Văn Thuyết

Chương 4

Edit: Yunchan

Không Thiền phái năm xưa tiếng tăm vang dội, đệ tử đông đúc, đứng sừng sững trên núi Không Thiền có đến mấy trăm năm lịch sử, địa thế vô cùng rộng lớn, nhưng mà Vân Khâm ở đây suốt ba năm, những địa phương đã đặt chân tới chỉ có chính điện và nơi ở của đệ tử mà thôi.

Những nơi còn lại dường như cũng bị bụi thời gian vùi lấp trong núi tuyết theo Không Thiền phái mười năm trước, không còn thấy nữa.

Mãi cho tới hôm nay, Vân Khâm theo Mai Sương Mộng mở ra cánh cửa của tiểu lâu này.

Cảnh trí trong lâu khác biệt tương đối xa với dự đoán của Vân Khâm, tất cả cửa sổ đều đóng kín, cả tòa lâu to lớn là thế vậy mà lại âm u lạnh lẽo, chỉ có một cái thạch đài tinh xảo đặt ở trung tâm.

Bốn phía thạch đài cắm vài cây đuốc, còn ở trên thạch đài là một người đang ngủ say.

Ánh đèn chao đảo, bên ngoài lâu tiếng gió lại nổi lên, khua vang chiếc chuông bạc trên góc mái hiên, làm lọt vào tai tiếng leng keng huyền ảo, hệt như điệu khúc du dương trong giấc mộng dài. Khung cửa kêu lên cọt kẹt vì gió, ánh nến bên thạch đài đung đưa chập chờn, màn che nhạt màu bay tung lên phấp phới.

Tất cả mọi thứ diễn ra ngay giây phút Vân Khâm nhìn thấy người đó.

Chỉ một ánh nhìn đủ khiến nàng cảm thấy, mình đã chờ giờ khắc này rất lâu rất lâu rồi.

Nàng nhìn người nọ đến ngẩn ngơ.

Đó là một nam tử dung mạo tuấn tú thanh nhã, y nằm lặng yên trên giường đá như tách biệt hoàn toàn với trần thế, chẳng vương chút bụi trần. Y mặc một bộ y phục trắng như tuyết, chỉ cần nhìn thoáng qua Vân Khâm đã nhận ra đó là trang phục của đệ tử Không Thiền phái, song y phục khoác trên người y chẳng hiểu sao lại khác hẳn với mọi người.

Đột nhiên Vân Khâm rất muốn biết nếu người này mở mắt ra thì sẽ có phong thái ra sao.

Nàng theo Ma Sương Mộng bước tới gần người đó, quan sát rõ hơn mặt mũi của y, thấy được chiếc bóng in dưới rèm mi của người đang ngủ mê, thấy được sắc môi tái nhợt và lồng ngực nhấp nhô đều đều.

Lòng nàng hơi chùng xuống, quay sang nhìn Mai Sương Mộng đằng trước.

“Y… sao rồi?”

Mai Sương Mộng cười khẽ, nhỏ giọng đáp: “Y còn sống, chẳng qua bị thương quá nặng nên mới hôn mê bất tỉnh tới giờ này.”

Vân Khâm nhìn y hoang mang, trong lòng trống trải, không khỏi cất giọng hỏi tới: “Y hôn mê bao lâu rồi? Bị thương ở đâu? Khi nào thì tỉnh lại được?”

Như thể đây là lần đầu tiên nghe Vân Khâm lãnh đạm hỏi nhiều đến vậy, Mai Sương Mộng hơi kinh ngạc, nhướng mày lên trả lời từ tốn: “Vết thương của y không phải ngoài da thông thường, mà bị thương ở hồn phách.”

“Hồn phách?” Vân Khâm chưa từng nghe vết thương nào như vậy nên buột miệng lặp lại một câu.

Mai Sương Mộng ngoảnh đầu nhìn người trên giường đá, nói tiếp: “Y đã ngủ mười năm rồi, ta cũng không biết tới bao giờ thì y mới tỉnh lại.” Mai Sương Mộng nói đến đây thì ngừng lại giây lát, giọng nghiêm túc hẳn lên: “Nhưng y nhất định sẽ tỉnh lại.”

Vân Khâm nghe vậy, tầm mắt lại lơ đãng rơi lên người nọ, đứng đó thật lâu không chịu dứt ra, nàng hơi nhếch môi, hỏi khẽ: “Y là ai?”

