Thầy cô - Người cũng đâu khác gì người cha người mẹ Ccha mẹ là đấng sinh thành, thầy cô là người dạy dỗ. Ơn này suốt đời không quên. Cả cuộc đời học sinh, người cô mà để lại nhiều tình cảm trong tim tôi nhất chính là cô Mai.
Một cô giáo trẻ trung, xinh đẹp với dáng người dong dỏng cao, gầy gầy, mái tóc dài đến hông. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt hiền từ, ánh mắt dịu hiền và đôi môi luôn nở nụ cười. Bàn tay cô thon thả mềm mại đúng dáng của nhà giáo.
Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy. Ngày chia tay với cô và bạn bè trở về quê để sống với ông bà. Đối với tôi hôm đó là ngày chia tay đầy cảm động và nhiều lưu luyến nhất. Hôm đó trời mưa, gió thổi rất mạnh, tôi gắng gượng đạp chiếc xe đạp trên đường làng vào trường. Ôm chiếc cặp trên tay vì sân trường trơn nên tôi bị trượt ngã. Cô hoảng hốt quên cả mưa gió chạy ra đỡ và đưa tôi vào phòng. Vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô. Cô giúp tôi cởi áo mưa và lau những vết bẩn, những nơi bị ướt trên khuôn mặt. Nhìn những hạt mưa đang đọng lại trên mái tóc và trên khuôn mặt cô, tôi cảm thấy thương cô vô cùng. Như một người mẹ, họ luôn lo lắng cho con mình và đặt con lên hàng đầu.
Vào lớp học cô vẫn chưa quan tâm đến bản thân mà đi chăm chút cho học sinh từng li từng tí một. Hôm nay tôi mới báo cho cô và cả lớp biết rằng tôi sẽ chuyển trường. Họ vô cùng ngạc nhiên và cả lớp lại xôn xao và xì xầm. Cô đứng giữa bục giảng nói lớn:
- Cả lớp, ngày mai Lan sẽ chuyển đi nên hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau ngồi tâm sự và tiết học này cô sẽ sắp xếp cho buổi sau nhé.
Cả lớp thưa ""vâng"" lòng tôi xao xuyến lạ thường.bạn bè ôm tôi khóc thút thít gửi số điện thoại cho nhau, nắm tay nhau, cho quà, hứa viết thư......quả là một buổi học đáng nhớ. Nhưng chừng đó đâu thể kể hết được tâm trạng của tôi. Cô giáo từ trên đi xuống, vẫn vẻ mặt hiền từ như ngày nào rồi dịu dàng xoa đầu tôi cất lên giọng trầm ấm nói:
""Lan, đây là cây bút và tài liệu học tập. Cô cho em và khi nào đến trường mới nhớ học giỏi nhé. Cô và các bạn sẽ nhớ em nhiều lắm.""
Từ những câu nói đến lời lẽ cử chỉ của cô dành cho tôi khiến tôi bật khóc lên. Bất thình lình, tự nhiên cô và tôi ôm nhau và cả cô cũng chảy nước mắt.
Ngày kia trở về quê, tôi vẫn mang trong mình cảm xúc ấy. Cái cảm xúc đắng lòng khó tả chẳng thể nào dứt ra khỏi trái tim. Những tiếng cười lời nói của cô và các bạn cứ vẳng vẳng trong tôi và đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên.