Gia San là một mẫu phụ nữ hiền thục, không thích nhiều chuyện. Lão thái thái ở cương vị người lớn, những chuyện không hệ trọng lắm thì bà cũng đều bỏ qua. Bà cũng biết Chí Cang bận rộn, nên cũng không muốn con trai phiền nhiễu. nhưng má Phùng thì khác, bà ta lúc nào cũng kiếm dịp lập công, méc lại với Chí Cang.
Vì vậy chuyện bé Hạt Mưa viếng mộ nội. Tuyết Hà đi thăm Cựu lão gia rồi đi mang Hạt Mưa về… nhất nhất Chí Cang đều biết. Chí Cang nghe xong để đó, lặng lẽ theo dõi Tuyết Hà. Hẳn có chuyện lạ, nhận xét nhạy bén của Cang cho thấy một sự quan tâm bất bình thường của Hà với một con a đầu nhỏ trong nhà, trái hẳn với thái độ thường xuyên lạnh nhạt của nàng dành cho chàng.
Vì vậy khi Hà thưa với Lão thái thái muốn được đi thăm Cựu lão gia lần nữa thì Chí Cang nhanh nhẹn đồng ý ngay.
- Được rồi. Em đi đi. Từ ngày chúng ta về Thừa Đức đến nay, em và gia đình ít gặp nhau, nhớ cho anh chuyển lời hỏi thăm, nhưng không được tố khổ anh nhé! Nếu lúc trở về mà mắt em sưng đỏ thì anh không tha thứ đâu. À! Mà có đi thì cũng nhớ mang theo một ít lễ vật. Phỉ Thúy này, hãy mang theo mấy cây nhân sâm mà lần trước ta đi Kiết Lâm mang về, cho Cựu lão gia nhé.
Tuyết Hà ngạc nhiên, nàng không hiểu tại sao Chí Cang hôm nay lại tốt như vậy. Nhưng rồi Hà cũng không có tâm trí đâu nghĩ ngợi, nàng bấy giờ chỉ có một chuyện là làm thế nào càng nhanh càng tốt đến Hàn Ngọc Lâu, để kể cho A Mông biết chuyện của Hạt Mưa.
Tuyết Hà đâu ngờ là nàng vừa đến Hàn Ngọc Lâu thì Chí Cang cũng đi theo sau.
Tuyết Hà gặp được Cao Hàn mừng rỡ vô cùng.
- Cám ơn Trời Phật, may là anh chưa đi!
- Anh đã định đi rồi đấy chứ. Cao Hàn nói – Mai anh sẽ khởi hành. Hay thật, trước khi đi còn gặp lại em.
Cao Hàn xúc động nhưng Tuyết Hà đã lắc đầu.
- Bây giờ thì không cần đi nữa. Anh hãy ở lại vì em đã tìm được con của chúng mình. Anh biết không, mẹ đã tính trước, mẹ biết em ở La phủ nên người đã đưa con của mình đến đấy. Thế mà em không biết gì cả…
- Cái gì? Em nói sao? Cao Hàn căng thẳng – Có nghĩa là em đã gặp được mẹ rồi à? Bây giờ người ở đâu? Còn con của chúng mình nó ở đâu?
- Con của chúng mình nó đang là tiểu a đầu trong La phủ. Nó có tên là Hạt Mưa. Anh Mông, anh đừng buồn nhé, mẹ của anh thì… người đã qua đời. Trước khi nhắm mắt người đưa Hạt Mưa vào La phủ làm a đầu, mục đích là để gặp em. Nhưng không may người đã qua đời trong nhà trọ. Hôm qua, Hạt Mưa nó đến nghĩa địa ở phía tây, viếng mộ nội. Em mới biết. Em mới biết nó là con của chúng mình!
Cao Hàn trừng mắt nhìn Tuyết Hà như không tin đấy là sự thật.
Tuyết Hà tiếp:
- Anh có biết không? Cách đây trên bốn tháng, mẹ anh đến Thừa Đức lúc đó người đã kiệt sức, biết là không còn sống được bao lâu nữa, nên định mang bé Hạt Mưa giao cho em, nhưng không làm sao liên lạc được, nên chỉ còn cách là bán Hạt Mưa cho La phủ làm tiểu a đầu để nó gần em. Tuyết Hà nhìn Cao Hàn với ánh mắt đau khổ nói –Anh Mông, anh có biết không? Con của chúng mình nó ở cạnh em. Vậy mà em không làm sao nhìn và cứu lấy nó. Mỗi ngày trông nó phải làm việc cực nhọc mà em nát cả lòng. Anh Mông, anh mau tìm biện pháp đi, làm cách nào để cứu Hạt Mưa đi.
