Tuổi thơ của mỗi người gắn liền với những vui buồn của tuổi học trò. Với tôi, cái ngày khai giảng đầu tiên, ngày mà tôi bắt đầu bước vào lớp 1 là ngày đã để lại cho tôi kỉ niệm sâu sắc nhất không bao giờ phai nhòa.
Buổi sáng hôm đó là một buổi sáng cuối thu êm đềm, bầu trời cao và trong xanh với những tia nắng vàng dịu nhẹ. Ngay từ sớm, mẹ đã đánh thức tôi dậy, sửa soạn mọi thứ tinh tươm. Tôi cũng không nũng nĩu không chịu dậy như mọi ngày. Trên chiếc xe đạp cũ, mẹ đèo tôi đến trường trên con đường làng trong bộ quần áo đồng phục trắng tinh cùng chiếc cặp sách hình con cún mới toanh đựng những quyển vở, quyển sách được mẹ bọc và dán nhãn cẩn thận từ ngày hôm trước. Con đường hôm nay thật nhộn nhịp, tôi nghe mẹ bảo hôm nay các bạn, các anh chị cũng đi khai giảng như tôi. Dọc đường, mấy cô cậu học trò trạc tuổi tôi nhìn ngược nhìn xuôi, trên nét mặt lộ một chút sợ sệt. Những làn gió thu nhè nhẹ thổi như hôn lên gò má người đi đường. Những bông hoa muôn vàn màu sắc tỏa ngát hương thơm, trên cánh hoa còn đọng lại những giọt sương sớm long lanh như những hạt pha lê lấp lánh. Cứ ngỡ mấy trước hôm tôi cùng mấy đứa hàng xóm còn ở đây chơi đuổi bắt, chốn tìm, đứa nào đứa nấy cười hả hê. Nhưng hôm nay thì không thế nữa, bởi vì tôi đi học mà!
Và rồi, sau những hàng cây xanh rì rào trong gió, ngôi trường Thanh Trì hiện ra trước mắt tôi trong một vẻ uy nghiêm, trang trọng. Tôi bước vào ngôi trường, một ngôi trường đồ sộ với bốn dãy lớp học được sơn màu vàng óng, khang trang, sạch sẽ và sáng sủa. Sân trường được lát gạch đỏ, trên sân dày đặc cả người, ai cũng quần áo chỉnh tề, mặt mũi tươi vui, sáng sủa. Trong cái không gian to lớn ấy, tôi thấy mình thật nhỏ bé, chỉ dám nắm chặt bàn tay và núp sau lưng mẹ. Mẹ âu yếm xoa đầu tôi, mỉm cười. Rồi mẹ dẫn tôi đi lòng vòng một lúc và dừng lại ở một dãy các bạn học sinh khác. Đột nhiên, tiếng trống trường vang lên. Buổi lễ khai giảng bắt đầu. Các anh chị lớp lớn sắp thành những hàng dài và thẳng, trông thật trang nghiêm. Một chị lớp 5 với cương vị là liên đội trưởng cho toàn trường hát Quốc ca, Đội ca và hô khẩu hiệu, ai cũng hát thật to và hô thật rõng rạc. Sau đó, chúng tôi được nghe thư mừng ngày khai giảng của Chủ tịch nước. Bức thư đã khiến tôi hiểu hơn tầm quan trọng của việc học hơn trước nhiều. Và rồi, thầy hiệu trưởng bước lên, tay cầm một tập giấy lớn. Dáng vẻ ung dung, mái tóc đã ngả màu tiêu cùng khuôn mặt hình chữ điền đôn hậu của thầy khiến ai gặp một lần cũng có thể nhớ mãi. Thầy đọc tên từng cô cậu học trò mới theo lớp đã được phân cùng với cô chủ nhiệm. Nghe đến tên, tôi có đôi chút lúng, nhưng cũng chấn tĩnh lại ngay được. Đọc xong, thầy nhìn từng đứa học trò với ánh mắt hiền từ, nói: “Thế là các em đã được vào lớp 1, các em phải cố gắng học hành đễ không phụ lòng cha mẹ và thầy cô, mai này xây dựng đất nước mình giàu đẹp hơn!”. Từng hồi trống: “Tùng … tùng … tùng” vang lên như thúc giục chúng tôi bước vào con đường chi thức. Rồi từng người từng người bước vào hàng của lớp đã được phân – đây cũng là lúc tôi phải xa mẹ. Chưa bao giờ tôi có cảm giác xa mẹ thế này. Nhớ những lần đi chơi đến tận tối mà tôi cũng không cảm thấy xa mẹ chút nào hết. Nhìn về phía mẹ, tôi nức nở khóc. Thấy thế, cô giáo chủ nhiệm vỗ về tôi và nói: “Em đừng khóc, trưa nay em còn được về cơ mà!”. Giọng nói hiền từ, chứa chan tình yêu thương của cô giúp tôi tìm thấy một cái gì đó thân thương ở nơi xa lạ này. Sau khi tám hàng học sinh đã ngay ngắn dưới sân trường, thầy hiệu trưởng gia hiệu cho chúng tôi bước vào lớp.
Mùi hương của sơn mới nhè nhẹ trong lớp học. Tôi nhìn bàn nghề chỗ mình ngồi một cách cẩn thận và lạm nhận đó là chỗ của mình, còn vạch ra ranh giới nữa chứ. Tôi nhìn người bạn bên cạnh, một người bạn mà tôi không hề quen biết. Vậy mà một lúc sau chúng tôi đã quen và thân nhau. Rồi cứ thế, tôi nhìn lên bảng, chăm chú viết những dòng chữ đầu tiên.
Vậy mà đã tám năm trôi qua kể từ cái ngày đầu tiên đó. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, đúng như lời chỉ dạy của thầy hiệu trưởng năm xưa.