Mỗi lần mùng một hay rằm, như thường lệ Tuyết Hà đều đến chùa dâng hương.
Trước kia ở Bắc Kinh nàng thường đến Hương Sơn, đến Ngọa Phật Tự, Bích Vân Tự. Nhưng bây giờ ở Thừa Đức, nàng thường đến Cổ Minh Tự hơn. Thật ra thì Cổ Minh Tự là ngôi chùa mà La thái thái cũng thường đến. Nhà họ La ai cũng có thói quen dâng hương trong ngày rằm và ngày mùng một. Với Tuyết Hà mà nói thì bất cứ một ngôi chùa nào cũng đều giống nhau. Nới đó cũng thờ Phật. Đứng trước tượng Phật, Tuyết Hà không chỉ cầu khẩn cho chuyện tương lai của mình mà nàng còn nghỉ đến A Mông, người ở tận chân trời, bặt tin từ lâu và vú Châu, cùng đứa con của mình. Không biết bao giờ mới gặp lại, nỗi nhớ tuyệt vọng đang chờ. Nhưng Tuyết Hà vẫn mong. Rồi một lúc nào đó, sẽ được gặp lại nhau.
Hôm ấy trước cổng chùa Cổ Minh Tự có ba chiếc xe ngựa trờ tới.
Trước cổng chùa là một khoảng sân trống, ở đấy bán đủ hàng rong. Người bán nhang, hủ tiếu, đồ mã, diều giấy và cả bách hóa. Trong những ngày lễ lộc khoảng sân này đông nghẹt thiện nam tín nữ, cả các quan chức cao cấp đều đến dâng hương. Khung cảnh thật tấp nập.
Bữa đó, khi nhà họ La đến Cổ Minh Tự thì hai chủ tớ của Cao Hàn cũng có mặt ở đấy.
Cạnh ngôi chùa có một cây đại thụ. Cao Hàn nép mình ở đây đã hơn hai tiếng đồng hồ, trong khi A Đức ngồi trên một chiếc xe đạp, cứ đảo tới đảo lui, quanh chùa quan sát, thỉnh thoảng A Đức dừng lại trước mặt Cao Hàn báo cáo:
- Chưa thấy họ đến. Nhưng mà chắc họ phải đến, tôi đã thăm dò kỹ rồi, không lầm được đâu.
Một lúc sau Đức lại dặn dò:
- Thiếu gia, bao giờ trông thấy người, Thiếu gia cũng phải bình tĩnh trông ngóng tình hình xem thế nào rồi hãy tính tới. Coi chừng bên người cô ấy còn có cả một đoàn tùy tùng. Thiếu gia mà nôn nóng, coi chừng hỏng cả việc đấy.
Cao Hàn thở dài, nói:
- A Đức, cậu hãy yên tâm, tôi không phải là trẻ con lên ba. Tôi biết cân nhắc chứ. Hôm nay tôi sẽ không làm gì hết, tôi chỉ đứng quan sát thôi. Nghe Vương Gia nói là cô ấy đang sống một cuộc đời hạnh phúc. Tôi muốn biết rõ là có đúng như vậy không?
A Đức nhìn Cao Hàn lắc đầu.
- Ồ, Thiếu gia, Thật tôi cũng không yên tâm làm sao Thiếu gia chỉ nhìn qua là biết người ta sống hạnh phúc hay không chứ?
- Biết chứ! Cao Hàn thở ra, mắt không bỏ sót một chiếc xe nào – Tôi chỉ cần liếc qua là có thể xác định cô ấy đã sống như thế nào? Chợt nhiên Cao Hàn nói to – Đến rồi kìa! Có ba chiếc xe ngựa mới đỗ lại. Chắc chắn là họ thôi.
Chiếc xe đầu tiên vừa ngừng, má Phùng đỡ La lão thái thái xuống.
Chiếc thứ hai. Phỉ Thúy và Tuyết Hà.
- Phỉ Thúy! Tuyết Hà!