Cao Hàn vẫn đứng lặng, tin tức đột ngột làm chàng bàng hoàng. Thật bất ngờ. Mẹ đã qua đời, còn con gái lại là một đứa ở trong La phủ. Không! Không thể như vậy được! Hay Tuyết Hà vì nhớ con quá nên tưởng tượng thôi? Cũng không đúng. Cao Hàn biết mẹ chàng là người tính toán tỉ mỉ. Ngày xưa khi cảnh nhà đang xuống dốc, người đã chịu vào Vương phủ làm thuê chỉ để cứu chàng, còn bây giờ, để bé Hạt Mưa sống, người không còn cách nào khác hơn là cho nó vào làm a đầu ở nhà họ La, đây là một sự thật!
- Em nói mộ của mẹ anh ở đâu?
- Ở bãi tha ma ngoại ô phía tây của thành phố. Trước mộ có cái bia bằng gỗ với bốn chữ “Châu Thị chi mộ”. Bé Hạt Mưa cũng cho em biết hôm là sinh nhật của nội nó.
Cao Hàn nhắm mắt, đau khổ ngồi xuống ghế, chàng lẩm bẩm:
- Mẹ ơi! Con biết đến lúc sức tàn, hơi tận mẹ mới chọn giải pháp này thôi.
- Anh Mông! Tuyết Hà chồm tới nói – Mấy hôm nữa em sẽ tìm cách cứu Hạt Mưa ra giao cho anh. Anh phải đưa nó đi thật xa, đến Phước Kiến chẳng hạn.
Cao Hàn mở to mắt.
- Thế còn em?
- Chuyện đó không quan trọng. Em phải ở lại La phủ, em sẽ có cách ứng phó. Chỉ mong sao anh và con được an toàn thoát khỏi nơi này.
- Không được! Cao Hàn xúc động nói – Chúng ta phải cùng đi, cả nhà phải đoàn tụ…
Cao Hàn chỉ mới nói tới đó thì ở dưới lầu có tiếng nói lớn của A Đức vọng lên – Giọng nói đầy vẻ báo động.
- Ồ! Thiếu gia này, ông định tìm ai? Ông muốn mua cái gì? Tiệm chúng tôi có đủ thứ đồ cổ. Ngọc thạch, ấn chương, tự hoa… Ông muốn mua gì thì đứng đây, sao xông vào đấy? Ở trên lầu là nơi chúng tôi cất hàng quý giá, nếu ông không có hẹn trước với ông chủ thì không được lên đấy!
Tuyết Hà và Cao Hàn vội buông nhau ra. Ngay khi đó Phỉ Thúy chạy lên, nói nhanh:
- Không xong rồi! Thiếu gia đã đến. Có lẽ người đã theo dõi chúng ta. A Mông thiếu hiệp nhanh lên! Thiếu hiệp xem có món ngọc nào quý hãy bày ra bán…
Sự nhắc nhở của Phỉ Thúy làm Cao Hàn sực tỉnh. Chàng vội bước đến bên tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ vừa đặt lên bàn, trước mặt Tuyết Hà thì đã nghe tiếng chân dồn dập bước lên với tiếng của A Đức:
- Hay ông định tìm cô dâu của nhà họ La, bà ấy đang lựa ngọc trên lầu. Nào, mời ông đi theo tôi!
Chí Cang lên lầu, đã nhìn thấy ngay Tuyết Hà, đang cúi người xem ngọc, Phỉ Thúy đứng bên cạnh còn ông chủ của Hàn Ngọc Lâu đang chắp tay đứng bên cửa sổ chờ đợi. Căn phòng sáng sủa bày trí đẹp mắt, không có gì là mờ ám cả.
Phỉ Thúy nhìn lên ngạc nhiên.
- Ồ Thiếu gia! Thiếu gia cũng đến đây à?
