Vãn Thiên Hà

Chương 14

Trong Tướng quốc phủ, Nghiêm Tự Thụy đang ẵm cháu khoe quanh một vòng.

Đôi mắt Phó Hình Giản luôn liếc nhìn Tạ Lưu.

Phó Hoài Xuyên thở dài: “Chẳng lẽ Tạ nhị tướng quân hôm nay anh khí đặc biệt bức người?”

“Ngày đó Lý Nhược Phi bồi Kim Chi dạo phố Nạp Phúc nửa ngày, cuối cùng mang một sấp lụa tặng Tạ Lưu, chẳng lẽ ngươi quả thật không biết?”

“Ta biết, bất quá cần đính chính một chút, sấp lụa kia chính là Kim Chi tặng Tạ Lưu.”

Phó Hình Giản biểu tình hung ác: “Lý Nhược Phi tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ qua lại với Tạ Lưu, đêm nay chúng ta đều ở Tướng quốc phủ, ta sợ hắn sẽ nhân cơ hội này mà gây rối.”

“Nhị ca, binh pháp có câu dương đông kích tây. Nếu Lý Nhược Phi muốn gây rối, tặng lễ vật cho Tạ Lưu xác định là ngụy trang, ngươi chằm chằm nhìn Tạ Lưu cũng vô dụng, e rằng hắn đã đi làm chuyện mà hắn muốn rồi.” Nói xong, nụ cười lại có vài phần kiêu ngạo.

Phó Hình Giản tức giận: “Đây không phải chuyện cười.”

Lại thấy có người khẽ nói vài câu bên tai Thái tử. Thái tử lập tức đứng dậy, hất đổ cả chén rượu, lập tức vội vã cáo từ Nghiêm tướng quốc.

Phó Hình Giản nở nụ cười, phá lệ ôn nhu: “Nói vậy Lý Nhược Phi đang gây rối ở phủ Thái tử, như vậy cũng là chuyện tốt.” Một phen giữ chặt Phó Hoài Xuyên đang định đứng dậy: “Ngươi muốn đi phủ Thái tử?” Nụ cười bỗng trở nên lạnh lẽo lại tịch mịch: “Đi cứu hắn?”

Phó Hoài Xuyên bình tĩnh, nói: “Thái tử không phải đối thủ của hắn, ta hồi phủ đợi hắn.”


Trầm mặc thật lâu, Triệu Mạnh Húc lấy kim xuyến hoa mạn đà từ trong tay áo ra, đặt vào tay Tần Sơ Nhụy, nhàn nhạt nói: “Sau này ngàn vạn lần đừng mạo hiểm gặp nhau, chúng ta đã trở thành người xa lạ, gặp lại há ích gì?”

Tần Sơ Nhụy run giọng nói: “Không cần gạt thiếp, Mạnh Húc, thiếp biết chàng chính là không muốn liên lụy thiếp.”

Triệu Mạnh Húc chấn động, đảo mắt nhìn Lý Nhược Phi, Lý Nhược Phi khẽ gật đầu, nói thẳng: “Ngày đó ta đã nhìn ra, ngươi nhẫn nhục tạm sống chỉ là muốn báo thù.”

Đáy mắt Triệu Mạnh Húc để lộ vẻ điên cuồng: “Chẳng lẽ ta không nên báo thù? Nước mất nhà tan, mệnh tiện như bùn, loại khuất nhục cùng thống khổ này, cho dù dùng cả cuộc đời này, ta nhất định cũng đem tất cả hoàn trả lại bọn chúng.”

Tần Sơ Nhụy ngưng mắt nhìn hắn, nói: “Thiếp không đành lòng nhìn chàng chịu dày vò như vậy, chúng ta có thể cao bay xa chạy, rời khỏi địa ngục này…”

Triệu Mạnh Húc cười lạnh ngắt lời: “Rời khỏi? Chúng ta có thể đi đến đâu? Ta sớm bị bọn họ làm cho người không ra người, ma không ra ma, ngay cả nam nhân cũng không làm được, còn có thể đi đến nơi nào? Dù cho đến đâu hàng vạn oan hồn Nam Cương đều sẽ quấn lấy ta, ngày đêm mắng chửi ta hôn quân vô năng!”

