Văn Mẫu Lớp 7

Kể lại một kỉ niệm làm em nhớ mãi (một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi về một người anh đã giúp mình trở thành một cô nhóc hòa đồng với mọi nguời)

Trong cuộc sống của mỗi con người chúng ta đều có những chuyện buồn, vui, những tâm sự của mình và đôi khi nó bất chợt trở thành một kỉ niệm đẹp, một kỉ niệm đáng nhớ. Tôi cũng vậy, chuyện xảy ra cũng bình thường thôi nhưng đó là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ nhất. Vì nó đã thay đổi con người tôi.

Lúc trước tôi là một cô bé lạnh lùng, chẳng muốn làm quen với ai cả. Tôi hằng ngày chỉ vùi đầu vào sách vở để đọc và học. Một ngày kia, mẹ bất chợt gọi tôi và nói:

- Vào buổi chiều thứ hai, con sẽ chính thức học tại trường VUS.

Nghe xong, tôi chẳng phản ứng gì, chỉ cười nhẹ mà thôi. Ngày đó cũng đã đến, đúng năm giờ mẹ đưa tôi đến trường, vì nhà xa trường nên hai mẹ con tôi đến trường yhì đã năm giờ ba mươi. Đeo cặp ngay ngắn, tôi bước vào thang máy bấm tầng thứ ba. Bước vào phòng học với bao con mắt nhìn tôi, có những tiếng xì xầm to nhỏ. Nhưng tôi lại không quan tâm về chuyện đó. Nhìn quanh lớp một lược và chọn chọn một chỗ khuất cuối lớp. Tới chỗ ngồi cũng là cô giáo đến. Cô mặc bộ đồ xanh biển kẻ sọc. Ngày đầu nên cô chì sinh hoạt lớp, bầu bang cán sự lớp và sắp chỗ ngồi. Tôi được cô bầu cho chức lớp phó học tập và kiêm luôn chức lớp phó kỉ luật. Chỗ ngồii của tôi thì vẫn giữ nguyên nhưng chỉ có anh lớp trưởng tên Nam chuyển đến. Sau đó cô cho lớp chơi trò chơi. Cả lớp nhộn nhịp hẳn lên. Nhưng tôi cũng không cảm thấy quá khó chịu vì lớp tôi đang học toàn mấy người lớn hơn hoặc bằng tôi. Buổi học kết thúc sau những trò chơi. Những buổi học cứ thế âm thầm trôi qua. Thấm thoát đã được một năm tôi học lớp đó. Một năm học trôi qua thật âm thầm, chẳng có gì thay đổi ngoài việc tên lớp trưởng đầu đỏ cứ chọc phá tôi.

Vài tháng nữa tiếp tục trôi qua, bất chợt tôi cảm thấy tại sao tôi lại cười nhiều thế? Tôi dần dần cười nhiều hơn, ít đọc sách hơn trước và thay vào đó, tôi kết bạn nhiều hơn. Và chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Ba mẹ tôi đi du lịch một tuần và đã nhờ anh Nam chở tôi đi học. Buổi học trôi qua một cách sôi nổi. Đến giờ về, anh chở tôi đi nhà sách để mua nhưng cuốn sách cần thiết trong học tập. Đường phố lúc này nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người đi bộ tập thể dục, các em nhỏ được ba mẹ cho đi chơi và những cặp tình nhân chở nhau đi chơi. Một bầu không khí nhộn nhịp hẳn lên. Trên đường đi, anh dạy cho tôi rất nhiều thứ. Sau đó, anh hỏi tôi: ""Tại sao nhóc con lại lạnh lùng như vậy?"" Anh hỏi.

- Đó là tính cách của em từ nhỏ mà. Tôi nói

- Uhm. Nhưng anh thấy dạo gần đây, nhóc con cười nhiều hơn và làm quen được rất nhiều bạn. Anh nói

- Um, chắc có lẽ tại tùy bói đó, lúc nào cũng chọc em.

- Không... Không phải anh chọc em đâu. Mà là anh muốn em thay đổi. Muốn nhọc con cười nhiều hơn chứ không lạnh nhạt như trước.

Hi. Em biết rồi, cám ơn anh đã thay đổi được con người của em.

Nói chuyện được một lúc thì đã đến nhà sách. Ngày hôm đó trôi qua rất chậm. Nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi vì những lời anh nói khiến tôi thay đồi về cách nhìn về mọi người xung quanh. Tôi nhận thấ cuộc sống này thật tươi đẹp, và có những thứ mà tôi chưa thật sự hiểu hết nó.

Những sự việc xảy ra giữa tôi và anh đã trở thành một kì niệm đẹp trong tôi. Đây là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi về một người anh đã giúp mình trở thành một cô nhóc hòa đồng với mọi nguời