Trong khi A Đức đứng phía sau Chí Cang cười nói:
- Thì ra là La đại gia à? Vậy à không cho biết trước, làm nãy giờ tôi hồi hộp. Rồi quay sang Cao Hàn, A Đức giới thiệu với Chí Cang – Đây là ông Cao Hàn, ông chủ của chúng tôi đấy.
Cao Hàn đứng thẳng người đưa tay ra với Chí Cang.
- Hân hạnh được biết ông.
Chí Cang nhìn Cao Hàn. Người đứng trước mặt chàng là một con người nho nhã, khuôn mặt khá bảnh trai, đôi mắt hơi buồn. Chí Cang đưa tay ra bắt rồi quay sang Tuyết Hà. Hà bây giờ đã đứng thẳng người nhưng khuôn mặt có vẻ sợ hãi.
- Anh… Anh đến để làm gì?
- Em có thể đến, chẳng lẽ tôi không đến được? Chí Cang hỏi – Mà em đến đây để làm gì chứ?
Phỉ Thúy vội bước đến.
- Thiếu gia! Người không hiểu Quận chúa gì cả. Thiếu gia quên là tháng sau này đã đến sinh nhật của người rồi ư? Quận chúa bảo định tặng cho Thiếu gia một chiếc ngọc ấn. Quận chúa muốn tạo sự bất ngờ. Không ngờ Thiếu gia cũng đến đây, làm mọi thứ lỡ dở cả…
Ánh mắt của Chí Cang quét nhanh Phỉ Thúy, rồi quay sang Tuyết Hà:
- Có thật như vậy không?
Tuyết Hà thở dài mệt mỏi, nàng nói không biết là để Chí Cang nghe hay chính mình nghe.
- Không sao cả, có viện dẫn lý do gì thì cũng chẳng ai tin đâu.
Tuyết Hà quay sang Cao Hàn. Với cái gật đầu nghiêm túc.
- Xin cám ơn Cao tiên sinh nhé!
Rồi lấy thanh ngọc trong hộp ra, Tuyết Hà nói:
- Tôi mang miếng ngọc này về trước, hai ngày nữa Phỉ Thúy sẽ mang tiền đến trả sau, được chứ?
Nhưng Chí Cang đã bước tới.
- Không cần! Không cần, em muốn cái gì cứ lấy. Tôi trả tiền cho. Bao nhiêu đấy?
Cao Hàn đành nói:
- Tám mươi lăm đồng!
Chí Cang bước đến cầm thanh ngọc lên xem, rồi quay lại nhìn Cao Hàn với cái nhìn soi mói:
- Ông chủ bán cái này hơi rẻ đấy.
Chí Cang liền lấy tiền ở thắt lưng ra thanh toán, rồi quay lại bảo Hà.
- Thôi bây giờ chúng ta về.
Cao Hàn đứng nhìn theo Tuyết Hà đang theo Chí Cang bước xuống lầu.
- Nào nói đi, mấy người đến Hàn Ngọc Lâu đã mấy lần? Nói mau.
Chí Cang vừa khép cửa lại đã đẩy Tuyết Hà ngã lăn ra giường, lớn tiếng hỏi. Tuyết Hà nói ngay:
- Vô số lần!
Chí Cang trừng mắt nhìn Tuyết Hà.
- Em nói vậy nghĩa là sao?
- Thì anh đã không tin tôi. Tuyết Hà lồm cồm ngồi dậy, lớn tiếng – Tôi không muốn nói dối, anh cứ đi điều tra là có thể biết ngay. Cậu của tôi đã về Bắc Kinh. Đúng hôm nay tôi phải ra khỏi nhà nhưng phải sử dụng cái lý do đó. Bằng không làm sao đi được? Thì ra anh hào phóng cho phép, chẳng qua chỉ vì anh ngờ vực, anh định bắt tại trận… và anh đã thấy đó… Tuyết Hà đau khổ nói – Giữa chúng ta không ngờ… tình cảm lại ra thảm hại thế này. Tôi thì phải tìm cái cớ để được ra khỏi nhà. Còn anh thì cứ theo dõi. Tại sao chúng ta lại phải kéo dài tình trạng này? Anh có cảm thấy là như vậy cuộc sống của chúng ta chỉ là bi kịch không?
Chí Cang chợt thấy bối rối. Trong cái ánh mắt của Tuyết Hà chàng như nhìn thấy cái thần sắc cương quyết cũ lúc mà Tuyết Hà dùng dao chặt đứt lóng tay. Chàng chưa nói thì Phỉ Thúy đã quỳ xuống khóc.