“Nhưng chàng ở đây cũng vô pháp báo thù, tay trói gà không chặt, có lòng nhưng không có tướng tài trị quốc,” Lý Nhược Phi lãnh tĩnh dị thường: “Ta có thể giúp ngươi đào tẩu cùng Sơ Nhụy, đến Lãng quốc Thâm Châu.”

Triệu Mạnh Húc khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ đẹp khó sánh: “Chí ít ta còn cái thân tàn tạ này là hữu dụng.” Nụ cười phóng đãng phong tình: “Ta sẽ không đi, ngươi nếu không chê Sơ Nhụy lớn tuổi, không chê nàng hoa tàn bại liễu, vậy dẫn nàng đi đi.”

Chỉ nghe “ba” một tiếng, Tần Sơ Nhụy mạnh mẽ tát hắn, lại nhào tới ôm chặt hắn, khóc nói: “Cho dù chàng nói thế nào, thiếp sẽ không để chàng một mình chịu khổ ở nơi này, chàng nhất định phải đi theo thiếp…”

Triệu Mạnh Húc dùng sức đẩy nàng, ngón út tay trái yếu ớt rũ xuống tựa như mềm mại không xương rất đặc biệt, ống tay áo rộng rãi trượt xuống tận khủy tay, trên cánh tay màu mật ong nhàn nhạt có vết máu khá sâu, máu thấm ra bên ngoài, trong ánh mắt lại để lộ ý cười độc ác, Lý Nhược Phi trong lòng phát lạnh, có loại dự cảm nguy cơ tiềm ẩn.

Lặng lẽ tiến lên kéo Tần Sơ Nhụy, nói: “Ngươi đã hạ quyết tâm, vậy chúng ta cáo từ trước.”

Triệu Mạnh Húc lại không chút hoang mang, chắn trước cửa, cười nói: “Phó Viễn Đạo tàn sát Trinh Tuyền thành của ta bị chết dưới tên của Lý công tử, ta vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn công tử, lúc này cần gì phải vội vàng muốn đi?”

Lý Nhược Phi không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.


Triệu Mạnh Húc thần sắc phức tạp khó phân: “Lý công tử, ngươi không biết ngươi may mắn nhiều thế nào.” Khe khẽ thở dài: “Nếu ta bất đắc dĩ làm chuyện gì có lỗi với ngươi, xin công tử đại nhân đại lượng, đừng trách ta.”

Lý Nhược Phi kéo Tần Sơ Nhụy, khẽ đẩy Triệu Mạnh Húc, mở cửa bước ra.

Ánh trăng sáng tỏ.

Đôi tai tựa linh miêu thoáng nghe, thấp giọng nói: “Cửa Đông Nam có không ít mai phục, chúng ta ra ngoài từ cửa Bắc!”

Kéo Tần Sơ Nhụy, chân giống như không chạm đất nhanh chóng xuyên qua hoa viên, đối với kết cấu trong phủ Thái tử tựa hồ nắm rõ như lòng bàn tay.

Tần Sơ Nhụy tâm thần đại loạn, như cái xác không hồn, đột nhiên mắt cá nhân nhói đau, nhịn không được “ai ô” một tiếng, đã bị hòn đá trong hoa viên làm bị thương.

Không gian tĩnh lặng, một tiếng hô đau này đủ để vạch trần hành tung, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên, đã có người đuổi theo.

Lý Nhược Phi cõng Tần Sơ Nhụy, phía sau tiếng tên xé không vang đến, vội đảo người về hướng Tây, vọt vào trong sân nhỏ, lướt qua hồ nước trong sân, quả nhiên nhìn thấy trong phòng ánh đèn in bóng thân ảnh một nữ nhân đang ôm hài tử, trong lòng vui mừng, xông vào trong.

Đặt Tần Sơ Nhụy lên ghế, nhìn về phía nữ nhân kia. Chỉ thấy nữ nhân ăn mặc lộng lẫy, viên minh châu trên trâm cài to cỡ bằng đốt ngón tay, oánh nhuận phát sáng, dung mạo đoan trang tú mỹ, tiểu hài tử trong lòng ước chừng ba tuổi, trên cổ lộ ra chiếc khóa vàng, mặt phấn môi đỏ, ngọc tuyết khả ái.

Lý Nhược Phi hỏi: “Ngươi là Thái tử phi?”

