Văn Mẫu Lớp 7

Em hãy viết bài văn biểu cảm với đề tài: Kỉ niệm tuổi thơ

Ngày thơ ấu, tôi may mắn không sống ở thành thị mà được sống ở một vùng quê yên bình bên sông, ký ức trong tôi về quãng thời gian đó không nhiều, nhưng những gì con sót lại cũng đủ để tôi thấy mình thật hạnh phúc…

Tôi yêu tất cả những gì xung quanh tôi khi ấy: một bờ sông quanh năm dập dìu ghe xuồng, tiếng máy tàu ngày đêm rộn rã thân thiết , tiếng sóng vỗ bờ, nhưng cái mà tôi thích nhất đó là ánh đèn trong đêm chiếu xuống lấp lánh trên dòng sông, lung linh huyền ảo đủ màu khiến tôi thích thú nhìn mỗi đêm. Lúc đó tôi còn nhỏ lắm, không biết đó là ánh đèn rọi xuống sông đâu, tôi gọi đó là “con nước”, thế có ngốc không chứ?

Bây giờ thì tôi đã biết phân biệt rồi, con nước là một sinh vật nhiều màu mỏng manh trong lòng nước, chỉ 1 chút gợn nước cũng làm nó tan đi lớp màu sắc quanh mình còn trơ lại bộ xương đen xấu xí…còn “con nước kia” chỉ là bóng nước mà thôi… không có thật…

Dòng sông dễ thương lắm luôn tắm mát hàng cây trước nhà và khi đến mùa nước lên, sông đem tặng tôi rất nhiều lục bình có những bông hoa tim tím thật đẹp, tôi thích lắm! Tôi tha hồ chơi đùa trong vùng nước tràn bờ và dùng lục bình để chơi nhà chồi: lá sẽ sắc nhuyễn làm hủ tiếu, thân lục bình làm bánh mì, lá non thì làm thịt thái sợi, còn có 1 khúc gì đó của cây lục bình cứng cứng, sậm màu tôi gọi đó là lạp xưởng…và cần thêm chút xong nồi, nêu chảo là tôi có thể bày hàng chơi hàng giờ với các bạn, quên cả buổi cơm…

Rồi những buổi trưa hè, có khi không ngủ trốn mẹ đi theo chúng bạn vào vườn trái cây chơi, tuy không leo trèo được nhưng nhìn những quả nằm đung đưa trên cây và tiếng lá xạc xào cũng thật thích làm sao…

Cũng có khi tôi cùng chúng bạn leo bẻ cây trứng cá, thích lắm! Những quả chín đỏ ngọt lịm luôn có sức hút đối với bọn trẻ. Chúng tôi cứ chờ ngày cây đầy quả lại chen nhau leo lên bẻ. Tôi không biết trèo nhưng cũng cố bám vào những cành vươn ra để leo lên cây tự tay hái những trái trứng cá. Tôi thì chỉ thích ăn những quả hờm hờm bong bóng mà thôi. Tôi không hái những quả đỏ vì tôi không thích ngọt…Tôi vẫn còn nhớ hương vị của những quả trứng cá mà tôi từng hái, thơm thơm ngọt ngọt…Giờ đây mỗi khi đi dưới hàng cây trứng cá, tôi thỉnh thoảng lại nhớ về ngày xưa. Có lúc tôi cũng định đưa tay hái những quả mà tôi ưa thích nhưng tôi đã không hái, có lẽ vì tôi đã lớn, tôi sợ mọi người cười mình trẻ con, tôi sợ những quả ấy dơ, tôi sợ những quả ấy có dồi,…những điều mà khi còn bé tôi không hề biết, không hề quan tâm…