Cao Hàn khẽ gọi, chàng không để ý đến chiếc xe thứ ba nữa. Mắt chàng mở to nhìn Tuyết Hà. Tuyết Hà! Tuyết Hà! Cái tên đó Cao Hàn đã gọi hàng vạn lần trong mơ. Cái khuôn mặt kia, đôi mắt và vóc dáng rõ ràng không thay đổi mấy, Tuyết Hà! Tuyết Hà đứng đấy, tóc như mây… Trái tim của Cao Hàn đập mạnh. Cao Hàn thấy lạnh buốt cả lòng, người chàng nhũn ra.
A Đức phải cảnh tỉnh.
- Thiếu gia. Người đứng ở đây nhé, đừng có hành động gì cả. Người nhà họ La hình như đông lắm đấy.
Chợt nhiên có một đứa con trai nhỏ từ cỗ xe chạy xông về phía gốc cây, nó vừa chạy vừa hét:
- Mẹ ơi, mẹ ơi! Có một con khỉ nhỏ dễ thương lắm này, mua cho con đi.
Gia San đỡ La lão thái thái lên bậc tam cấp nên Tuyết Hà phải chạy theo Ngọc Lân.
- Ngọc Lân! Tuyết Hà vừa chạy vừa hét – Đừng có chạy loạn như vậy. Quay lại mau, nội giận bây giờ!
- Không thèm đâu! Không thèm! Ngọc Lân chạy ngay đến quầy của ông bán khỉ, nó thích thú hét – Mua cho con! Mua cho con con khỉ này đi.
Tuyết Hà chạy tới nắm lấy tay Ngọc Lân. Suýt tý thì Cao Hàn từ sau thân cân đã xông ra, nhưng rồi chàng dằn lại được. Thì ra cô ấy đã có con. Một thằng con trai với La Chí Cang! Vậy thì cô ấy đâu còn nhớ đến ta và đứa con gái đã mất tích? Cao Hàn đau khổ nghĩ.
Tuyết Hà vừa kéo Ngọc Lân vừa nói:
- Thôi đi nào. Đừng để nội phải đợi.
- Con không thèm đâu. Con muốn có con khỉ nhỏ kia à.
Gã bán khỉ còn trẻ tay dắt chú khỉ nhỏ, trên vai còn hai con khác, gã vừa cười với Tuyết Hà, vừa nói:
- Bà chủ mua cho cậu một con khỉ đi. Con khỉ này khôn lắm! Nó biết làm trò nữa. Nào xem nào. Chào cậu đi nào, chào!
Gã bán khỉ cầm tay con khỉ lên vai bắt nó chào Ngọc Lân.
Ngọc Lân thích thú vỗ tay, con khỉ bắt chước vỗ theo. Ngọc Lân khoái quá, nó dằng lấy tay Tuyết Hà:
- Mua cho con con khỉ đi, mua đi! Con muốn con khỉ này mà.
Tuyết Hà nhướng mắt về phía chùa. Lão thái thái đang đứng đấy nhìn về phía nàng một cách bực dọc. Tuyết Hà sợ hãi vội kéo lấy tay Ngọc Lân.
- Ngoan nào Ngọc Lân, nội đã giận rồi kìa.
Gã bán khỉ bước đến gần hơn cười với Tuyết Hà.
- Làm gì đi gấp vậy bà chủ? Cậu đây thông minh, mua một chú khỉ để cậu ấy tập tính nhẫn nại, một công mà ba bốn lợi, vả lại, nhìn là tôi biết bà chủ khá giả ngay, bỏ ra có mười đồng tiền mà mua được chú khỉ rẻ chán.
Tuyết Hà cười trả.
- Xin lỗi, nhưng nhà chúng tôi không có nuôi thú, trẻ con nó không biết nên nó đòi.
Tuyết Hà chưa dứt lời thì Lão thái thái, Chí Cang và Phỉ Thúy đều đã đến cạnh, Phỉ Thúy gọi:
- Quận chúa!
- Quận chúa cái gì? Lão thái thái có vẻ bực bội – Bây giờ là thời đại gì mà còn gọi là Quận chúa? Quận chúa gì mà chẳng nề nếp gì cả, đến chùa không lo thắp hương lạy Phật lại lo luẩn quẩn bên ngoài. Không biết Phật không biết Quan Âm! Ở nhà La bao nhiêu năm trời mà đến gia luật thế nào cũng không biết…
- Mẹ!