Hoa phục mỹ nhân thật bình tĩnh, tức giận mắng: “Ngươi là người phương nào? Ban đêm xông vào nội phủ Thái tử, chẳng lẽ không muốn sống nữa?”

Lý Nhược Phi môi nhếch nụ cười tàn khốc, rút Tĩnh đao, một phen túm lấy hài tử, một cước đạp cửa phòng, lưỡi đao đặt trên cổ họng Thái tử phi, ép nàng phải quỳ xuống dưới chân, còn mình lại thư thư thái thái ngồi trên ghế gỗ tử đàn lót đệm mềm.

Tiếng thét chói tai của Thái tử phi cùng tiếng khóc của tiểu thế tử xé rách bầu trời đêm, truy binh bao vây xung quanh gian phòng lớn này, đao kiếm rời vỏ, tên đã lên dây.

Lý Nhược Phi một tay miễn cưỡng chế trụ cổ họng tiểu thế tử, một tay cầm đao kề bên cổ Thái tử phi, vẻ mặt ngang bướng giương cao, cười nói: “Bảo Thái tử các ngươi đến nói chuyện.”


Thái tử vội vàng chạy đến, kim quan buộc tóc cũng xiêu vẹo, tức giận nói: “Lý Nhược Phi! Ngươi dám uy hiếp Vương phi cùng thế tử!”

Lý Nhược Phi cằm khẽ hất: “Trên đời này nào có việc dám hay không dám, chỉ xem ta muốn hay không muốn làm!”

Thái tử lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám đả thương một sợi tóc của bọn họ, bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.”

Ánh đao chợt lóe, búi tóc Thái tử phi đã bị cắt đứt bay thẳng lên trời, sợi tóc lả tả rơi đầy mặt, sợ đến mức gần như muốn bất tỉnh.

Ánh mắt như ánh đao đâm thẳng Thái tử, để lộ vẻ hung ác dứt khoát cùng bướng bỉnh mạnh mẽ.

Thái tử nhất thời không thốt nên lời, Lý Nhược Phi trong hiến chất tú sắc thanh dật không chút sát khí, trong Thử Kiếm trường anh tư phi dương nhưng cũng rất chừng mực, trong tiệc sinh thần ánh mắt dù độc ác những cũng không dám kiêu ngạo, nhưng Lý Nhược Phi trước mặt, lại khiến Thái tử liên tưởng đến dã thú thoát khỏi vòng vây trong hoang dã, vô pháp vô thiên, mỗi một phân tuyệt mỹ cùng tàn khốc ẩn dấu bên trong đều lộ ra, tựa hồ không có gì có thể áp chế được sinh mệnh mạnh mẽ cùng sát ý tràn ngập này.

Thái tử trong lòng đại loạn: “Thả họ ra! Bằng không Trữ quốc sẽ xuất binh tấn công Lãng quốc.”

Lý Nhược Phi cười lớn: “Binh nào của ngươi? Ngươi nếu nắm binh quyền khẳng định Phó Hoài Xuyên đã chết trước, nào đến nỗi phải bức hắn động thủ trước, lại mượn tay lão nhân của ngươi thu thập hắn?” Vẻ mặt tràn ngập miệt thị trần trụi cùng giảo hoạt khó đoán: “Thái tử điện hạ chỉ biết dùng nam sủng hạ độc, chuyện khác, ngươi không dám.”

Thái tử cả người run lên, hô hấp hỗn loạn, hắn trời sinh tài trí tư chất đều hữu hạn, không có gì ngoại trừ xuất thân tôn quý, so với các huynh đệ còn lại, càng không xứng cùng, trên triều đình trường tụ thiện vụ không sánh bằng Phó Hình Giản, trên chiến trường bày mưu tính kế không sánh bằng Phó Hoài Xuyên, ngay cả ngâm thơ vẽ tranh tạp nghệ các loại cũng không bằng Phó Tinh Hạc.

Lúc này bị Lý Nhược Phi vạch trần nỗi nhục như vậy, khơi dậy bạo ngược trong máu, thầm muốn nhào lên cắn hắn, xỏ xuyên hắn, chà đạp hắn, trong đường chết chỉnh hắn trị hắn, giống như nhập ma, run rẩy giơ tay muốn hạ lệnh bắn tên.