Cũng có hôm tôi đi vào chỗ có ao, bạn tôi dẫn tôi đi để xem bắt cá, tụi nó nhảy xuống ao đứa thì bắt cá bằng tay, đứa thì có vợt, chỉ 1 thoáng chốc là chúng đưa tôi xem chiến lợi phẩm: những con cá lia thia, cá bảy trầu có đuôi đẹp lắm, vảy thì lấp lánh…nhưng tôi không thích cá, tôi chỉ thích rong trong hồ thôi, những sợi rong xanh non ria ria uốn lượn trong làn nước đẹp lắm…Thường những buổi đi bắt cá ấy tôi chỉ đứng nhìn (vì không biết lội mà dẫu có biết cũng không dám làm dơ đồ và sợ té, mẹ tôi sẽ đánh đòn nếu biết tôi theo chúng bạn đi đến những nơi nguy hiểm như thế) Tuy vậy tôi cũng không lấy làm buồn vì nhìn chúng bạn vui đùa tôi cũng thích lắm rồi. Những lúc may mắn, tôi còn được bạn tôi hái cho những trái dại trong vườn, nó có vị ngòn ngọt, chan chat pha lẫn nhau, ăn vào khiến lưỡi tôi đen xì…tuy không biết là trái gì nhưng tôi vẫn ăn vì bạn tôi nói “ăn được” và những cây dại ấy có hoa rất đẹp màu tim tím…Sau này tôi được biết đó là hoa Mua…

Khi chiều đến là lúc chúng tôi đi ra ruộng lúa gần nhà hái lúa ma chơi, rồi có khi lén bỏ vào áo nhau cho ngứa … hì, lúa ma nhìu lém, tôi đến bây giờ tôi cũng không hiểu sao gọi tên nó là lúa ma nữa. Tôi rất vui mỗi khi ra đồng lúa vì ở đó buổi chiều gió mát lắm, cả cánh đồng lúa xanh rì trải tới tận chân trời. Tôi còn bắt cào cào, châu chấu chơi nữa. Cào cào voi to lắm, tuy khó bắt nhưng thỉnh thoảng cũng không thoát khỏi tay bọn trẻ…nướng lên thơm lắm rồi ăn…Tôi lúc đầu sợ không dám ăn nhưng món nướng ấy có 1 mùi thơm quyến rũ lắm và có lần tôi đã ăn. Bi giờ tôi không còn nhớ hương vị của món nướng ấy nữa rồi mà chỉ còn nhớ về mùi thơm khi nướng lên thôi…

Điều đặc sắc nhất mà tôi thích lúc còn nhỏ là đồng cỏ mùa hè, hè đến có 1 khoảng đất trống gần nhà tôi cỏ mọc cao lắm, cao hơn thắt lưng của đứa bé 5, 6 tuổi như tôi. Chúng tôi thường chơi trốn tìm trong đám cỏ ấy, hì , khó bắt được nhau lắm nhe vì chỉ cần nằm xuống là không còn thấy tôi đâu nữa…Trong đồng cỏ ấy còn có chuồn chuồn, bươm bướm nhỏ nhỏ đủ màu luôn: bướm trắng, bướm vàng, bướm đen, chuồn chuồn xanh, chuồn chuồn đỏ, cào cào,…chúng bay nhảy như vui chơi cùng chúng tôi, thích lắm

Quả thật, khi nhớ về những trò chơi lúc thơ ấu tôi vui lắm, nhớ nhiều không kể xiết. Tôi còn hái bông bụp làm lồng đèn, hái bông cỏ gà chơi đá nhau, rồi còn trò chơi đóng giả hoàng thượng, công chúa nữa, tôi nhớ hình như mình có lần được đóng vai công chúa có trong tay 3,4 quân hầu …

Những trò chơi lúc còn bé khiến tuổi thơ tôi trở thành những tháng ngày thật hạnh phúc và là ký ức “không thể quên…”

Giờ đây, tôi đang ngồi ở 1 nơi rất dễ chịu, có gió thổi, có tiếng chim hót, có cỏ cây và bóng râm mát rượi, có lẽ chính khung cảnh ấy đã làm tôi mơ màng nhớ về những ký ức tuổi thơ mà đã từ lâu tôi gần lãng quên…

Tôi bỏ hết những buồn phiền, những nghĩ suy của người lớn để sống lại với những ký ức tuổi thơ còn sót lại và tôi mỉm cười vì chợt thấy mình thật hạnh phúc biết bao…