Tuyết Hà chỉ kêu một tiếng rồi tắc nghẹn, nước mắt chảy dài xuống má. Chí Cang bước đến chụp tay lên vai Tuyết Hà. Cái bàn tay đã từng luyện thiết sa chưởng cứng như hai gọng kìm làm Tuyết Hà đau nhói. Chàng hạ lệnh:
- Lau nước mắt đi! Tối ngày cứ chảy nước, như bị ức hiếp không bằng. Giữa chốn đông người định bôi nhọ tôi nữa à? Về rồi biết tôi!
Tuyết Hà lặng lẽ theo sau Cang như một tội phạm đang bị áp tải. Cao Hàn đứng đấy thấy hết mọi thứ. Máu như dồn cả lên đầu. Chàng quay sang chụp lấy A Đức, đau khổ:
- Cậu thấy chưa? Như vậy là hạnh phúc đó ư? A Đức tôi không làm sao chịu được, tôi không thể bỏ mặc thế này được. Tôi phải ở lại đây một thời gian, phải tìm cho được cái bí ẩn này. Phải cứu lấy Tuyết Hà!
°°°
Bữa đó rõ là một ngày nghẹt thở với Tuyết Hà.
Vừa về đến nhà, Lão thái thái đã gọi nàng lên, bắt Hà đặt bàn tay trái đã bị chặt một lóng lên bàn. Cái ngón tay cụt đó tám năm qua đã được che giấu bằng một lóng tay bạc giả. Lão thái thái chỉ cái ngón tay cái nói:
- Đừng có nghĩ là đã bị trừng phạt là có thể tái phạm lỗi. Mỗi lần nhìn cái ngón tay cụt này, không lẽ cô chẳng thấy hối hận sao? Cô xem Gia San kìa, nó tuy chỉ là đệ nhị phòng, nhưng nào có giống cô đâu. Một người đoan trang nghiêm túc. Buồn thật! Với một tay lái buôn khỉ mà cô cũng liếc mắt đưa tình, cợt nhã được!
Tuyết Hà run rẩy, nàng định giải thích.
- Mẹ!
- Khỏi biện minh gì cả. Lão thái thái trừng mắt với Hà – Tôi không đáng là mẹ của cô. Cô có biết là tám năm qua nhà họ La này đã chịu đựng cô cỡ nào không? Chúng tôi muốn giáo hóa, muốn dạy dỗ cho cô trở thành người đứng đắn. Đúng ra phải cảm ơn không hết chứ? Tại sao trước mặt Chí Cang, cô lại vẫn làm nhục chúng tôi? Đừng làm cái trò khiêu khích đó, chúng tôi không chịu được đâu. Nếu cô không sửa đổi thì đừng có trách. Cô nghe rõ chứ?
- Dạ nghe.
Tuyết Hà đáp với nước mắt lưng tròng.
°°°
Những dằn vặt hôm ấy, chưa phải là hết. Tối đó Chí Cang tay ôm trọn bình rượu xông vào phòng của Tuyết Hà.
- Tuyết Hà! Ra đây hầu rượu mau lên.
Tuyết Hà bước đến lặng lẽ rót rượu cho Chí Cang, Phỉ Thúy mang thức ăn từ bếp ra bày trên bàn. Chí Cang liếc nhanh về phía Tuyết Hà thấy mặt Tuyết Hà kém vui, chàng đưa tay ra nâng cằm Hà lên ra lệnh:
- Cười nào, nhìn mặt tôi mà cười!
Tuyết Hà cố cười, nhưng lệ đã long lanh trên mắt.
- Khỉ thật!
Chí Cang đẩy mạnh làm Tuyết Hà ngã lăn về phía chân giường. Phỉ Thúy sợ hãi bước đến đỡ lấy chủ. Nàng quay lại Chí Cang.
- Thiếu gia!
- Mày cút ra ngoài cho tao! Chí Cang chụp lấy vai Phỉ Thúy đẩy ra cửa – Mày ra ngoài, thứ a đầu không biết điều. Mày muốn chen vào chuyện vợ chồng tao à? Rắc rối nữa, tao sẽ đưa mày qua phủ của Ngô tướng quân để hắn cho thuộc hạ giày vò mày, xem thử có còn lên mặt nữa không thì biết.
