“Nước biển mênh mông không đông đày tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kính công cha.”
Mỗi người trong chúng ta ai ai cũng chỉ có một cha, một mẹ. Tình yêu thương, công ơn dưỡng dục mà cha mẹ giành cho ta là bất biến. Bởi thế mà chẳng ai phủ nhận hay so sánh được công lao của hai đấng sinh thành này. Nhưng với tôi, tình mẹ là ngọn nguồn của mọi hạnh phúc. Bất kể là ở đâu, trong hoàn cảnh nào, tình yêu thương, đức hi sinh vô bờ bến mà mẹ dành cho con vẫn không gì lay chuyển được. Chính vì lẽ ấy, mà cách ngôn phát đã có câu:” Trên thế giới có rất nhiều kì quan vĩ đại, nhưng kì quan vĩ đại nhất là trái tim người mẹ”. Câu nói đã làm lắng động biết bao tâm hồn của bạn đọc và bạn nghe.
Chắc hẳn khi nhắc đến hai từ “ kì quan”, các bạn sẽ nghĩ ngay đến những gì to lớn, đẹp đẽ, mỹ lệ nhất. Và nhắc đến “ kì quan thế giới” thì ai ai cũng biết trên thế giới này có bảy kì quan rất nổi tiếng. Bảy kì quan ấy chỉ là những vật vô tri, vô giác, có giá trị to lớn về lịch sử hay vẻ đẹp của chúng. Và tồn tại song song với nó là kì quan thư tám, một kì quan muôn đời bất diệt. Một kì quan vĩ đại nhất trong cả không gian vũ trụ. Một kì quan được gầy dựng bằng tất cả những giá trị quý giá nhất của tinh thần. Một kì quan mà ai ai cũng đều có riêng cho mình. Vậy có ai biết kì quan vĩ đại ấy là gì không? Đó chính là trái tim người mẹ. Hay nói cách khác, đó chính là tình yêu thương không biên giới mà mẹ dành cho con.
Ai đã từng làm mẹ mới hiểu được cảm giác của người mẹ. 9 tháng cưu mang dù cực nhọc, nếm mọi đau đớn, bị thai hành, rồi lại bị ốm nghén, chẳng ăn uống được gì. Nhưng mẹ vẫn thấy vui vì đứa con là máu mủ của mình. Là tất cả hy vọng, ước mơ mà mình đã gửi gắm. Những lúc con xoay đầu, hay đạp vào bụng mẹ. Dẫu có đau nhưng mẹ vẫn mỉm cười. Vì mẹ biết con mình vẫn đang phát triển bình thường, khỏe mạnh.
Tình yêu thương mà mẹ dành cho con là vô bờ bến, không có một ca từ nào có thể bộc tả trọn vẹn. Bài hát “ Lòng mẹ” của Y Vân cũng chỉ là một bức chân dung khái quát về tình mẫu tử thiêng liêng ấy:
“Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.”
Yêu con, mẹ sinh ra con với biết bao tình cảm, hy vọng mong con khỏe mạnh. Mẹ ân cần, nâng niu, chăm sóc con từng ngụm sữa ấm áp, từng lời ru nhẹ nhàng, tha thiết và du dương để đưa con vào giấc ngủ yên bình. Như lời ru êm đềm của người mẹ trong bài thơ Con Cò của Chế Lan Viên:
“ Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò cổng phủ,
Con cò Đồng Dăng...”
và
“Con cò ăn đêm,
Con cò xa tổ,
Cò gặp cành mềm,
Cò xợ sáo măng…”
Từ trong lời ru mang âm hưởng của làn điệu dân ca, mẹ đã thổi vào tâm hồn non nớt của con hình ảnh của quê hương tươi đẹp, rộng lớn, cò bay thẳng cánh. Cho con cái cảm giác của cuộc sống thanh bình, yên ả ở quê hương. Mẹ đã cho con hiểu những nỗi vất vả, cực nhọc, chịu thương chịu khó của người phụ nữ lo cho chồng con, của người lao động nuôi gia đình.
Thương con, mẹ không chỉ gửi vào lời ru con thuở còn trong nôi. Mà mẹ vẫn luôn theo con xuyên suốt chặn đường con đi. Từ những tiếng gọi thân thương đầu đời của con, mẹ hạnh phúc biết bao khi nghe con gọi hai tiếng “cha”, “mẹ”. Và vui sướng biết bao khi con bước những bước chập chững đầu tiên và đau lòng khi nước mắt con rơi trong đôi lần vấp ngã. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm ấm lòng mẹ. Bởi lẽ, hạnh phúc của mẹ mỗi ngày là được thấy con khôn lớn. Những năm tháng ấy thật khổ cực lòng mẹ biết nhường nào:
” Con lên ba mới ra lòng mẹ”.
Lớn lên, rời vòng tay âu yếm của mẹ, con cùng bạn bè đến trường, cùng hòa nhập vào một thế giới mới. Nhưng mẹ vẫn là người dẫn đường, che chở, bảo vệ cho con:
“Mai khôn lớn, con theo cò đi học,
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân.”