Mai Sương Mộng nắm lấy tay Vân Khâm, nhẹ giọng đáp: “Y là đại sư huynh của Không Thiền phái, là người đứng đầu trẻ nhất trong Không Thiền phái.”

Vân Khâm nghe thế thì bất giác ngước mắt đối diện với Mai Sương Mộng.

Kể từ khi tới nơi này vào ba năm trước, Vân Khâm đã thấy Không Thiền phái có diện mạo như hiện tại, trừ nàng ra Không Thiền phái cũng chỉ có sáu người, trong đó bao gồm môn chủ Mai Phương Viễn, hai tông chủ Mai Sương Mộng và Mai Nhiễm Y, còn lại là ba đệ tử.

Vì thế, Vân Khâm đối với hình tượng “Người đứng đầu trẻ tuổi nhất Không Thiền phái” thật lòng có hơi mờ nhạt, không biết hình ảnh đó rốt cuộc là thế nào.

Mai Sương Mộng cũng bật cười không dằn được, chẳng qua trong nụ cười này toát ra sự tiếc nuối, nàng lắc đầu thở dài: “Chuyện năm xưa không cần phải kể nhiều, y được coi là nửa đệ tử của ta, là ta nhìn y lớn lên, ban đầu mọi trách nhiệm của Không Thiền phái đều đặt trên người y, nhưng y chưa bao giờ để bất kỳ ai phải thất vọng.”

Vân Khâm im lặng nghe Mai Sương Mộng nói, tay nàng vẫn còn ôm thanh kiếm kia, bao kiếm của Uẩn Hoa kiếm vẫn đang run lên không ngừng, nàng cúi đầu nhìn, sau đó bước lên, đặt thanh kiếm bên cạnh người nằm trên thạch đài.

Mộ Sơ Lương, đây là tên của y.

Vân Khâm thầm lẩm nhẩm cái tên này, tự đáy lòng bỗng lướt qua một cảm giác khác thường.

Nhưng đúng lúc này, Mai Sương Mộng lại cất giọng nói: “Kiếm pháp ngươi đánh trong rừng mai lúc trước ta đã nhìn thấy. Lần đầu gặp ta còn tưởng ngươi sinh ra vốn đã kém cỏi, kinh mạch không hợp để tu luyện, tất cả đều là ngươi lừa gạt ta sao?”

Vân Khâm ngẩn ra, nghĩ lại lời nói dối ba năm trước hiện tại đã vô ích rồi, đành phải gật đầu đáp: “Phải.”

“Tại sao?”

“Ta đã học qua kiếm pháp, không muốn luyện thêm kiếm pháp khác nữa.”

Mai Sương Mộng nhướng mày, quay lại hỏi: “Kiếm pháp của ngươi học được từ ai?”

Vân Khâm không biết những lời mình nó ra có ai chịu tin hay không, nhưng chuyện đã tới nước này nàng không muốn nói dối thêm nữa, nên đành phải thấp giọng nói: “Là Uẩn Hoa kiếm.”

Mai Sương Mộng nhìn xoáy vào thanh kiếm kia, rồi cười ngất.

Vân Khâm nhìn Mai Sương Mộng thắc mắc, ánh mắt của đối phương và nàng giao nhau, lúc này mới đáp: “Đó là kiếm pháp của Không Thiền phái.”

Mai Sương Mộng thốt ra câu này xong bỗng nghiêm nghị hẳn lên, nhìn thẳng vào mắt Vân Khâm: “Vân Khâm, ngươi có muốn gia nhập Không Thiền phái để tu hành kiếm pháp và võ học càng cao thâm hơn không?”

Vân Khâm không trả lời Mai Sương Mộng ngay, nàng cứ như không ngờ đối phương lại nói ra câu này, trong cơn trầm mặc nàng nhìn vào người đang ngủ trên giường đá, ánh mắt lướt qua Uẩn Hoa kiếm đã theo mình rất lâu, rồi mới quay đầu lại nhìn Mai Sương Mộng.

Nàng có rất nhiều băn khoăn, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng vào giờ phút này nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lạ lùng.

“Nếu gia nhập Không Thiền phái thì ta có thể nhìn thấy y thường xuyên sao?” Vân Khâm vừa lẩm bẩm vừa chỉ tay về hướng người đang nằm.

Mai Sương Mộng nghe câu này của Vân Khâm thì hơi ngỡ ngàng, lát sau nàng đã cười híp mắt nói: “Tất nhiên, y ngủ say ở đây quanh năm suốt tháng, hiện đang cần người chăm sóc.”