Phỉ Thúy sợ hãi, không dám can thiệp nữa. Tuyết Hà cũng biết Ngô tướng quân là một tay chân thân tín của chánh phủ Đoàn Kỳ Thụy trú đóng ở Thừa Đức và thường xuyên về Bắc Kinh, hẳn là một tay hét ra lửa. Chí Cang dầu không còn tham gia chính trường nhưng đã kết nghĩa với Ngô tướng quân. Cùng đi săn, xem hát, cùng kết cấu làm ăn nên thế lực không giảm, hai năm trước đây, nhà họ La có a đầu yêu một đầy tớ trong phủ rồi rủ nhau bỏ trốn, chính Chí Cang đã nhờ Ngô tướng quân bắt lại được. Tay đầy tớ thì bị xử bắn, còn a đầu kia phải nhảy xuống giếng tự tử. Sau chuyện đó, Chí Cang thường nói bóng nói gió với Tuyết Hà:
- Nhà họ La chúng ta không hiểu có phải vì mộ táng của tổ tiên không đúng chỗ hay sao mà lắm chuyện không hay xảy ra như vậy? Nhưng mà từ rày về sau, bất cứ một người nào trong nhà này mà phạm gia quy, thì đừng có hòng thoát khỏi!
Tuyết Hà biết uy của Chí Cang. Phỉ Thúy và cả người dân ở Thừa Đức cũng đều sợ Ngô tướng quân vì vậy Phỉ Thúy vừa nghe Chí Cang dọa đã sợ hãi rời khỏi phòng.
Phỉ Thúy vừa ra ngoài, Chí Cang đã khép cửa lại, xong ra lệnh:
- Tuyết Hà, hãy lên giường!
Tuyết Hà sợ hãi nhưng cố phản kháng:
- Em không thích!
- Cô nói cái gì? Chí Cang lớn tiếng – Cô nên nhớ là: Cô là vợ của tôi. Tại sao cô lại lạnh như một thỏi nước đá vậy? Cô không thích à? Thế tại sao cô lại khiến cho người khác vào chốn dầu sôi lửa bỏng được? Hừ! Phải xé nát cô ra xem thử trái tim cô nó thế nào…?
Và Chí Cang chụp lấy ngực áo của Tuyết Hà.
- Anh Chí Cang! Tuyết Hà né người qua một bên, nàng quỳ xuống, van xin – Anh Chí Cang! Tám năm rồi! Sao ta cứ mãi giày vò nhau, anh là một người đàn ông khỏe mạnh, có trái tim rộng rãi, tại sao anh cứ mãi làm khổ tôi? Anh đã có Gia San, đã có Ngọc Lân nghĩa là đã có một cuộc sống hết sức hạnh phúc. Anh cần gì nghĩ đến tôi làm gì? Tôi chỉ là một người không toàn mỹ, bỏ sọt rác, hãy ném tôi qua một bên, đừng đoài hoài đến.
- Cô hẳn mong được như vậy lắm? Chí Cang trừng mắt nhìn Tuyết Hà với sự giận dữ và ganh tỵ - Cô đừng hòng đem những từ ngữ cao siêu tâng bốc tôi. Tôi tự cảm thấy tôi chỉ là con người bình thường, ganh tỵ, nhỏ nhoi, tôi không hào phóng cũng không rộng rãi… Chí Cang lắc mạnh người Hà nói lớn – Tôi biết ngay từ cái đêm tân hôn, cô đã mong mỏi rằng tôi sẽ lạt lẽo, lạnh lùng với cô, cô không thích tôi âu yếm, cô hoàn toàn khác hẳn với những người đàn bà khác, vì cô đã ngoại tình cả trong tư tưởng, cô đã khiến cho tự ái tôi bị tổn thương. Tôi thù cô. Nhưng mà cô đừng hòng, tôi sẽ không để cho cô yên ổn đâu. Tôi cũng không để cho cô tự hủy diệt mà tôi phài giày vò cô cho thỏa mãn tự ái của mình.
