Dù sao dung hợp linh hồn không phải chuyện tốt gì, số lần nhiều quá về sau muốn tách ra cũng càng thêm khó khăn.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lập loè tinh mang, lo lắng nói:
- Đừng hỏi nhiều vậy nữa, ta cảm thấy thập phần không đúng, bảy cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết này dường như lây dính ma khí, khiến ta thập phần bất an!
Yêu Long trong nội tâm khẽ giật mình, không nói hai lời liền lập tức dung nhập vào linh hồn Lý Vân Tiêu, khiến thân thể hắn bắt đầu yêu hóa. Theo linh hồn dung hợp, loại ma khí rục rịch kia hắn cũng cảm nhận được, trong nội tâm kinh nghi bất định.
Ở bên khác Viên Cao Hàn cũng không có bao nhiêu phản ứng, bởi vì có Cổ Tháp che chắn, hắn không thấy được bộ dạng yêu hóa của Lý Vân Tiêu, màvẫn đang chuyên tâm thu bốn cây cột, hơn nữa trong lòng không ngừng tự đính giá lấy xem lát nữa sau khi thoát đi làm sao cướp lấy ba cây kia của Lý Vân Tiêu.
"XÍU... UU!, XÍU... UU!, XÍU... UU!! "
Ba cây ở bên phía Lý Vân Tiêu lập tức bị rút ra, trực tiếp vọt lên, kéo lấy khiến dây xích vang lên "Boong boong", kéo dài qua trời cao không ngừng lắc lư trên không.
Viên Cao Hàn trong nội tâm cả kinh, sao hắn lại nhanh vậy?
Ba cây cột kia phóng lên trời, kéo động khiến bốn cây bên hắn hoàn toàn lắc lư, Viên Cao Hàn cả kinh nói:
- Dây xích này cũng không phải tài liệu bình thường, sợ là không dễ...
"Loong coong! "
Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng xiềng xích đứt gãy, Lý Vân Tiêu vậy mà cưỡng ép kéo đứt rồi, ba cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết liền bay lên trời cao.
- Cái này..., sao dễ dàng đứt vậy được?
Viên Cao Hàn cả kinh, có loại cố quái nói không nên lời, ánh mắt hắn rơi vào trên xích sắc kia, đích thật là tài liệu cửu giai không thể nghi ngờ, trên đó còn phát ra ô quang, có loại cảm giác âm hàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Vân Tiêu mang theo ba cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia lao tới chỗ trận pháp thuấn di, đồng tử hắn đột nhiên co lại, lập tức phát hiện dấu hiệu yêu hóa trên người Lý Vân Tiêu, quát lạnh nói:
- Còn dám gạt ta nói không phải đệ tử Phệ Hồn Tông, đây không phải hồn chiến kỹ pháp thì là gì?!
Viên Cao Hàn cũng theo tay vung lên, bốn cây cột kia đã sớm lắc lư không chịu nổi, hiện giờ lập tức bị hồn lực cường đại của hắn kéo lên, cũng lập tức xông lên trên trời, hơn nữa bốn cây một trước một sau, xiềng xích khóa lại ở chính giữa trực tiếp bị bứt đưt trong quá trình phóng lên trời.
Tiếng khóa sắt đứt gãy thanh thúy vang lên trong lòng Viên Cao Hàn, đột nhiên tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn lập tức đã hiểu rõ gì đó, ngưng mắt nhìn về phía xích sắt đứt gãy kia, lập tức hít một hơi lạnh, toàn thân phát lạnh!
- Dĩ nhiên đã bị ma khí ăn mòn rồi!
Hắn đột nhiên có loại cảm giác như rớt vào hầm băng, hoảng sợ nhìn về phía Cổ Tháp kia, ma khí không ngừng tuôn ra kia tựa hồ nổi lên biến hóa, dừng lại.
Nhưng, đây chỉ là yên lặng ngắn ngủi trước khi bão tố tiến đến!
Ma khí đình trệ mấy giây, Cổ Tháp bắt đầu phát ra rung rung cực lớn, cát vàng gió cuốn, đất rung núi chuyển, bầu trời mãnh liệt âm trầm xuống, tầng tầng mây đen ngưng tụ, không ngừng quay cuồng.
"Chi! "
Viên Cao Hàn sợ tới mức vội vàng vọt lên, dùng hồn lực bao vây lấy bốn cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia nhanh chóng lao lên không trung. Ma khí có thể ăn mòn tài liệu cửu giai, hơn nữa tạo thành dị tượng lớn như thế, thứ bên trong nhất định sẽ không đơn giản, thật sự vô cùng khủng bố!
Hắn nhìn Lý Vân Tiêu đã thuấn di đến trên truyền tống trận, từ xa phẫn nộ quát:
- Có phải ngươi đã sớm nhìn ra thứ gì không? Vậy mà lại không báo cho ta biết!
Lý Vân Tiêu đã thu ba cây trụ kia vào trong Giới Thần Bi, hừ lạnh nói:
- Nói cho ngươi ngươi sẽ bỏ qua không thu sao? Bớt nói nhảm đi, ta không rảnh chờ ngươi, đi trước đây!
Hắn nói xong cũng nhanh chóng thi triển ra pháp quyết, bắt đầu khởi động Truyền Tống Trận kia..
Viên Cao Hàn lại càng hoảng sợ, dốc sức liều mạng phi hành, cơ hồ là thiêu đốt linh hồn lao đi, trong mấy cái nháy mắt đã đi vào trong truyền tống trận.
Nếu thật sự để mình Lý Vân Tiêu truyền đi thì hắn tiêu đời rồi. Sau khi tiến vào trận pháp, trong mắt hắn đều là lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Lý Vân Tiêu lười quản đến hắn, nhanh chóng khởi động trận pháp, nơi đây mang đến cho hắn cảm giác ngày càng không ổn. Xa xa c Cổ Tháp kia lắc lư quá lợi hại, hơn nữa không ngừng có ma khí lao ra, ngưng tụ trên bầu trời, tình cảm lần này cơ hồ giống như đúc lúc ở Thần Cung Tu Di Sơn!
- Chuyện gì xảy ra?
Lý Vân Tiêu đột nhiên chấn động, hoảng sợ nhìn trận hình bốn phía, vậy mà bắt đầu bị vặn vẹo, ánh sáng màu vàng phiêu hốt bất định, không gian theo Cổ Tháp lắc lư mà cũng trở nên run rẩy.
- Không tốt, là thông đạo không gian do trận pháp mở ra muốn sụp xuống rồi, đi mau!
Viên Cao Hàn kinh hãi hét lớn một tiếng, cũng nhanh chóng kết ấn đánh vào trong trận pháp, đẩy nhanh tốc độ vận chuyển lên. Không gian ở đây một mực đều thập phần ổn định, không thể tưởng được Cổ Tháp có chuyện đã trở nên yếu ớt không chịu nổi như thế.
"Ầm ầm! "
Dưới Cổ Tháp lắc lư kịch liệt, rốt cục không chống đỡ nổi nữa, muốn nổ tung lên. Một cổ lực lượng tuyệt cường dùng Cổ Tháp làm trung tâm khuếch tán ra, không gian theo đó bị nghiền nát từng khúc, bay múa giống như trang giấy..., cuối cùng bị chôn vùi mất.
Trận pháp chỗ Lý Vân Tiêu và Viên Cao Hàn lóe lên, lập tức co rút lại thành một quang điểm, mang theo hai người biến mất khỏi không gian, truyện tới chỗ xa xa, chỗ lúc trước cũng theo đó lập tức bị nghiền nát.
Hai người ở trong áp hào quang chịu áp lực cực lớn, loại thuấn di chi lực này có tổn thương rất lớn với thân thể, nhưng tuyệt đối không đến mức không gánh nổi, huống hồ hai người lúc bày trận cũng đãt tính toán tốt khoảng cách, nhưng hiện giờ lại cảm thấy như muốn sụp đổ vậy.
- Chuyện gì xảy ra? Áp lực sao lại lớn như thế?
- Ngươi choáng nha hỏi ta, ta đi hỏi ai? Ngươi chính là Tinh Quang Hồn Thể bát trọng, không phải lúc ngươi bày trận đã động tay động chân gì đấy chứ?
- Động con em ngươi à! Bản thân ta cũng sắp tan vỡ rồi đây!
- Ngươi sụp đổ còn có bản thể, lão tử thì xong đời luôn rồi! Nguy rồi, là không gian phong bạo cuốn tới rồi!
Hai người trong khi trao đổi thần niệm với nhau, cũng đã chạy ra khỏi vài dặm xa, lực trùng kích do Cổ Tháp sụp đổ sụp đổ tao thành khiến cả không gian đều bị sụp đổ, cuốn đi khắp bốn phương tám hướng.
Giờ phút này Ngạc Ngư đang ngủ say trên phế tích đột nhiên giương mắt, tứ chi càng không ngừng run run, rung đùi đắc ý, còn ngẩng đầu lên trời liên tục gào rú, trong đôi mắt bắn ra vẻ thống khổ, hình thể kịch liệt biến lớn.
"Phanh! "
Một tiếng nổ tung cực lớn vang lên, cả người nó triệt để nổ ra, hóa thành vô số cương phong lăng lệ ác liệt khuếch tán trên không phế tích.
Ở trong hư không tuôn ra đại lượng màu đen, dĩ nhiên là hư không vô tận đang bành trướng!