- Thiếu gia! Người đừng có nghi oan cho Quận chúa. Người cũng biết là Quận chúa có thể làm mọi thứ tại sao Thiếu gia cứ hạch sách, giày vò? Làm vậy hai bên đều tổn thương chứ có ích lợi gì? Hở Thiếu gia?
Rồi Phỉ Thúy quay sang nắm lấy tay Tuyết Hà.
- Quận chúa, đừng giận nữa, Quận chúa làm vậy chỉ có thể khiến Thiếu gia hiểu lầm thôi rồi lại liên lụy đến người khác. Quận chúa cũng nên nghĩ đến họ!
Ý của Phỉ Thúy khiến Tuyết Hà tỉnh ra, nàng giật mình, suýt tý thì ta đã hại đến bé Hạt Mưa, đến A Mông. Trong khi Chí Cang nghi ngờ nhìn Phỉ Thúy, cái con a đầu này hình như xúc động thật sự, không lẽ nó nói thật? Ta nghi oan cho Tuyết Hà? Chí Cang quay lại nhìn Hà, cái thái độ buồn bã của nàng làm chàng cũng thấy lúng túng. Nhưng Cang cũng hỏi:
- Phỉ Thúy, mấy người đến Hàn Ngọc Lâu tất cả đã mấy lần rồi?
- Dạ hai lần, Phỉ Thúy nói – Lần đầu tiên là do tò mò, còn lần thứ hai là hôm nay.
Chí Cang quay sang nhìn Tuyết Hà.
- Tại sao phải vào đấy? Tuyết Hà, tôi muốn đích thân em trả lời tôi!
Tuyết Hà nhìn thẳng vào mặt Chí Cang.
- Lúc đầu em chỉ định mua một chiếc mã não để tặng anh, nhưng sau đấy lại trông thấy thỏi hồng ngọc, em không biết anh thích thứ nào? Bởi vì cái gì anh cũng có cả nên lựa quà cho anh quả thật khó!
Chí Cang trừng mắt nhìn Tuyết Hà:
- Cô quan tâm đến tôi từ bao giờ vậy? Tại sao?
Tuyết Hà nhìn xuống không đáp.
- Tôi hỏi em một lần nữa, có thật sự là em đến đấy chỉ mua quà sinh nhật cho tôi không thôi?
- Thật!
Chí Cang nhìn Tuyết Hà thêm một lúc.
- Tôi mong là em không lừa dối. Bởi vì thật hay giả thì sớm muộn gì tôi cũng biết. Lai lịch của Hàn Ngọc Lâu chỉ cần tốn một chút công là có thể hiểu rõ được hết. Nhưng dù gì thì tôi cũng hy vọng là, em không nói dối. Vì đây là lần đầu tiên trong tám năm qua, em có quan tâm đến tôi…
Rồi Chí Cang cười ngạo nghễ. Chàng lấy tay nâng cằm Tuyết Hà lên.
- Em khiến tôi hoàn toàn ngạc nhiên. Nhưng mà em cũng nên nhớ. Tôi không phải là thằng ngu, đừng nên đùa, có nhiều thứ tôi không quan tâm, nhưng thật ra thì nó đã chui vào đầu. Bắt đầu từ ngày mai, với bất cứ lý do gì, cô và Phỉ Thúy đều không được ra khỏi cửa. Muốn mua ngọc thạch hay bất cứ món gì khác, đều phải có tôi cùng đi. Em phải biết rõ một điều, là tôi chỉ cần sự trung thực, chứ không cần một sự ngạc nhiên gì hết.
Nói xong Chí Cang đẩy Tuyết Hà qua một bên rồi bước ra ngoài.
Tuyết Hà và Phỉ Thúy nhìn nhau.
- Vậy có nghĩa là hắn đã cấm chúng mình. Tuyết Hà nói – Bây giờ chuyện ở Hàn Ngọc Lâu coi như lộ hết rồi. Làm sao cứu bé Hạt Mưa đây? Ai sẽ thông báo cho chàng biết để chàng rời khỏi nơi này?