- Đừng! Đừng làm vậy! Tuyết Hà hét lớn – Anh hãy buông tôi ra, hãy tha thứ cho tôi.
Tuyết Hà đứng dậy xông ra cửa định bỏ trốn, nhưng Chí Cang đã giữ chặt lấy nàng. Hai người quần nhau, làm bình rượu và đĩa chén trên bàn rơi cả xuống đất.
Ngay lúc đó bé Hạt Mưa đang ôm một xấp chăn mền trên tay, nó theo hành lang đi về phía phòng của Tuyết Hà vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Má Phùng bảo cái trên cùng này mang cho mợ, cái thứ hai cho dì Gia San, rồi thu lấy quần dơ về. Sau đó là đến vấn an Lão thái thái, hỏi xem người có cần ăn thêm món gì không? Điều thứ tư là…
Hạt Mưa dừng lại. Vì nó vừa nghe tiếng đổ vỡ lớn trong phòng của Tuyết Hà, nó lại nhìn thấy Phỉ Thúy đang đứng run rẩy ngoài cửa. Hạt Mưa hoảng hốt:
- Ai…? Ai đang bức hiếp mợ vậy?
Hỏi xong, là nó lại nghe tiếng của Tuyết Hà vọng ra:
- Đừng có đụng đến tôi! Tôi van anh, van anh mà.
Hạt Mưa không chần chờ, nó xông ngay đến đẩy mạnh Phỉ Thúy định chạy theo chận lại, nhưng không còn kịp, Hạt Mưa đã lọt vào phòng, nó vừa chạy vừa hỏi:
- Mợ ơi! Mợ! Mợ làm sao thế? Ai…
Chí Cang quay lại mắt mở trừng:
- À… Thì ra lại là mày.
Và hắn vung tay lên. Hạt Mưa thấy đom đóm nổi trước mặt. Con bé ngã văng ra ngoài va vào mình của Phỉ Thúy.
Tiếng ồn ào đã khiến Lão thái thái và Gia San chạy đến. Lão thái thái vừa liếc qua đã biết chuyện, bà nhìn về phía Tuyết Hà rồi quay sang Chí Cang trách:
- Chuyện có đáng gì đâu mà con để nó la ồn lên vậy?
Gia San cũng bước tới, lấy khăn tay lau mồ hôi cho Chí Cang, vừa kéo tay chồng vừa nói:
- Thôi mà về đây, em sẽ bảo con Hương Lăng đi lấy bình rượu khác hâm nóng cho anh, em sẽ uống với anh vài ly cho vui, được không?
Rồi Gia San kéo lấy tay Chí Cang về phòng mình. Lão thái thái trừng mắt với Tuyết Hà:
- Rượu vui không uống lại để uống rượu phạt. Để xem rồi mày sẽ làm sao?
Rồi bà cũng quay người bỏ đi.
Tuyết Hà đứng ngẩn ra đó, đợi họ đi khuất, nàng mới chạy đến đỡ Hạt Mưa dậy.
- Hạt Mưa, con có bị đau ở đâu không? Tội nghiệp, mấy hôm trước đã bị đòn, bây giờ còn bị đánh ngã!
Bé Hạt Mưa ngồi đấy, nó chết lặng nhìn đống chăn mền rơi đầy đất.
- Hạt Mưa! Phỉ Thúy bối rối hỏi – Sao em không nói gì cả? Sao không trả lời mợ?
Bấy giờ Hạt Mưa mới nhìn lên, nó sợ hãi nhìn hai người với dòng lệ chảy dài.
- Chết con rồi! Con bé nói – Con đã làm bẩn cả chăn mền thế này. Về thế nào cũng bị má Phùng đánh thêm một trận.
Tuyết Hà nghe lòng đau nhói, nàng nhìn con bé rồi siết chặt nó vào lòng.
- Thì ra con thường bị má Phùng đánh lắm phải không? Hà thương hại vuốt đầu Hạt Mưa - Ở Thừa Đức này có hàng ngàn hàng vạn nhà, vậy mà sao nội con không chọn lại mang con bán vào nhà họ La chi vậy? Tội thật! Nội con đã lầm rồi đó, Hạt Mưa ạ!