Vòng thời gian trôi nhanh thật! Bạn còn nhớ không? Ngày đầu tiên bạn mang cặp đến lớp, lần đầu tiên bạn tròn xoe miệng tập đọc, lần đầu tiên bạn lúng túng cầm bút viết nên con chữ tròn vo ngộ nghĩnh. Rồi bạn học làm tính, học làm văn, học làm thơ... và học làm người... Bạn đã đi suốt chặng đường ấy với bàn tay nhẹ nhàng dìu dắt, với ánh mắt luôn trìu mến tình thương của thầy cô. Dòng đời như dòng sông trôi mãi, thầy cô vẫn lặng lẽ ở mãi bến đò, đón và đưa, mải miết tận tuỵ với bao thế hệ học trò....
Đêm khuya thầy chưa ngủ
Bên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn.
Ơn tình thầy bao la
Bát ngát như rừng hoa
Vì đàn em thân yêu
Vì đàn em thân yêu...
Đã lâu lắm tôi mới lại nghe bài hát này. Vẫn cái cảm giác êm ấm, vẫn tự dưng cay cay ở sống mũi trước những lời ca tha thiết, chân tình, vẫn là cảm xúc của lần đầu hát lên nó. Bài hát dẫn tôi về với những kỷ niệm xa xưa, gợi tôi nhớ đến những thầy cô giáo ngày xưa của mình, những người nghiêm khắc, những người diệu hiền, những người đã đi xa, và cả những người tôi chưa một lần gặp lại.
20/11 năm ấy là một ngày mưa tầm tã. Tôi đến thăm cô giáo dạy lớp 1, lúng túng hệt như ngày đầu đến lớp vì sợ cô không nhận ra mình. Bấm chuông rồi nghe tiếng cô vồn vã chạy ra mở cửa bảo tôi vào nhà mau kẻo lạnh. Cô vẫn vậy, vẫn vui vẻ, vẫn hiền hoà, vẫn mái tóc xoăn dài thơm nức mùi bồ kết, giờ đã điểm sợi bạc, và vầng trán đã líu nhíu nếp nhăn... Cô nhận bông hồng đỏ từ tay tôi, cười thật hiền: "Hôm nay cô có dám đi chơi đâu, sợ học trò đến thăm lại không gặp, tội nghiệp". Tôi cầm lấy bàn tay giờ đã khô ráp vì bụi phấn, bàn tay vẫn nắn nót viết câu cách ngôn lên bảng mỗi đầu tuần, bàn tay đã dìu nét chữ tôi viết nên câu “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” ngày trước… mà thương cô vô hạn. Giọng Huế thật mềm, thật ngọt thủ thỉ dặn tôi: "Ráng học giỏi nghe con, rồi mai mốt lại về thăm cô"...
Khi tóc thầy bạc
Tóc em vẫn còn xanh
Khi tóc thầy bạc trắng
Chúng em đã khôn lớn rồi...
Thầy cô ơi, cảm ơn Người thật nhiều, cảm ơn tóc Người đã bạc cho chúng con nên người...