Lại một lần nữa, Chế Lan Viên mượn hình ảnh con cò để khắc họa hình ảnh mẹ chăm lo, yêu thương, luôn dõi theo bước chân con. Song song với việc ấy, mẹ còn phải ngày đêm vất vả, bươn chải ngoài đời để nuôi con: “ Một sương hai nắng cho quản thân gầy, mẹ hiền”.
Theo thời gian, con ngày một trưởng thành và mẹ cũng ngày một già đi. Nhưng dù con có khôn lớn, có đủ lông đủ cánh để bươn chải với đời thì với mẹ, con vẫn là đứa con bé nhỏ ngày nào. Những lúc con vấp ngã trên đường đời, mẹ vẫn sẵn sàng là bờ vai cho con nương tựa. Mẹ vẫn ân tình chia sẽ cùng con những kinh nghiệm mẹ đã từng trải. Mẹ vẫn là người nâng đỡ tâm hồn con, an ủi con trong những lúc ấy.
Mỗi năm mẹ một yếu
Mỗi năm mẹ một già
Nhưng mẹ không thể thiếu
Giữa cuộc đời phong ba.
Mẹ gieo rắt vào tâm hồn con những ước mơ đẹp trong cuộc sống. Và chính mẹ cũng là người chắp cánh cho ước mơ con bay cao, bay xa và bay mãi. Mẹ còn là tất cả hy vọng, là động lực cho con trong cuộc đời:
Chúng con còn sức sống
Nhờ tình mẹ bao la
Mẹ là niềm hy vọng
Của cuộc đời chúng con.
Thật may mắn thay, hạnh phúc thay cho những ai đang còn mẹ bên cạnh. Và xót xa thay cho những ai phải chịu cảnh mồ côi mẹ: ”Khốn khổ thay thân phận trẻ mồ côi”. Mất mẹ là một mất mát lớn nhất của đời người. “ Không có mẹ thì tổ ấm là cái gì?”- Hawthorne đã hỏi thế đấy! Mất mẹ như thiếu vắng ánh sáng mặt trời trong tâm hồn. Mất mẹ như trăng đêm chẳng bao giờ tròn dù là ngày rằm. Chính vì vậy mà “ Hãy hãnh diện khi mình đang còn mẹ”. Và chính thơ ca cũng từng nhắn nhủ:
”Ai còn Mẹ
xin đừng làm
Mẹ khóc
Đừng để buồn
lên mắt Mẹ
nghe không”. ( Hiếu)
Tình mẹ cao cả như thế đó nhưng vẫn có nhiều người không hề xem trọng. Cứ hết lần này đến lần khác hành hạ thân xác, tâm can mẹ. Chỉ tìm đến mẹ, dụ ngọt mẹ mỗi khi cần tiền. Thương con, mẹ phải nhịn từng miếng cơm, manh áo để đáp ứng cho con. Nhưng những lúc không xoay sở kịp, mẹ đành phải cắn răng để nghe con chửi, bị con đánh. Thử hỏi còn gì xót xa hơn thế nũa chứ? Thử hỏi còn ca từ nào có thể bày tỏ nỗi lòng mẹ trước những đứa con bất hiếu kia? Thật tội lỗi cho những đứa con ngu xuẩn ấy. Đó là chưa kể đến những người con chăm lo cho cha mẹ mà lại tính toán. Thật đáng xấu hổ!
“ Mẹ nuôi con bể hồ lai láng
Con nuôi mẹ kể tháng, kể ngày”.
Những đứa con bất hiếu ấy dù có bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng chẳng chuộc nỗi lỗi lầm.
Là một con người có đạo đức, chúng ta phải biết trân trọng tình mẹ. Phải biết hiếu thảo, yêu thương mẹ như mẹ đã yêu thương chúng ta. Hãy hiếu thảo với mẹ như Vũ Nương đã từng làm với mẹ chồng. Hãy hy sinh vì mẹ như Thúy Kiều đã bán mình, hy sinh hạnh phúc mình để cứu cha. Hãy vâng lời mẹ như Kiều Nguyệt Nga đã vâng lời cha. Dù có làm việc gì có lỗi với mẹ, thì hãy thành thật xin lỗi mẹ. Tình yêu thương bao la của mẹ sẽ xóa đi tất cả vì: ”Lòng mẹ là vực sâu mà dưới đáy luôn có sự khoan dung”. Và dù có đi đến đâu thì xin hãy giữ mãi hình ảnh mẹ trong tim. Đừng để đến khi mẹ đã đi xa thì mới giật mình, chua xót, nghẹn ngào.
“Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thoảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?”.
Chỉ bấy nhiêu thôi ta cũng thấy được trái tim người mẹ vĩ đại như thế nào. Mẹ là tất cả cuộc đời của con. Như lời hát tha thiết trong bài Mẹ yêu “Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ yêu. Khúc hát ru con trong giấc mơ là mẹ yêu. Mẹ là cánh chim cho con bay thật xa. Mẹ sưởi ấm cho tâm hồn con mẹ yêu. Dắt con đi qua bao nỗi đau là mẹ yêu. Tiếng con yêu gọi tới suốt đời là mẹ yêu. Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi, ơi mẹ yêu.”. Vì vậy hãy yêu thương, hiếu thảo với mẹ. Đừng bao giờ để sa vào “tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu” bạn nhé!