Đối với đề này lúc trước tớ làm là về quyển sách mà bố tặng cho mình....nhà mình lúc đó nghèo lắm khiếm cơm còn bữa đói bữa no nên làm gì có dư tiền mà mua sách cho mình đọc trong khi đó mình lại rất thích đọc sách nhất là thơ của chú Trần Đăng Khoa.
Lần ấy là sinh nhật thứ 13 của mình, mình cũng đã lớp 7 rồi, ở lớp cô khen mình gìỏi văn nhất cần đc bồi dưỡng thêm mà mún thía thì phải chăm đọc sách vào, mình đã không nói với bố chiện này sợ bố cứ lo cho con gái mà cứ cố gắng làm thêm, mình đã gìấu nhưng không hiểu sao bố đã gặp và được cô gìáo cho biết chuyện đó. Vậy là cứ mỗi ngày đi làm bố lại nhín ra chút tiền lẻ, nhịn uống trà đá buổi trưa hay nhịn phần cơm gom góp tìên mua cho tớ quyển sách.Ngày sinh nhật tớ không bánh không hoa không đèn, chỉ có bữa cơm nhạt với dưa muối,rồi bố về cầm trên tay gói quà đc bọc giấy hoa đẹp lắm, bố tặng mình đó, quyển tuyển tập thơ của nhà thơ Trần Đăng Khoa mà mình lun thầm ao ước.Trong niềm vui say vô bờ, nhìn lại bờ vai ướt lạnh mồ hôi, thấy tấm thân gầy guộc,bàn tay chai sần và nước da ngăm đen khắc khổ của bố mình lại càng thương bố thêm.Lúc đó mình mún khóc lắm nhưng sợ bố lại kười kon gái yếu đúi hở tí là khóc nên mình đã kềm chế, mình chỉ có thể nói với bố 1 kâu " con cám ơn bố nhìu lắm, bố đúng là người bố iu con gái nhất!".Ngày hôm đó trời mưa to lắm, gian nhà tranh dột nát tuy lạnh mà ấm bởi tình thương yêu, mình đã đọc thật lớn những bài thơ mà mình thích cho bố mẹ nghe, mình biết bố mẹ thích lắm vì bố mẹ cứ nhìn mình mà cười hoài à, mình thấy thương bố mẹ ghê, vì mình là phải lao động cực nhọc thế. Khi ấy niềm khao khát làm gìàu càng lớn lên và cháy bỏng trong lòng mình, mình đã quyết và bằng mọi gìá làm được điều mơ ước đó để phụng dưỡng bố mẹ bù vào những ngày tháng gìan khổ khi xưa...