Khi tìm được ngôi mộ, Cao Hàn mới thấy tất cả những điều Tuyết Hà nói đều là sự thật. “Châu Thị chi mộ” bốn cái chữ đơn giản, một nắm đất lè tè cỏ mọc, như một ngôi mộ hoang đã có bao nhiêu nước mắt và máu, bao nhiêu nỗi đau khổ đoạn trường, để rồi giao bé Hạt Mưa cho Tuyết Hà mà vẫn không nhắn nhủ được, chết mà vẫn chưa biết được tung tích của thằng con trai. Như vậy chắc chắn người đã không nhắm được mắt.
Cao Hàn quỳ xuống.
- Mẹ ơi! Con không báo đáp được công ơn của mẹ, phút cuối cùng của mẹ không có ai bên cạnh. Con sống chỉ để ăn hại và phá hoại thôi. Trong khi để mẹ lang bạt, đau khổ suốt những tháng năm dài. Con đáng mang tội chết. Xin mẹ hãy tha thứ cho con. Tha thứ cho con!
Cao Hàn dập đầu liên tục. A Đức quỳ xuống bên cạnh.
- Lão thái thái! A Đức lớn tiếng nói – Con nghĩ là người trên thiên đàng có linh thiêng thì xin người hãy mặc khải cho Thiếu gia biết. Có đau thương cũng chẳng ích lợi gì? Mà hãy biến đau thương thành hành động, hãy tìm cách cứu lấy vợ và con để cả nhà được đoàn viên. Vì chỉ có gia đình đoàn viên là mục đích của Lão thái thái thôi phải không? Có vậy Lão thái thái mới ngậm cười nơi chín suối.
Lời của A Đức làm Cao Hàn như bừng tỉnh, chàng quay sang nhìn người bạn trẻ.
- A Đức, cậu nói đúng. Tôi phải làm thế nào cứu cho được Tuyết Hà và Hạt Mưa, như vậy, mới không phụ lòng của mẹ.
A Đức gật đầu, Cao Hàn lại nói:
- Nhưng mà A Đức, cậu có thấy là hôm nay suýt chút ta đã bại lộ. Không biết Tuyết Hà về nhà phải đối phó ra sao? Gã La Chí Cang kia đã theo dõi Tuyết Hà, có nghĩa là hắn đã nghi ngờ. Gã là một tay nham hiểm thâm độc, gã không buông tha đâu. A Đức, mỗi lần nghĩ đến cảnh vợ và con đều nằm trong tay của hắn, thật tôi không làm sao chịu nổi.
A Đức xắn tay áo lên.
- Thiếu gia này, hay là chúng ta thuê một xe bốn ngựa mai phục ở Cổ Minh Tự, đợi họ đến đấy dâng hương chúng ta sẽ chận lấy cướp người. Thiếu gia thấy thế nào?
Cao Hàn nhìn A Đức lắc đầu.
- Chỉ dựa vào sức của hai ta thôi ư? Cậu thấy đấy, giữa chốn đông người mà hành động như vậy không phải là mạo hiểm lắm ư? Anh bạn trẻ, anh còn trẻ lắm! Anh có biết là chín năm về trước, trong một đêm trăng, tôi đã kế hoạch thật đầy đủ cho một cuộc bỏ trốn, vậy mà vẫn bị bắt lại. Tuyết Hà nói đúng đấy, cái sai lầm chỉ nên phạm phải một lần thôi, đừng để lần thứ hai xảy ra.
Cao Hàn ngẩng lên nhìn trời. Trời đã về chiều. Ráng chiều nhuộm đỏ hoàng hôn. Rồi chàng nhìn xuống những chiếc lá vàng phủ ngập lối đi. Bất giác chàng kêu lên – Mẹ ơi! Nếu ngày xưa mẹ không vào Di Thân Vương phủ thì mọi chuyện nào có xảy ra. Mẹ ơi! Cuộc tình của con đã trả giá quá đắt. Có điều con không thấy ân hận.
Di Thân Vương phủ? Chợt nhiên trong đầu của Cao Hàn như có một tia sáng lóe lên. Chính Vương Gia, Phước Tấn, con người nhẫn tâm tàn sát cuộc tình này phải là người có trách nhiệm.
Đúng rồi, phải nhờ đến họ thôi.
Và Cao Hàn phấn chấn nói:
- A Đức, sáng mai cậu hãy chuẩn bị xe ngựa đầy đủ. Chúng ta phải đến Bắc Kinh. Chúng ta đến Di Thân Vương phủ một lần nữa.