Mắt Vân Khâm vụt sáng, nàng rất ít khi để lộ cảm xúc, nhưng lúc này trong mắt lại như xao động ý cười, gật đầu nói: “Ta gia nhập Không Thiền phái.”

Nguyên nhân gia nhập Không Thiền phái và sự kích động này khá là khó hiểu, nàng còn rất nhiều nỗi lo, còn cả đống chuyện phải làm, nhưng sự dao động trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy Mộ Sơ Lương rất chân thật.

Nàng muốn chờ người này tỉnh lại, muốn thấy khi y mở mắt ra sẽ có dáng vẻ gì, muốn cám ơn Uẩn Hoan kiếm của y đã giúp đỡ nàng vượt qua giai đoạn gian khổ nhất.

*

Ngay hôm đó, Vân Khâm được Mai Sương Mộng dẫn đi ra mắt môn chủ, trở thành đệ tử chính thức của Không Thiền phái.

Đệ tử mới vốn phải ra mắt sư huynh sư tỷ trước, nhưng Vân Khâm ở đây đã lâu, cũng đã quen mặt tất cả mọi người, do đó bước này cũng cho qua. Không Thiền phái có tổng cộng bốn đệ tử gồm cả Hoa Tình mới nhập môn, trong đó có hai sư huynh, lần lượt là Văn Tư, Lý Bích, hai người này một thì thường đi xa, một thì luôn ru rú trong phòng, Vân Khâm tiếp xúc với họ không coi là nhiều. Còn một sư tỷ nữa tên là Cận Sương, người này cũng coi như rất thân thuộc với Vân Khâm.

Vì Uẩn Hoa kiếm cực thích Cận Sương. Chỗ ở của Cận Sương cách căn nhà nhỏ của Vân Khâm không xa, mỗi ngày ra ngoài luyện công hoặc trở về tỷ ấy đều đi ngang qua cửa sổ phòng của Vân Khâm, tới khi đó, Uẩn Hoa Kiếm đều tự động nhảy lên cửa sổ, khăng khăng đứng ngóng cho tới khi bóng của Cận Sương khuất dạng, vậy mà vẫn còn tiếc rẻ không nỡ nhúc nhích.

Và cũng tới khi nhập môn rồi Vân Khâm mới nghe Mai Sương Mộng nói, hiện tại Không Thiền phái chia làm hai môn, một môn theo nàng tu hành cơ quan trận thuật, môn còn lại theo tông chủ Mai Nhiễm Y tu hành kiếm thuật. Nếu Vân Khâm muốn luyện kiếm thì theo lý phải bái Mai Nhiễm Y làm thầy.

Nhưng hôm nay đã quá trễ nên đành phải thôi, tới sáng mai mới đi bái sư.

Cứ thế, Vân Khâm lại xách Uẩn Hoa kiếm về nhà.

Trời đã khuya lắm rồi, Không Thiền phái vốn yên ắng, hôm nay bốn bề còn không thắp đèn, trên trời thì đổ tuyết, Vân Khâm từ chính điện ra về, khi tới trước nhà mình thì mới phát hiện có người đang chờ mình.

“Cận Sương tỷ tỷ.” Vân Khâm đứng sững ra trước cửa, nhìn cô gái đang chờ trước cửa với vẻ khó hiểu.

Cận Sương khẽ lên tiếng, đôi mắt lại khóa chặt vào thanh kiếm trong tay Vân Khâm.

“Chuyện muội bái nhập Không Thiền phái ta đã nghe rồi.” Cận Sương thả ra một câu rồi chỉ cửa phòng sau lưng: “Vào trong nói chuyện nhé?”

Vân Khâm gật đầu, hai người cùng bước vào nhà.

Trong nhà trông chẳng ấm áp hơn bên ngoài bao nhiêu, sau khi Vân Khâm bước vào bèn gác kiếm lên bàn, quay sang châm trà cho Cận Sương, Cận Sương ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, chỉ vào thanh kiếm hỏi nhỏ: “Ta có thể chạm vào nó không?”

Vân Khâm quay người lại, còn chưa kịp trả lời đã thấy thanh Uẩn Hoa kiếm nọ chủ động lủi vào trong ngực Cận Sương.

Vân Khâm: “…”

Tới khi nàng rót nước trà bưng tới bàn thì Uẩn Hoa kiếm đã cọ cọ trên người Cận Sương một cách thân thiết rồi.

