Văn Tự Mơ Màng Luyến Ái

Chương 8: Nhân công phóng ra thất bại 2

Trải qua sau khoảng mười lăm phút dày dò, Đào Lâm cuối cùng cũng đem bài tập của cậu hoàn thành.

Ứng Diêu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mặc quần áo đi hướng ra cửa.

“Học trưởng, anh còn chưa xem em vẽ như thế nào mà.” Đào Lâm vội vội vàng vàng hô.

“Quá mót! Tôi về ký túc xá trước.” Ứng Diêu thật sự đưa ra bộ mặt biểu cảm của trạng thái quá mót cho cậu xem.

Cố đáp lại một tiếng, Đào Lâm nói một câu “Học trưởng, chỗ này của em có phòng vệ sinh” nhưng bị cửa đóng sập mà ngăn lại

Lúc Ứng Diêu trở lại phòng ngủ cũng là lúc Cá chết huynh chiếm dụng phòng vệ sinh, vẫn là hưởng thụ không gian của mình.

Ứng Diêu một bộ dáng gian nan khép chặt hai chân, dùng lực gõ mạnh cửa.

“Xong chưa!”

“Đừng hối, chú hối ca cũng không ra được.”

Âm thanh của Cá chết huynh không một chút để ý đến tình hình của anh, vẫn bình tĩnh thong dong giống như không có việc gì xảy ra, thật là giết chết Ứng Diêu, này chẳng lẽ muốn anh quang minh chính đại ở phòng ngủ giải quyết sao?

“Quạt bài khí không có mở!”

“Chết, đã quên.”

Chờ Cá chết huynh giải quyết xong còn tính đến thời gian chờ mùi bay, trời biết anh phải đợi bao lâu.

Anh luôn biết mùi đặc trưng của Cá chết huynh bay hơi đặc biệt lâu.

Ứng Diêu nghĩ đến việc đi mượn nhà vệ sinh của phòng kế bên dùng một chút nhưng lại sợ phát ra động tĩnh, nếu bị bắt thì mất hết cả thể diện.

Ứng Diêu làm một hành động lớn mật, anh ngồi ở trên ghế, dùng một cái áo khoác che nửa người dưới của mình.

“Cá chết, còn muốn bao lâu a!”

“Năm phút đồng hồ đi.”


Chắc chắn được thời gian, Ứng Diêu mới đem quần của mình kéo xuống. Nếu như cá chết huynh xong cũng có thể nghe được âm thanh xả nước, đến lúc đó lại che lại cũng kịp.

Ứng Diêu tay ở bên trong quần ra sức vận động, đại khái là nghẹn hỏng rồi, anh gian nan xoa nửa ngày, thậm chí là liên thủ cả hai tay nhưng vẫn ra không được, cảm giác cứng rắn làm anh cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Máy tính Ứng Diêu không có tắt, đang để trạng thái màn hình chờ

Anh giật giật chuột máy tính, màn hình sáng lên.

Ứng Diêu trong lòng nghĩ này cứ như vậy không phải cái biện pháp hay, cần tốc chiến tốc thắng, anh nhìn đến biểu tượng tán gẫu Vượng Vượng dưới góc, nhớ tới phục vụ số 0 không biết tiết tháo

Vì thế, Ứng Diêu một tay thì trấn an tiểu Ứng Diêu, tay kia thì thao tác chuột máy tính cùng bàn phím.

[YY]: tôi ngạnh!

[Phục vụ số 1]:?

Dựa vào một tay quả nhiên không có thuận tiện, phát tin nhầm người đi. Ứng Diêu trực tiếp đóng khung đối thoại với Phục vụ số 1, sao chép văn tự đến khung của Phục vụ sống 0.

[YY]: tôi ngạnh!

[Phục vụ số 0]: gần đây xuất hiện kẻ lừa đảo, nhận được điểm khác thường thì cẩn thận điện thoại, phòng ngừa bị lừa của cải vừa bị thất thân [tự động trả lời]

Tuy là đặt chế độ tự động trả lời, bất quá Phục vụ số 0 rất nhanh liền hồi âm.

