Cô Chuyền là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi, cô luôn nghiêm khắc trong học tập và không hề thiên vị một ai trong lớp cả, mọi người đều được đối sử một cách công bằng. Không những là người cô luôn thương yêu học trò, cô giáo của tôi còn có một tấm lòng tâm huyết với nghề.
Cũng giống như buổi học hàng ngày, cứ mỗi khi cô giảng văn cho cả lớp nghe cô đều như quên hết mọi chuyện trên đời dưới đất, cô nhập tâm cho bài giảng của mình, hóa thân vào nhân vật để có thể mang lại cảm nhận tốt cho học sinh. Mỗi khi tiếng nói của cô cất lên là ngọt y như tiếng ru của mẹ vậy. Khi giọng cô lên cao thì trong sáng như tiếng suối chảy còn khi xuống thấp thì trầm hùng lắm. Chính vì thế dù văn bản có là văn hành chính, hay văn điếu, truyện ngắn tình cảm thì cô đều có thể diễn tả được hết nội dung của nó tới chúng tôi. Khi đọc thơ giọng cô khoan nhặt, nhấn nhá, mắt cô nhìn về một phía xa xăm nào đó, tay liên tục những hành động nâng lên hạ xuống theo nhịp điệu của bài thơ.
Chốc chốc cô ghi lại những ý chính của bài thơ, bài văn ấy lên bảng thì giọng nói vẫn tiếp tục vang lên. Cô ngân nga giọng nói của mình giống như đang hát một bài hát thật hay vậy. Từng câu thơ êm ái cứ như thế theo giọng đọc diễn cảm của cô tới với chúng tôi đầy say sưa. Thậm chí nhiều lúc cô đang giảng bài, cô hỏi một bạn và mời bạn ấy đứng dậy trả lời câu hỏi của cô, nếu bạn không trả lời nhanh thì cô sẽ cho ngồi xuống và cô tiếp tục trả lời thay bạn.
Có thể thấy nhiệt huyết và tình yêu nghề của cô thể hiện rõ nhất mỗi khi cô giảng bài. Cô chậm rãi rời bục giảng và đi xuống đường đi giữa hai dãy bàn. Nhìn vào đôi mắt ngây thơ chưa hiểu biết nhiều về cuộc sống của những đứa học sinh của mình mà giảng dạy cho chúng hiểu. Ánh mắt cô khi ấy vừa hiền từ lại vừa có sức lôi cuốn khiến cho học sinh chúng tôi nhìn theo cô và lắng nghe những gì cô đang nói.
Tự dưng trong lòng tôi bỗng có một ước ao nhỏ, đó là mai này lớn lên tôi cũng muốn trở thành một cô giáo như cô, một người yêu văn học, dành tình yêu cho văn học, cho nghề giáo, cho những đứa trẻ thơ ngây.