Em lớn lên ở một xóm nhỏ với những con đường làng quanh co, với những cánh đồng lúa xanh tươi... Cánh đồng ở làng em không rộng lắm nhưng đủ cho:
"Con cò mỏi cánh bay ngang
Dạt vào sóng lúa mênh mông sớm chiều"
Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cách đồng thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ thổi sóng lúa nhấp nhô từng đợi, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Một đàn cò trắng dang rộng đôi cánh bay qua, nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhất là vào những buổi dân làng đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên những câu hò, câu hát vang trời. Từng đàn bướm nhởn nhơ như đùa giỡn với lúa xanh. Vào những mùa lúc chín, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy đây là một biển vàng chói lọi. Rải rác khắp cánh đồng là những chiếc nón trắng của người gặp nhấp nhô lên xuống.
Chiều đến, khi một làn gió nhẹ thổi qua, các thân lúa khẽ lay động rì rào như đang thầm nói chuyện với nhau. Vào những buổi chiều thu, làn sương mỏng phủ trên cánh đồng trông xa như một làn khói trắng. Sáng ra, màn sương ấy tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa. Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng, những tia nắng rọi vào hạt sương ánh lên trông rất đẹp.
Những anh chị lớn đi làm việc ở nơi xa, thỉnh thoảng trở về quê, lần nào họ cũng ra thăm cánh đồng ngắm cảnh. Họ say sưa ngắm nhìn những con chim sẻ đi kiếm ăn trên dải lúa. nó chao mình xuống thật thấp để rồi bay vút lên trời xanh gọi nhau ríu rít.
Em yêu mến cách đồng làng em, yêu mến xóm làng em. Nơi đây em được sinh ra với biết bao kỉ niệm tuổi thơ ngây thơ và hồn nhiên. Giờ đây tuy không còn cảnh "con trâu đi trước cái cày theo sau" mà thay vào đó là "những con trâu sắt" chạy băng băng , nhưng cánh đồng làng quê em vẫn vang lên tiếng hát ngày nào... Cánh đồng ấy mở ra trước mắt em một con đường đi đến những ngày tươi vui, no ấm.