[Phục vụ số 0]: a?

[YY]: a cái gì giúp tôi giải quyết a

Phục vụ số 0 cuối cùng cũng có thể phát huy giá trị của cậu ta, tuy rằng bình thường Ứng Diêu hay khinh thường cậu, nhưng những nhu cầu cấp thiết của anh cần được kích thích một chút. Tuy rằng việc này này có khả năng làm cho Phục vụ số 0 hiểu lầm một chút, nghĩ đến anh cảm thấy mình là một tên háo sắc, trước thì tỏ ra vẻ rụt rè, nhưng trước nhu cầu sinh lý tạm thời thì lại buông bỏ các nguyên tắc trước đó.

[Phục vụ số 0]: lấy tay làm hay là dùng miệng a?

[Phục vụ số 0]: tôi không dùng miệng [chỉ chỉ ngón tay]

Bây giờ là thay đổi tình huống sao, giống như bây giờ là anh đang cưỡng bức một cậu bé trong sạch giữa đường sao? Trước đó đều đã nói sẽ cong mông lên nhượng cho anh thượng mà giờ lại nói không chịu dùng miệng. Tất nhiên là do có cảm giác thân quen, vẫn là cho phép cậu ta dùng tay.


[YY]: dùng tay

[Phục vụ số 0]: tốt, vậy tôi đến đây

Ứng Diêu tay vừa nới lỏng vừa nắm lấy vật vẫn đang gắng gượng cứng rắn của mình

[Phục vụ số 0]: thoải mái sao?

Ứng Diêu tay giật giật, phát ra một tiếng rên nặng nề, nhưng anh vẫn cảm thấy là không đủ.

[YY]: dùng sức! Nhanh lên!

[Phục vụ số 0]: hảo!

[Phục vụ số 0]: tôi bây giờ sẽ tăng tần xuất xoa nắn mỗi giây, sử dụng hết khí lực để giúp anh giải phóng. (☆▽☆)

Ứng Diêu nhìn những câu miêu tả, thuyết minh ngây thơ kia, vừa xem xong thì phía dưới liền trở về trạng thái bình thường

Anh dùng khăn chùi chùi tay mình, mặc quần đem áo khoác tròng vào đến bồn rửa mặt. Dùng hai tay, tốc độ đánh chữ cũng tăng lên.

[YY]: cậu muốn làm gì

[Phục vụ số 0]: giúp anh giải phóng a TVT

[YY]: cậu kỹ thuật không tốt a, tôi còn chưa bắn ra liền mềm xuống

[Phục vụ số 0]: người ta không kinh nghiệm, là lính mới thôi

YY: hổn đản, tôi còn không biết bản tính của cậu sao? Tiểu yêu tinh

Bởi vì không có phóng ra thành công làm cho Ứng Diêu tâm tình rất không thoải mái, một cỗ oán khí đều hướng đến tiểu phục vụ oán trách.

[Phục vụ số 0]: anh hướng dẫn tôi a, tôi rất thông minh, học hỏi rất nhanh [kính nhờ kính nhờ]

[YY]: kia, không có thời gian rảnh, loại sự tình này dựa vào chính mình mà đi lĩnh ngộ

[Phục vụ số 0]: kia có thể đề cử trang web hay giáo trình nào đó để tôi học hỏi không?

[YY]: có vấn đề tìm baidu mà hỏi

Nghe được phòng vệ sinh có tiếng xả nước, Ứng Diêu lập tức chột dạ nhanh chóng đem khung tán gẫu đóng miễn cho bị cá chết huynh nhìn đến.

Cá chết huynh đi ra dùng hai tay đầy nước vỗ vỗ Ứng Diêu bả vai. “Chú có thể đi vào.”

Ứng Diêu hừ hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần, đều nghẹn trở về.”