hai mèo chúc mừng chân Lửa được làm lính nhỏ của Sao Xanh; trong khi những mèo khác giếu cợt, chúc chú may mắn trong việc chăm sóc Nanh Vàng. Chân Lửa cảm thấy quay mòng mòng trước lời tuyên bố của Sao Xanh đến nỗi chú ngây ra gật đầu.

 

Đuôi Dài đi lại gần chú. Vết khía hình chữ V mà chân Lửa xén vào đầu tai anh ta vẫn còn rõ. Anh chiến binh trẻ ngoặt ria lại thành một tiếng gừ dựng gáy. “Hừ, tao hy vọng mày sẽ suy nghĩ kĩ nếu lần tới định mang kẻ đi lạc về trại”, anh ta khinh khỉnh. “Tao nói không sai mà, kẻ ngoài cuộc luôn luôn gây rắc rối”.