Sáng hôm sau,bác sĩ kiểm tra kĩ lưỡng thêm một lần nữa thì đồng ý cho Bà Lẹt xuất viện,tuy nhiên để đảm bảo an toàn,ông nhắn Út Dung cho má mình sang nhà thằng Khôi,bản thân ông sẽ về nhờ thầy chỉ điểm,khi nào yên ổn mới cho bả trở lại.
Về đến ngõ,không biết có chuyện gì mà hàng xóm tập trung chỗ dãy nhà trọ rất đông. Thằng Sơn đang đứng thanh minh thanh nga gì đó cùng với hai cô bé sinh viên. Sự xuất hiện của ông khiến đám đông giảm nhiệt nhưng những tiếng xì xào vẫn rất rôm rả.
– Có chuyện gì vậy Sơn.
– Bác vào nhà đi đã.
Khẽ phất tay ra hiệu cho hai bé sinh viên cùng đi,thằng Sơn ngồi thụp xuống cái ghế nhựa trong nhà ông Ba,mặt cắt không còn giọt máu.
– Tui không ở nữa đâu. Bữa kể bác bác không tin đúng không. Thôi bữa đó coi như say rượu. Tối hôm qua đang ngủ,tui nằm mơ thấy có mấy chục người đứng ngoài cửa phòng,một người bước vào trong chỉ thẳng mặt,nói nếu không chịu rời đi,trả chỗ ở lại cho họ thì họ sẽ giết. Họ nói là vong hồn cô bác ở đây đã lâu rồi,sao dám đến dành.
– Suốt ngày mày nói toàn ba cái chuyện gì đâu vậy Sơn. Tao đang rối não lắm,mày làm ơn đừng đặt điều nữa,cho tao còn làm ăn nữa chứ. Mày nói với mấy người hàng xóm,rồi họ đồn ra,ai dám tới đây thuê nữa.
– Dạ tụi con cũng không dám thuê nữa đâu ông.
– Hả. Hai đứa nói gì vậy.
– Đêm qua..tụi con cũng nằm thấy giống y hệt anh Sơn. Tụi con sợ lắm…. Ở để an tâm học hành chứ như này không dám ở nữa ông ơi. Chắc tụi con sẽ chuyển đi. Coi như vi phạm hợp đồng,ông cứ cất số tiền cọc tháng đi ông… Tụi con không dám ở nữa.
– Trời đất ơi… Cái gì đang xảy ra cho gia đình tui vậy trời. Được…rồi….mấy đứa..đi..đi.. Mấy đứa đi đi…
Ông Ba đang thực sự hoảng loạn. Hàng loạt những sự việc kì quái dồn dập xảy ra khiến tâm trí không còn đủ tỉnh táo nữa. Thằng Sơn tuy ái ngại nhưng cũng nán lại một chút,sợ ông tuổi cao rồi ảnh hưởng sức khỏe,chẳng may té ngã lại hệ lụy không tốt. Hai cô bé sinh viên vội vã về lại phòng dọn dẹp đồ đạc.
– Tui nói bác Ba phải tính sao chứ ma quỷ không có giỡn được đâu. Uống nước cái đã bác. Tui nghi nghi là do chặt cài cây vú sữa đó mà ra hết. Trước đây cũng nghe kể nhiều về mấy vụ này rồi nhưng giờ tận mắt thấy,tui sợ quá bác ơi. Nhớ lại còn nổi da gà.
– Mày đợi tao chút Sơn.
Ông Ba đi vào trong lấy ra một bọc ni lông được gói ghém cẩn thận. Cầm mấy tờ năm trăm đưa cho thằng Sơn,dặn gửi lại giúp cho hai cô bé sinh viên hai triệu,phần còn lại là của nó. Tuy quân tử từ chối nhưng trước thái độ cương quyết của ông Ba,thằng Sơn cũng thuận theo rồi thu dọn đồ đạc chuyển đi. Bây giờ dãy nhà trọ chỉ còn mỗi hai cậu sinh viên ở lại mà thôi.
– Thầy ơi. Giờ tính sao thầy. Tình hình này chắc tui không dám ở lại quá thầy ơi.
– Nghiệp chướng có lớn cỡ nào thì cũng có một nút thắt để gỡ. Ta sẽ niêm bùa lại tất cả các phòng,sáng mai ra cho ông một cái lễ. Lạ ở chỗ,ta không thấy nhiều oán khí,cũng không thấy nó ứng lên ở đây. Tạm thời cứ trấn yểm trước,ngày mai giờ Ngọ ta sẽ cho đệ tử gọi hồn những người ở đây lên tra khảo.
Nghe như nước đổ lá môn nhưng ông Ba vẫn răm rắp thuận theo. Thực sự những sự việc này không thể giải quyết theo cách thông thường được nữa,vì nó quá mơ hồ và ẩn chứa nhiều màu sắc tâm linh kinh dị. Thầy đi một vòng quanh dãy trọ,dán bùa và niêm một bát quái trên cửa ra vào. Tiễn ổng về,ông Ba lên trước bàn thờ gia tiên,khấn xin sự phù hộ.
Ngồi ngay chỗ bộ bàn ghế làm bằng gỗ vú sữa,mắt ông bỗng nhòe đi lúc nào không hay. Tự dưng đang yên đang lành,liên tiếp những sự việc không may xảy ra với gia đình. Giờ thì vợ bệnh tật không dứt,công việc của con gái cũng trục trặc ngay bước khởi đầu,phận làm chồng,làm cha như ông lại đang khổ sở đến bất lực. Giá như cuộc sống trơn tru như lát cắt của mặt bàn này thì hay biết mấy,tại sao cứ phải cuồn cuộn nổi lên như những đường vân gỗ trên đó,để rồi biến cố ngày một dày đặc thêm và số tuổi không đủ để chống chọi được nữa.
– Alo ba ơi ba. Má không chịu ở lại. Má đòi về ba ơi..
– Trời đất. Sao vậy con. Bây giờ về không có được đâu.
– Dạ con năn nỉ cỡ nào má cũng không chịu ba ơi. Ba nói má một tiếng đi ba.
– Được rồi được rồi. Để ba chạy sang với bả. Haizzz khổ thật.
Ông vội vã chạy xe sang nhà của thằng con trai lớn. Chẳng hiểu sao vợ mình lại nằng nặc đòi về như vậy. Bây giờ ở nhà chẳng khác nào đâm đầu vào nguy hiểm.
– Két….
– Rầm….
Vừa quẹo vào đoạn đường vắng cách nhà anh Khôi hai trăm mét,tự nhiên ông cảm thấy yên xe nặng trĩu,cổ rung lắc dữ dội. Ông quýnh quáng lạc tay lái,ngã luôn vào vệ đường,trước lúc bất tỉnh chỉ kịp thoáng thấy cái bóng đen đang đứng sau lưng từ lúc nào,đưa đôi mắt đục ngầu nhìn ông mỉm cười.
– Ông xin thì tui đồng ý… Haha haha.
– Đừng….đừng…. Đừng…
– Ba Ba..