Mùa hè trôi qua... Khi những cành phượng hồng đỏ thắm trước sân trường và tiếng ve râm ran buổi trưa hè đã im bặt tiếng, chúng tôi - những cô cậu học sinh lại bước vào năm học mới và dĩ nhiên tâm trạng háo hức nhất chính là buổi lễ khai giảng đầu tiên. Một buổi lễ thôi nhưng đó là biết bao xúc cảm của thời học sinh. Xúc cảm đó phải chăng là sự hồi hợp được gặp những người bạn cũ sau bao năm vắng bóng, được gặp những thầy cô mến yêu, được vui cùng các môn học hay phải chăng là sự khao khát được trải nghiệm những thú vị của năm học mới?
Năm nay là mùa khai giảng rất đặc biệt với tôi. Đặc biệt ở chỗ là tôi vừa trải qua một kì nghỉ hè tệ hại. Liên tiếp là những tin không vui khi tôi vừa trải qua một kì thi vào lớp mười không mấy suôn sẻ và cách đây vài tuần lại bị mất chiếc xe đạp vì chơi điện từ. Quả thật trong lòng tôi, buổi lễ khai giảng như một sự giải thoát cho kì nghỉ hè tệ hại mà tôi vừa trải qua. Tôi chỉ nghĩ có vậy? Vì tràn ngập trong tâm hồn tôi là một sự nhàm chán khi phải gặp lại mấy thằng bạn mà theo tôi là chẳng có gì để nói chuyện và lại phải bước qua một kì học với những bài kiểm tra đầy khắc nghiệt và đối mặt với những thầy cô khó tính. Tôi thấy sợ không phải là vì tôi mới bước vào ngôi trường cấp ba Trần Bình Trọng này, ngôi trường mà tôi đã cố hết sức để thi vào đó, mà tôi sợ rằng năm nay sẽ lại là một năm học nhạt nhẽo như năm trước khi tôi phải vào vai lớp trưởng bất đắc dĩ trong một năm học mà từ "chán" luôn được lặp lại trong giấc ngủ của tôi.
Rồi ngày khai giảng cũng đến, tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng cụt tay mà mẹ mới may cho tôi hồi tuần trước. Tôi đứng trước gương và nhìn lại mình trông tôi vẫn chẳng khác mấy so với năm lớp chín chỉ khác mỗi là thiếu mất cái khăn quàng. "Ồ vậy cũng hay! Tôi đã lớn rồi mà". Xong chuyện, tôi thót lên chiếc xe đạp martin mới mua, lảo đảo vào vòng trong xóm rủ thằng Nhật và Sa rồi cùng đi tới trường. Thật sự là đi cùng chúng nó cũng chả có gì vui nhưng như vậy còn đỡ hơn đi một mình-tôi nghĩ vậy.
Chúng tôi đứng trước trường sau khoảng nửa giờ đi xe. Chẳng có gì đặc biệt hồi hè tôi đã vào trường này mấy lần, nó còn nhỏ hơn trường cấp hai của tôi. Tôi gác chiếc xe đạp vào góc để xe và lao đảo tìm mấy đứa bạn cũ để ngồi cho đông. Không biết sao ai cũng thích đi cùng đám đông nhỉ? Hình như đi như thế giúp tôi bớt cô đơn. "Boong" Tiếng kẻng của trường đã rung lên. Lạ nhỉ? Tôi loay hoay một lúc rồi nhận ra sự khác biệt, à trường này dùng "kẻng". Nguyên là trường cấp hai của tôi dùng trống để tập hợp nên khi nghe tiếng kẻng đánh thì quả thật tôi hơi bất ngờ. Bọn con trai chúng tôi hay nói cách khác là những tân binh lớp mười đứng lộn xộn theo một nhóm. Tôi đứng cuối. Tôi loay hoay tìm chỗ ngồi. "Một cái ghế!" ."Cốp!" Một cái roi quất vào mông làm tôi đau nhói. Thì ra là chú bảo vệ đánh tôi vì tôi ngồi trong khi các bạn khác cả trường đang xếp hàng. Ây chà đau quá, cái roi đầu tiên trong đời học cấp ba.
Rồi thầy hiệu trưởng đứng trên bục và phát biểu lời văn cho lễ khai trường. Tôi ngồi hì hục nhìn quanh sân trường. Có những hàng phượng đỏ. Những bông hoa tím. Những hàng ghế san sát. Tất cả ập vào mắt tôi. Tôi thả hồn vào những đám mây để tìm chút yên tĩnh. " Tôi xin hết!" tiếng nói của thầy hiệu trường đưa hồn tôi trở lại. Tôi vội vàng chạy đi tìm lớp cho mình. Lớp C11, À tôi vào lớp này.
Lo quá! Vốn tôi luôn là người rụt rè từ nhỏ nên khi tiếp xúc với những người bạn mới tôi thường hay e dè. Đảo quanh một vòng người tôi cùng tìm được thằng Thiện và Hoàng mấy đứa bạn thân của tôi. Cô giáo bước tới và chỉnh đốn hàng ngũ. Tôi vẫn nhớ như in cái ánh mắt mà cô nhìn tôi lần đầu, ánh mắt ấy tôi có cảm tưởng như cô nhìn thấu tâm hồn tôi. Rồi cô mỉm cười và chọn lớp trưởng tạm thời để ổn định lớp trong ngày học đầu tiên . Tôi là một trong ba người có điểm thi vào trường cao nhất lớp lại là cựu lớp trưởng năm lớp chín. Tôi nghĩ thầm chắc chắn là cô chọn tôi. Tôi đứng phắt dậy :" em không làm đâu cô" , đến giờ thì đó vẫn là khoảnh khắc mà tôi xấu hổ nhất năm lớp mười. " Cô chưa nói là cô chọn em mà " Khỏi phải nói cả lớp được một trận cười còn tôi thì một phen đỏ mặt. Sau khi chọn một cô bạn làm lớp trưởng điểm không cao nhưng khá dạn dĩ trong phong trào cả lớp được nghỉ một ngày để mai học. Tôi lật đật ra về. Một cảnh tay mềm mại đặt trên lưng tôi. "Đi đâu mà vội thế em" . Là cô. Thật ngạc nhiên là cô. Cô hỏi thăm về tôi và cả nói chuyện với tôi một hồi rất lâu. Quả thật cuộc gặp gỡ này giúp tôi hiểu thêm về cô và cô cũng vậy. Tôi cảm thấy thoải mái hơn. Hình như mới gỡ được một mẩu xương cá trong cổ họng. Tôi đảo bước trên chiếc xe đạp và trờ về nhà. "Xoạc " Một mảnh giấy nhỏ rơi ra . Tôi vội đọc: " Chào bạn mình là Duyên học chung lớp với bạn, mong được làm quen". Thằng Sa và Nhật khỏi phải nói chọc quê tôi tới tấp. Nghĩ cùng kì thiệt. Một nụ cười thoảng qua trên môi tôi. Năm lớp mười đến rồi
Thật ra mọi chuyện trong đời đều có số mệnh như câu nói của Khổng Minh: " Cuộc đời là chuỗi các sự kiện gắn liền với nhau" . Thế nhưng nó đâu có nhàm chán luôn mang lại cho ta những bất ngờ, có chăng là cách ta tận hưởng...