“Quả nhiên là Uẩn Hoa kiếm.” Cận Sương cầm kiếm lên, chẳng biết lôi ở đâu ra một chiếc khăn tay, lau nhẹ lên thân kiếm, trong mắt đong đầy ý cười hoài niệm: “Khi đại sư huynh còn ở đây cũng thường xuyên giao thanh kiếm này cho ta lau chùi, quả nhiên ta không nhận lầm nó.”

Vân Khâm nghe vậy thì ngoảnh sang nhìn Uẩn Hoa kiếm.

Bấy giờ nàng mới hiểu hóa ra Uẩn Hoa kiếm có giao tình với Cận Sương, cho nên mỗi lần nhìn thấy Cẩn Sương nó mới có phản ứng như vậy.

Cận Sương tới đây dĩ nhiên là muốn hỏi chuyện liên quan tới Uẩn Hoa kiếm, Vân Khâm bèn lặp lại những điều đã nói với Mai Sương mộng, ánh mắt nhìn Cận Sương ra chiều nghiêm túc.

Cận Sương nhận ra nàng có khúc mắc trong lòng nên lên tiếng hỏi, lúc này Vân Khâm mới nói: “Có thể, kể cho muội nghe…” Nàng nói đến đây thì sực nhớ bây giờ mình đã là người của Không Thiền phái, bèn đổi cách xưng hô: “Chuyện về đại sư huynh được không?”

Ánh mắt Cận Sương dịu lại, gật đầu ngay lập tức: “Dĩ nhiên là được.”

Đối phương đã đồng ý, Vân Khâm lại đâm ra trầm mặc, nàng chống cằm, trong lòng rối bời tâm sự, cảm thấy mình muốn biết rất nhiều thứ, nhưng lời chực tới bên môi lại không biết nên hỏi câu nào trước, cuối cùng nàng trợn tròn mắt, nói với giọng e dè: “Y là… người thế nào?”

Cận Sương cúi đầu lau chùi Uẩn Hoa kiếm cẩn thận, khi nghe câu hỏi của Vân Khâm thì không khỏi bật cười, tiếp lời: “Huynh ấy là người hoàn hảo nhất mà ta từng gặp.”

Người hoàn hảo nhất, cách nói này đối với bất cứ ai cũng là lời khen ngợi tối cao, Vân Khâm nhìn chòng chọc Cận Sương, không hiểu sự tồn tại nào mới ăn khớp với lời khen này.

Cận Sương không ngẩng đầu lên mà chỉ nói tiếp: “Huynh ấy là một thiên tài, sinh ra trong thế gia nổi danh nhất chính đạo, từ nhỏ đã là người xuất chúng nhất trong những người cùng lứa, tám tuổi huynh ấy đã lên Không Thiền phái tu hành, tới mười tuổi thì cha đổ bệnh qua đời, huynh ấy phải kế thừa cả gia tộc, về sau một mặt tu luyện ở môn phái, một mặt xử lý sự vụ của gia tộc, thường xuyên qua lại hai nơi.”

“Huynh ấy là đại đệ tử của Không Thiền phái nên cũng phải gánh toàn bộ trách nhiệm của Không Thiền phái, năm xưa Không Thiền phái rối rắm bộn bề, các tông chủ chẳng thể nào thoát thân, tất cả đều nhờ huynh ấy ra mặt giải quyết. Sau đó nhiều thế lực của hai đạo chính tà giao chiến, Không Thiền phái coi như là môn phái đứng đầu trong chính đạo, nên cũng phải do huynh ấy ra tay điều đình, thương nghị chuyện hệ trọng với mọi người.” Cận Sương nói đến đây thì lắc đầu bất lực: “Lúc đó huynh ấy phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm của gia tộc, môn phái và cả chính đạo, suốt ngày bận tới nỗi không có thời gian về nhà để nghỉ ngơi.”

“Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy ai như huynh ấy. Huynh ấy cứ như muốn ôm hết chuyện rắc rối trong thiên hạ vào thân, cố sống cố chết giải quyết phiền phức cho người khác, chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình.”

“Có phải khó tin lắm không?” Nói rồi Cận Sương bất giác phì cười.

Vân Khâm nhìn tới trợn cả mắt, cố gắng phác họa ra hình tượng của người đó trong lòng.

Nhưng nhìn thanh kiếm vẫn còn đanh nịnh bợ cọ cọ vào người Cận Sương, trong lòng Vân Khâm bất chợt sinh ra cảm giác dị dị.

Mộ Sơ Lương tốt cỡ đó làm sao nuôi ra cái thể loại kiếm này được chứ?!