Lý Nhược Phi nhãn thần băng lạnh, tay trái hơi dụng sức, thế tử khóc ho đến tê tâm liệt phế.

Thái tử giống như bị nhúng trong nước tuyết, vội buông tay, mạnh mẽ tự trấn định, tự cho đã thấu suốt: “Bổn vương còn sáu người cơ thiếp, cho dù ngươi giết Thái tử phi cùng Thế tử, bổn vương vẫn sẽ có thê có tử.”

Lý Nhược Phi gật đầu đồng ý: “Nói rất đúng, ta bây giờ đang thay điện hạ làm chuyện này.”


Lưỡi đao đâm vào da thịt, trên cổ Thái tử phi lằn một đường máu, bi thương kêu lên, bất tỉnh tại chỗ. Lưỡi đao mỏng như cánh ve, chậm rãi hướng yết hầu non mềm của thế tử, đao khí bức người, thế tử ngay cả khóc cũng khóc không thành tiếng.

Gân xanh trên trán Thái tử thình thịch đập loạn: “Lý Nhược Phi, ngươi giết bọn họ ngươi cũng chạy không thoát! Ngay cả Tứ đệ cũng không thể cứu được ngươi!”

Đao trong tay Lý Nhược Phi thoáng dừng, hàng mi như cánh quạ đen khẽ nhíu: “Ai nói ta muốn giết bọn họ?”

Thái tử do dự, rốt cuộc cắn răng nói: “Ta thả các ngươi đi.”

Lý Nhược Phi mỉm cười, như trăng xua mây chui ra: “Rất tốt, thả ta cùng Kim Chi phu nhân quay về nghỉ ngơi, ngươi cũng hảo hảo an ủi Thái tử phi một chút, nói với nàng đêm nay chỉ là ác mộng.”

Thái tử vội nói: “Cứ làm như vậy. Mời ngươi đi cho.”

“Vậy ta không khách khí.” Đôi con ngươi đen thuần Lý Nhược Phi xoay chuyển, hạ lệnh: “Cầm đao kiếm của các vị, xoay người, chặt đứt dây cung phía sau… Đem đao kiếm ném vào trong ao, đứng nguyên tại chỗ, không được lộn xộn.”

Cười nói Thái tử: “Phiền điện hạ bảo người đem Ô Truy ta buộc ở cửa Đông Nam dắt qua đây.”

Tần Sơ Nhụy chậm rãi bước đến, xé xuống ống tay áo, lặng lẽ giúp Thái tử phi băng bó cẩn thận vết thương nơi cổ.

Chỉ nghe Thái tử ác ý cười, hỏi: “Kim Chi phu nhân có biết bổn vương hôm nay sao có thể nhanh chóng trở về phủ không?”

Sắc mặt Tần Sơ Nhụy trắng như tuyết, giống như không nghe thấy gì.

Lý Nhược Phi trong lòng tức giận.

Thái tử rốt cuộc cảm thấy khoái ý, mặc ý chăm chú nhìn gương mặt Lý Nhược Phi, nhịn không được cười nói: “Cũng không cần xem thường Triệu Mạnh Húc, ngươi sớm hay muộn cũng như vậy. Phó Hoài Xuyên động qua ngươi chưa? Tư vị thế nào?”

Lý Nhược Phi cười cười.


Tần Sơ Nhụy cả người lại run rẩy, như bó hoa lăng tiêu mềm yếu trong ngọn gió tàn bạo.

Ô Truy dắt đến bên ngoài, nét cười trên gương mặt tuấn mỹ của Lý Nhược Phi lộ vài phần ác ý: “Thái tử làm việc trái lại rất nhanh, đáng tiếc nói quá nhiều. Nói thế nào, chỉ đành dựa vào tiểu thế tử bên mình rồi.”

Ôm thế tử, vươn tay đem Tần Sơ Nhụy đặt trước ngựa, còn mình khẽ giẫm lên bàn đạp, nhảy lên ngựa, tư thế nhanh nhẹn xinh đẹp, Ô Truy hí dài một tiếng, bốn vó như bay, xa xa truyền lại thanh âm Lý Nhược Phi: “Thỉnh Thái tử theo ta đến Tứ vương phủ đón tiểu thế tử!”