Một ngày trời buồn và âm u lắm, ngoài đường chẳng còn những tiếng người và xe nhộn nhịp như mọi khi mà chỉ còn lại những tiếng gió vi vu đang gọi gió về dạo phố.
Một tiếng điện thoại reo lên khiến tôi giật toát cả mình như báo động có điều không lành đang đến.
Một giọng nói của đứa bạn thân quen gần nhà và cùng lớp. Một phút im lặng, tôi không thể nói gì ngoài việc lau đi những giọt nước mắt tiếc thương và đầy hối hận.
Cô đã ra đi....
Một cơn mưa kéo đến càng lúc càng nặng trĩu làm lòng tôi càng trống vắng. Ngồi âm thầm trong căn phòng nhỏ, bao nhiêu câu hỏi đặt ra trước mắt tôi như không cần giải đáp. Cô đã đi, đi về cỏi vĩnh hằng hay đi vào lòng tôi như những nhát dao không máu. Tôi khóc, những giọt nước mắt không còn ý nghĩa vì những ngày ấy chúng tôi đã không biết trân trọng để hôm nay tự thấy muộn màng.
Ngày ấy, lớp tôi đã cãi lại cô. Lũ con trai ""xào nấu" cô bằng những cái nhìn vô cảm và "nêm" vào những "lí lẽ sắt" chua cay. Riêng lũ con gái chúng tôi dù không nói nhưng trong lòng mỗi đứa cũng đang "sôi sục" vì giận cô, giận cô sao quá quan tâm, giận cô sao quá nhiệt tình với lớp làm cho chúng tôi trở thành những hòn sỏi trơ đi lớp cằn cỏi bên ngoài, không biết chịu đựng những gió sương cuộc sống. Nghĩ đến đó, tôi lại khóc, đêm lại dài... và tôi không ngủ được.
Một buổi sáng tinh mơ, bỗng có một chút ánh nắng len lỏi qua hàng me sau vườn, chim lại bắt đầu hót, ngoài đường mọi người vẫn tất bật với cuộc sống mưu sinh, tôi đến tiễn đưa cô lần cuối, đến nơi một con hẻm nhỏ, một mái nhà nhỏ, có hàng dâm bụt vẫn còn xanh, cô vẫn cười, nụ cười thanh bạch giống như tên gọi của cô cũng trắng trong và hồn nhiên lắm, lòng tôi như được mở ra, bao nhiêu suy nghĩ đã không còn là chấm hỏi.
Dù cô đã đi nhưng hình ảnh của cô vẫn sẽ luôn ngự trị trong lòng mỗi người chúng ta. Vẫn sẽ là động lực để mỗi chúng ta tiếp tục cuộc hành trình cuộc sống.